Chương 38: Cho tôi vào trong thật sao?
Ánh đèn nhấp nháy trong quán bar mờ mờ ảo ảo. Cách đó không xa vang lên tiếng hát của ca sĩ phòng trà, ca từ rõ ràng nghe vừa dứt khoát lại vừa du dương.
Giống như lời Lục Ngộ An nói với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh không ngờ đêm nay Lục Ngộ An lại nói hai câu này với mình.
Cô tưởng anh sẽ đợi thêm một thời gian nữa.
Thật ra Lục Ngộ An cũng muốn hai người thân thiết hơn một chút, gần gũi với nhau hơn chút nữa rồi mới nói.
Dường như nói ra bây giờ có hơi liều lĩnh.
Nhưng anh không hề hối hận sau khi nói ra. Thích Nguyễn Huỳnh, muốn theo đuổi cô là cảm nhận và suy nghĩ thật lòng ngay lúc này của anh, từ trước đến nay anh chưa bao giờ làm chuyện ngược lại với suy nghĩ của mình.
Ánh đèn mập mờ hắt xuống đỉnh đầu hai người, phác họa hình dáng của bọn họ.
Hai người không nói gì mà chỉ nhìn nhau, chất chứa dáng vẻ của đối phương vào trong mắt mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim cô đập loạn nhịp hồi lâu, đang muốn hỏi lẽ nào Lục Ngộ An làm gì cũng hỏi ý kiến cô nghiêm túc như thế? Lời vừa đến bên miệng, Nguyễn Huỳnh lại không kìm được muốn đùa anh: “Anh…”
Lục Ngộ An: “Hử?”
Nguyễn Huỳnh mập mờ: “Nếu như tôi nói không muốn, anh sẽ không theo đuổi nữa sao?”
Trong quán bar quá ồn ào ầm ĩ, chỉ ngồi cách một cái bàn mà Lục Ngộ An không nghe rõ Nguyễn Huỳnh nói gì. Nhưng thông qua bờ môi mấp máy, anh cũng biết đại khái cô đang nói gì.
Lục Ngộ An mỉm cười bất đắc dĩ: “Vẫn có chứ.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày, nhịn cười hỏi: “Vậy dù tôi có đồng ý hay không, chẳng phải kết quả vẫn như vậy sao?”
“Hình như là vẫn như vậy.” Lục Ngộ An nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, giọng nói lạnh lẽo: “Nhưng tôi vẫn muốn hỏi em. Nếu như em cho phép, sau này tôi theo đuổi em có hơi đường đột, em không thích hành động và việc làm như vậy, em đều có thể nói thẳng cho tôi biết.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng, cố kìm nén khóe miệng đang nhếch lên, bắt lấy trọng điểm trong lời nói của anh: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An: “Hửm?”
Giọng nói anh trầm xuống, cố tình nhấn mạnh âm cuối khiến màng nhĩ Nguyễn Huỳnh ngứa ngáy.
Cô kìm nén muốn xoa lỗ tai, cười cợt nhìn anh, cô hỏi thẳng: “Anh muốn làm hành động đường đột gì với tôi?”
“...”
Nghe thấy vậy, Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô, thản nhiên đến nỗi khiến Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: “Rất nhiều.”
Anh thích cô, muốn bảo vệ cô, muốn yêu cô, muốn nói chuyện thường xuyên với cô, muốn lúc nào cũng phải biết cô đang làm gì, muốn hiểu cô, muốn trở thành người mà cô có thể chia sẻ.
Và anh cũng muốn nắm tay cô, muốn ôm cô, muốn hôn cô… Muốn rất nhiều rất nhiều. Nhưng trước khi làm được những điều này thì Nguyễn Huỳnh phải tự nguyện và đồng ý.
Điều quan trọng là anh muốn khi Nguyễn Huỳnh tìm đến mình không cần suy nghĩ bất kỳ lý do gì cả. Bởi vì suy nghĩ của cô chính là lý do thuyết phục nhất.
Hai người im lặng một lúc.
Gò má và vành tai của Nguyễn Hình đều đỏ bừng và nóng rát trước lời anh nói. Cô thở hắt ra, nói nhỏ: “... Tôi biết rồi.”
Cô chớp mắt, ánh mắt kiên định nhìn vào mắt Lục Ngộ An: “Vậy anh cố lên nhé?”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Được.”
Nguyễn Huỳnh mím môi, bỗng nhiên thấy mình đồng ý quá nhanh nên vội vàng bổ sung thêm: “Tôi khó theo đuổi lắm đấy.”
“Dựa trên cơ sở chữ ‘thích’ này, quyết tâm kiên trì của tôi cũng mạnh lắm.” Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô.
Trái tim Nguyễn Huỳnh đập thình thịch, còn nhanh hơn cả dự đoán của cô.
Cô thấy nhiệt độ tai mình đã cao đến đỉnh điểm, bình thường tài ăn nói của cô rất tốt nhưng bỗng nhiên lúc này lại không có từ nào để nói. Dường như cô sắp trở thành người không giỏi giao tiếp luôn rồi.
Có lẽ biết cô đang căng thẳng chuyện gì, Lục Ngộ An chỉ vào ly rượu trước mặt cô: “Không cần lo lắng, cứ giống như trước là được rồi.”
Đôi môi Nguyễn Huỳnh mấp máy, lẩm bẩm: “Sao có thể giống như trước được.”
Lục Ngộ An mím môi, cụp mắt xuống: “Người theo đuổi là tôi, đáng lẽ người bị áp lực cũng là tôi.”
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh: “Em chỉ cần làm theo suy nghĩ đầu tiên của mình là được, không cần nghĩ đến những thứ khác.”
“Vậy…” Nguyễn Huỳnh nhìn anh: “Ý của anh là… Tôi từ chối anh cũng được đúng không?”
Lục Ngộ An nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Đương nhiên. Nếu em từ chối tôi, chắc chắn là vì tôi làm chưa đủ tốt.”
Nếu như làm chưa tốt, vậy anh phải cố gắng hơn nữa.
Lục Ngộ An quên mất mình từng nhìn thấy câu nói này ở đâu. Nếu như người phụ nữ bạn thích từ chối bạn, vậy chắc chắn là bạn chưa đủ cố gắng, chưa đủ thật lòng.
Theo đuổi người khác cũng giống như leo núi, bạn trèo đèo lội suối để ngắm phong cảnh thì chắc chắn phải rất thích phong cảnh đó. Bởi vì thích nên mới cố gắng hết sức.
Có lẽ người theo đuổi không cần trèo đèo lội suối nhưng chắc chắn phải nỗ lực và chân thành nhiều hơn. Chỉ có như vậy thì đối phương mới có thể thật sự cảm nhận được sự theo đuổi và tình cảm của bạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thích thì phải nói nhưng càng phải chứng minh.
Nguyễn Huỳnh ngỡ ngàng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ nghiêm túc của Lục Ngộ An in sâu vào đầu cô. Anh đúng là người ngay cả tỏ tình cũng nghiêm túc giống như đang làm phẫu thuật.
Nguyễn Huỳnh cảm nhận được anh coi lời tỏ tình với cô như là ca phẫu thuật quan trọng trong cuộc sống.
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc mới tìm thấy giọng nói của mình: “Tôi biết rồi.”
Miệng cô hơi khô, cô cầm ly rượu mà Lục Ngộ An pha uống ừng ực như uống nước lã.
“Uống chậm thôi.” Lục Ngộ An nhắc nhở: “Tối nay cho phép em uống ba ly.”
Nghe thấy lời này, Nguyễn Huỳnh đã muốn kháng nghị.
Cô không có sở thích gì đặc biệt, chỉ thích xem phim, đến sân khấu kịch và uống rượu.
Mấy ly rượu này có thể giúp cô ngủ ngon và tâm trạng tốt.
“Lục Ngộ An.” Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn anh: “Sao tôi lại thấy tôi mới là người theo đuổi nhỉ?”
Lục Ngộ An biết ý của cô, anh vô cùng kiên nhẫn nói: “Ly rượu này có nồng độ cao. Ngày mai em phải đi làm, uống nhiều sẽ đau đầu.”
“...”
Tóm lại lời nói của bác sĩ luôn có uy quyền.
Nguyễn Huỳnh nghe thấy vậy thì mấp máy môi, chỉ đành thỏa hiệp: “Được rồi.”
Cô giơ ngón tay lên, nhấn mạnh với Lục Ngộ An: “Vậy thì ba ly.”
Lục Ngộ An ừm một tiếng, đang định hỏi Nguyễn Huỳnh có muốn nếm thử loại rượu khá ngon khác không. Nguyễn Huỳnh bỗng nhiên nhớ ra: “Để tôi hỏi Vân Sơ xem cô ấy có ở quán bar không.”
Lục Ngộ An thầm ghi lại cho Úc Đình Vân, gật đầu đồng ý.
Thật trùng hợp, đúng lúc Vân Sơ đang ở phòng riêng ở trên tầng. Biết Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến đây, cô ấy rất nhiệt tình mời hai người họ lên đó.
Lần trước đến đây cùng với Tư Niệm thì Nguyễn Huỳnh đã biết quán bar của Úc Đình Vân có quy định hội viên VIP. Tầng một và tầng hai đều thiết kế cửa ra vào, tầng ba là phòng tụ tập riêng của sếp và bạn bè.
Vân Sơ đang ở tầng ba.
Bảo vệ đứng ở đầu cầu thang, vừa nhìn thấy Lục Ngộ An thì bọn họ đã đồng loạt chào: “Anh Lục.”
Lục Ngộ An khẽ gật đầu, sánh vai đi về phía trước với Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nghi ngờ nhìn anh, vẻ mặt Lục Ngộ An tự nhiên, không ngạc nhiên gì trước cách xưng hô như vậy.
“Sao vậy?” Lục Ngộ An thấy ánh mắt Nguyễn Huỳnh thay đổi bèn nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Huỳnh im lặng vài giây: “Anh thường xuyên đến đây sao?”
“Không thường lắm.” Lục Ngộ An nói: “Tính cả ngày hôm nay là lần thứ năm.”
Hai lần trong số đó là đến đón người.
Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, khẽ nói: “Anh không cần phải nói rõ ràng như vậy đâu.”
Lục Ngộ An thấy cô xấu hổ, anh khóe môi nhếch lên: “Cần chứ, nếu như em muốn biết, tôi đều có thể nói rõ.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô im lặng một lúc, lặng lẽ nhìn Lục Ngộ An rồi châm chước nói: “Anh thật sự… Là lần đầu tiên theo đuổi người khác sao?”
Nghe thấy vậy, Lục Ngộ An nhíu mày nhìn cô, khóe môi chứa đựng ý cười, rõ ràng đã biết nhưng lại cố tình hỏi: “Không rõ ràng sao?”
“...”
Nguyễn Huỳnh thầm nói gì mà không rõ ràng chứ, anh làm quá tốt rồi đó.
Rõ ràng anh không nói được lời nào dễ nghe nhưng lại khiến người ta không chống đỡ được.
Đang nói chuyện thì cửa phòng riêng ở tầng ba mở ra.
Vân Sơ xinh đẹp ngời ngời bước ra: “Nguyễn Huỳnh.”
Nhìn thấy Nguyễn Huỳnh, nụ cười trên gương mặt cô ấy rạng rỡ hơn rất nhiều.
Nguyễn Huỳnh cũng cười tỏa nắng đáp lại.
Ba người tiến vào phòng riêng.
Trong phòng riêng chỉ có Úc Đình Vân và Vân Sơ. Thấy hai người họ xuất hiện, Úc Đình Vân không hề cảm thấy ngoài ý muốn, anh ta gật đầu chào hỏi Nguyễn Huỳnh rồi hỏi Lục Ngộ An: “Chơi một ván chứ?”
Anh ta chỉ vào bàn bida.
Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đã ngồi xuống ghế sô pha chụm đầu thì thầm gì đó với nhau.
“...”
Lục Ngộ An nhíu mày đi về phía Úc Đình Vân: “Bọn họ đâu rồi?”
Anh đang hỏi mấy người đã đến chơi từ trước.
Úc Đình Vân: “Chu Hạc Thư đang ở tầng dưới, những người khác có việc nên đi rồi.”
Anh ta ném cây cơ cho Lục Ngộ An, hờ hững nói: “Sao hôm nay lại đến đây?”
Nghe thấy ý tứ chán ghét trong giọng nói của anh ta, Lục Ngộ An liếc nhìn anh ta một cái, không đáp lời.
Anh cầm cây cơ, cúi người nhắm chuẩn vào quả bóng cách đó không xa. Vừa đánh một gậy, quả bóng đã rơi tọt vào túi lưới.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ ngồi ở bên kia nói chuyện vài câu mới để ý Lục Ngộ An và Úc Đình Vân đang so tài với nhau.
Thấy hai người đang chơi bida rất chuyên nghiệp ở gần đó, Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên hỏi: “Giám đốc Úc rất thích chơi bida sao?”
Vân Sơ im lặng một chút mới nói: “Tôi không biết.”
Úc Đình Vân biết rất nhiều và cũng làm được rất nhiều chuyện. Vân Sơ không biết rốt cuộc anh ta có thích hay không.
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên.
Vân Sơ nghiêng đầu nhìn cô, mỉm cười chua xót: “Cô bất ngờ lắm đúng không?”
“Không có.” Nguyễn Huỳnh dịu dàng nói: “Tôi cũng không biết Lục Ngộ An biết đánh bida mà.”
Mặc dù hầu hết đàn ông đều thích trò vận động này.
Nói rồi, hai người không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Bỗng nhiên điện thoại của Nguyễn Huỳnh rung lên, là tin nhắn của Tư Niệm gửi đến hỏi cô đã về nhà hay chưa.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm vào tin nhắn của cô ấy một lúc rồi quay đầu nhìn Vân Sơ: “Vân Sơ…”
Vân Sơ: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh khẽ nhíu mày, cô nhẹ nhàng nói: “Cô còn nhớ người bạn mà lần trước tôi nói với cô không?” Cô hỏi: “Chắc cô ấy đang rảnh rỗi, tôi gọi cô ấy đến quán bar nhé? Hai người có muốn làm quen một chút không?”
Mấy ngày trước Nguyễn Huỳnh nói chuyện với Vân Sơ mới biết cô ấy không có bạn ở Bắc Thành. Ngày nào cũng ở trong nhà, cả người đều bực bội đến nỗi sắp nảy mầm luôn rồi.
Tính cách Tư Niệm hoạt bát, Nguyễn Huỳnh muốn giới thiệu hai người họ làm quen với nhau.
Khi nào nhàm chán thì cô ấy cũng có thể đến quán cà phê của Tư Niệm ngồi chơi một chút.
Hai mắt Vân Sơ sáng bừng rung động lòng người: “Được chứ, cô hỏi xem cô ấy có muốn hay không.”
“Chắc chắn là cô ấy muốn.” Nguyễn Huỳnh cười nói: “Cô ấy còn yêu cái đẹp hơn cả tôi.”
Sau khi nói với Tư Niệm, Nguyễn Huỳnh không hề bất ngờ khi nhận được câu trả lời nhiệt tình của cô ấy.
Tư Niệm: [Muốn chứ! Tớ sẽ đến ngay!]
Nguyễn Huỳnh: [Vậy bọn tớ đợi cậu.]
Tư Niệm: [Ừm… Nhưng tớ muốn hỏi một chút, tớ có nên trang điểm thật xinh đẹp không?]
Nguyễn Huỳnh: [Không cần đâu nhỉ?]
Tư Niệm: [Thôi vậy.]
Tư Niệm sắp đến rồi, ba người không muốn uống rượu trong phòng riêng tĩnh lặng thế này.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ bàn bạc với nhau rồi quyết định xuống đại sảnh dưới lầu đợi cô ấy.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ nói một tiếng với hai người đang chơi bida rồi ra khỏi phòng riêng.
Sau khi họ đi rồi, Úc Đình Vân cũng không còn hứng thú nữa. Anh ta ném cây cơ xuống bàn, cất bước đi về phía bàn rượu: “Uống một ly không?”
Lục Ngộ An: “Ngày mai tôi phải đi làm.”
Úc Đình Vân liếc nhìn anh ta, cầm ly rượu Vân Sơ đã nhấp môi uống cạn, cụt hứng ngồi trên ghế sô pha.
Thấy anh ta như vậy, Lục Ngộ An đột nhiên cảm thấy đồng tình hiếm thấy: “Sao vậy?”
Úc Đình Vân không nói gì.
Lục Ngộ An ngước mắt, gọi bảo vệ đứng canh ngoài cửa cầm chai nước suối vào. Anh vặn nắp uống nửa chai rồi lại lên tiếng: “Không nói thì tôi đi.”
Anh hờ hững nói: “Tôi đi xem Nguyễn Huỳnh thế nào.”
“...”
Úc Đình Vân mím môi, khinh thường liếc mắt nhìn anh: “Nguyễn Huỳnh chưa đi được bao lâu mà cậu đã tìm cô ấy rồi sao?”
Anh ta nói quái gở: “Sao trước kia tôi không phát hiện cậu không thể rời xa phụ nữ như vậy nhỉ.”
Lục Ngộ An nhếch môi, anh không hề tức giận: “Cậu nhớ kỹ lại đi, hẳn là tôi lý trí hơn cậu nhiều lắm.”
Úc Đình Vân nghẹn lời.
Lục Ngộ An nhướng mắt: “Có nói không? Không nói là tôi đi thật đấy.”
“...” Sắc mặt Úc Đình Vân tối sầm, liên tục rót hai ly rượu rồi nghiến răng nghiến lợi nói với Lục Ngộ An: “Anh ta về nước rồi.”
“Ai?” Lục Ngộ An chưa phản ứng được.
Anh hỏi rồi mới thấy Úc Đình Vân cứ nhìn anh chằm chằm, anh chợt nhận ra: “Bạn trai cũ của Vân Sơ?”
Vừa dứt lời, vẻ mặt Úc Đình Vân đã u ám rất đáng sợ.
Lục Ngộ An thấy anh ta như vậy thì chế nhạo không hề khách sáo: “Thảo nào hôm nay cậu cứ kỳ lạ.”
Úc Đình Vân im lặng, lạnh lùng nhìn anh.
“Không phải chứ.” Lục Ngộ An chế giễu hai câu rồi nghi ngờ hỏi: “Anh ta về nước thì về nước, chẳng lẽ cậu nghĩ Vân Sơ còn thích anh ta và sẽ đi theo anh ta sao?”
Úc Đình Vân không nói gì.
Lục Ngộ An nhận thấy nét mặt anh ta thay đổi, anh vô cùng ngạc nhiên: “Úc Đình Vân.”
Hiếm khi anh nghiêm túc gọi tên anh ta: “Cậu thật sự nghĩ như vậy sao?”
Úc Đình Vân rút điếu thuốc rồi châm lửa, ngọn lửa đỏ tươi thiêu đốt. Anh ta rít một hơi, phun ra làn khói màu trắng: “Cậu thấy tôi không nên nghĩ như vậy sao?”
Lục Ngộ An không nói gì.
Thật ra anh cũng không biết. Dù sao chuyện giữa Úc Đình Vân và Vân Sơ cũng vô cùng phức tạp.
Phòng riêng chìm trong sự im lặng.
Úc Đình Vân hút thuốc, Lục Ngộ An không ngăn cản và cũng không rời đi.
Một lúc sau, Lục Ngộ An đứng lên chuẩn bị đi xuống tầng.
Anh rất lo cho Nguyễn Huỳnh nên muốn đi xem thử. Khi chuẩn bị rời đi, anh nhìn về phía người đang cúi mặt khom người hút thuốc lá, anh hờ hững nhắc nhở: “Nếu như tôi nhớ không nhầm, Vân Sơ không thích mùi khói thuốc.”
Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cậu được rồi đấy, tôi đi xem hai người họ.”
Cửa phòng riêng mở ra rồi đóng lại.
Úc Đình Vân nhìn điếu thuốc trên ngón tay, mỉm cười rồi rít một hơi. Một lúc sau, anh ta ném nửa điếu thuốc còn lại vào trong gạt tàn, bùng cháy gần như không còn gì.
Ở dưới tầng, Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ đang ngồi cạnh quầy bar đợi Tư Niệm đến.
Một lúc sau, Tư Niệm đã đến.
Tính cách của Tư Niệm hoạt bát hơn Nguyễn Huỷnh rất nhiều. Sau khi làm quen với Vân Sơ, cô ấy bật cười nói: “Trước kia tôi từng nghe thấy tên của cô rồi.”
Vân Sơ ngạc nhiên, đột nhiên hiểu ra, cô ấy cười khẽ.
“Để bụng sao?” Tư Niệm hỏi.
Vân