Chương 39: Cắn đầu ngón tay cô
Lục Ngộ An nói đây là lần đầu tiên anh theo đuổi người khác, Nguyễn Huỳnh cũng tin tưởng anh.
Dù sao thì đối với diện mạo của anh mà nói, người muốn theo đuổi anh cứ như tre già măng mọc, dù là đồng giới hay khác giới thì cũng không hề ít. Huống chi công việc của anh là bác sĩ, tính cách cũng rất tốt, người muốn theo đuổi anh lại càng nhiều hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu nói đây là lần đầu tiên anh thích ai đó, Nguyễn Huỳnh cũng nửa tin nửa ngờ.
Năm nay anh hai mươi chín tuổi, hơn hai mươi năm và gần ba mươi năm không thích ai, hơi giống mấy lời lẽ dùng để dỗ một cô gái không hiểu chuyện đời.
Lục Ngộ An chú ý tới sự thay đổi từ vẻ mặt của Nguyễn Huỳnh, anh hơi bất đắc dĩ.
Cô là người viết hết suy nghĩ trong lòng lên mặt.
"Nguyễn Huỳnh." Lục Ngộ An thu hồi suy nghĩ, nghiêm mặt nói: "Cần anh làm gì đó để chứng minh không?"
Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh sâu thẳm của anh, cô chậm rãi lắc đầu: "Không cần."
Thật ra mặc kệ Lục Ngộ An có hay không thì cô cũng không để ý lắm. Trước đây anh chưa từng thích ai, đương nhiên rất tốt nhưng nếu như anh có thì cô cũng sẽ không để ý quá mức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đều là người trưởng thành chín chắn, từng trải qua chuyện yêu đương cũng rất bình thường.
Mặc dù trên mặt trang giấy về trải nghiệm yêu đương của Nguyễn Huỳnh cũng có thể nói là trống rỗng nhưng tình huống của cô hơi đặc biệt. Hơn nữa nếu nhìn kỹ, giai đoạn cô học cấp ba, thực ra có từng thầm thích một người.
Nghĩ vậy, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: "Tôi có cần báo cáo về mấy giai đoạn tình cảm của tôi không?"
Lục Ngộ An: "Không cần."
Nguyễn Huỳnh ậm ừ: "Nhưng anh nói của anh."
Mặc dù cô không hoàn toàn tin tưởng.
Nghe lời này, Lục Ngộ An cười khẽ, anh nhắc nhở cô: "Nguyễn Huỳnh, tôi là người theo đuổi em, em là người được theo đuổi. Tôi muốn theo đuổi em nên không quan tâm lịch sử yêu đương của em, chỉ cần bây giờ em đang độc thân thì tôi sẽ theo đuổi."
Suy nghĩ của anh và Nguyễn Huỳnh giống nhau, quá khứ là quá khứ.
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, nói nhỏ: "Có qua có lại thôi mà."
"Em có đặc quyền." Lục Ngộ An nhếch môi: "Đặc quyền được người ta theo đuổi là không cần phải nói."
Nguyễn Huỳnh nghe vậy thì không nhịn được cười: "Được rồi. Vậy sau này anh muốn biết là có thể hỏi tôi."
Lục Ngộ An đáp: “Được.”
Trong nhà Nguyễn Huỳnh không có dép cho nam giới, cô mở cửa tủ giày ra nhìn, rồi lại nhìn về phía Lục Ngộ An: "Dùng tạm nhé?"
Lục Ngộ An thấy cô lấy ra đôi dép màu trắng kiểu lông nhung hình con thỏ, anh cúi người nhận lấy, đi vào: "Không chấp nhận."
"..."
Lục Ngộ An nhìn xung quanh một lượt, nhà Nguyễn Huỳnh không lớn, trang trí cũng rất ấm áp. Chẳng qua tấm thảm trên ghế sô pha lại lộn xộn, có thể là do vừa nãy cô vội vàng thu dọn không cẩn thận kéo xuống.
Trên bàn trà đặt một bó hoa, là hoa mẫu đơn trắng kết hợp với hoa violet, trên bàn rơi vài cánh hoa và lá cây.
Lục Ngộ An không nhìn quá nhiều, anh chỉ liếc mắt nhìn sơ qua rồi đi theo Nguyễn Huỳnh vào phòng bếp.
Căn nhà mà Nguyễn Huỳnh thuê có phòng bếp không lớn, hằng ngày cô cũng không thường vào bếp. Vì vậy phòng bếp còn sạch sẽ và ngăn nắp hơn Lục Ngộ An dự đoán rất nhiều.
Nguyễn Huỳnh đưa Lục Ngộ An vào phòng bếp, sau khi nói cho anh biết nguyên liệu nấu trà giải rượu cần những gì mới quay đầu nhìn anh: "Tôi ra ngoài nhé?"
Lục Ngộ An nhìn cô: "Em có khát không?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt mấy cái, liếm môi: "Hình như hơi khát."
Lục Ngộ An rót một cốc nước rồi đưa cho cô.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy, cầm theo cái cốc trở lại sô pha.
Từ sô pha bên này, đúng lúc có thể nhìn thấy mọi hành động trong phòng bếp.
Đèn phòng bếp là màu trắng, rất sáng. Ánh đèn sáng ngời chiếu lên người Lục Ngộ An, giờ phút này lại làm nền cho anh, hơi giống ánh trăng sáng tỏ treo trên bầu trời đêm, trong trẻo mà lạnh lùng vắng vẻ.
Nhưng những chuyện anh làm lại không phải là việc mà trăng cao không thể hái xuống sẽ làm. Anh rũ mắt tập trung nhìn trà giải rượu trong nồi.
Không phải Nguyễn Huỳnh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của người khác trong phòng bếp, dù thế nào thì người đó cũng phải hơi bối rối.
Lục Ngộ An hoàn toàn không có.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh đến nhà cô, lần đầu tiên vào phòng bếp nhà cô nhưng anh vẫn thoải mái như đã tới đây mấy trăm lần, từng nấu trà giải rượu cho cô mấy trăm lần,.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh chằm chằm, ánh mắt quá mức nóng bỏng khiến cho người trong phòng bếp cũng mở mắt nhướng mày nhìn cô.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Nguyễn Huỳnh, rũ mắt khẽ cười: "Nguyễn Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh lên tiếng trả lời, đứng dậy đến gần anh: "Sao thế?"
Cô tưởng là Lục Ngộ An cần cô lấy đồ.
Lục Ngộ An: "Huân hương còn có hiệu quả không?"
"..." Nguyễn Huỳnh sửng sốt, không ngờ anh lại hỏi mình chuyện này, cô suy nghĩ một hồi mới không chắc chắn trả lời Lục Ngộ An: "Hai ngày qua tôi vẫn ngủ tạm được."
Lục Ngộ An tính thời gian: "Tuần trước thì sao?"
"Tuần trước thì tôi không nhớ rõ lắm." Nguyễn Huỳnh nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngộ An hiểu rõ: "Cuối tuần tôi đổi cho em loại khác."
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Đồng ý xong, Nguyễn Huỳnh cũng không vội rời đi.
Cô đứng ở cửa phòng bếp, hít chung một bầu không khí với Lục Ngộ An ở khoảng cách càng thêm gần gũi, ngửi thấy hương thơm mát lạnh từ trên người anh khiến cô yên tâm hơn rất nhiều.
Thỉnh thoảng bóng dáng của hai người sẽ chồng vào nhau, xen lẫn vào nhau.
Từ góc nhìn của Nguyễn Huỳnh, khi Lục Ngộ An nghiêng đầu nhìn cô, vai của bọn họ chạm vào nhau giống như đang ôm nhau.
-
Trà giải rượu này ngon hơn Nguyễn Huỳnh tự nấu, Lục Ngộ An còn thả một quả táo vào.
Nguyễn Huỳnh uống trà giải rượu, cô không hề cảm thấy khó uống như trước kia.
Cô uống hết, ánh mắt sáng ngời nhìn người trước mặt: "Sao anh lại nghĩ đến chuyện cho táo vào?"
Lục Ngộ An nhìn đôi mắt phát sáng rực rỡ của cô, anh luôn có thể nhìn thấy cảm xúc chân thật nhất của cô từ đó: "Táo dưỡng dạ dày.”
Anh hỏi nhỏ: "Uống ngon không?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cầm cái cốc trống không đã uống hết: "Bây giờ tôi hơi tin tưởng lời Trần Tịnh Dương nói rồi."
"Nó nói gì?" Lục Ngộ An đứng ở bên cạnh cô, anh cúi đầu sửa lại cổ tay áo.
Thân hình anh vừa cao lại thẳng, khi đứng ở bên cạnh Nguyễn Huỳnh, bóng dáng anh bao trùm cô giống như ôm cả người cô vào trong vòng vây an toàn của mình.
Đột nhiên Nguyễn Huỳnh nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Chú ý tới ánh mắt đang dần thay đổi của cô, Lục Ngộ An gọi cô: "Nguyễn Huỳnh."
"..." Nguyễn Huỳnh hoàn hồn, chậm rãi nói: "Cậu ấy nói rằng anh nấu ăn rất giỏi."
Lục Ngộ An nhướng mày: "Lần sau được nghỉ sẽ làm cho em ăn."
Nguyễn Huỳnh: "... À."
Ánh mắt cô khẽ cong, cố áp chế khóe môi đang vểnh lên: "Nhưng tôi... nấu ăn không giỏi."
Lục Ngộ An nhếch môi: "Tôi biết."
Nguyễn Huỳnh hơi lúng túng.
Lục Ngộ An rũ mắt, hơi thở ấm áp lướt qua gò má cô, anh bình thản nói: "Biết ăn là được."
"..."
Lục Ngộ An không ở chỗ này của Nguyễn Huỳnh quá lâu, nấu trà giải rượu cho cô xong, sau khi chắc chắn cô vẫn tỉnh táo thì anh lập tức rời đi.
Anh sợ nếu mình còn không đi sẽ lại càng không muốn rời đi nữa.
Đi tới thang máy, cơn gió mát lạnh thổi tới áp chế cơ thể khô nóng của Lục Ngộ An.
Nghĩ đến dáng vẻ Nguyễn Huỳnh tựa vào khung cửa ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại dịu dàng nói chúc anh ngủ ngon, Lục Ngộ An cũng không kìm nén được nữa, hầu kết lăn lộn lên xuống.
Là cô vô thức quyến rũ anh.
Nghĩ một hồi, Lục Ngộ An thầm mắng mình không có tiền đồ.
Gần ba mươi năm nhưng giống như một thiếu niên ngây thơ mới chớm yêu không có năng lực tự kiềm chế. Nhưng vừa nghĩ tới người kia là Nguyễn Huỳnh, anh lại cảm thấy đây cũng là điều dễ hiểu.
Đứng tại chỗ một hồi, Lục Ngộ An ngước mắt nhìn căn nhà vẫn còn sáng đèn trên tầng, cong khóe môi chậm rãi rời đi.
Đêm ngày càng khuya.
-
Cuối tuần buông thả đã qua, sáng thứ hai, hơn mười giờ Nguyễn Huỳnh mới thức dậy.
Trong điện thoại nhận được mấy tin nhắn, có của Lục Ngộ An cũng có của mấy người Tư Niệm.
Nguyễn Huỳnh trả lời từng tin nhắn một, gửi tin nhắn vào nhóm của cô, Tư Niệm và Khương Thanh Thời, cô hỏi Khương Thanh Thời đã bay đến đâu rồi.
Vừa mới gửi tin nhắn đi, Khương Thanh Thời đã trả lời: [Chuyến bay bị hoãn lại, chắc là ba giờ mới hạ cánh.]
Tư Niệm: [Vậy Huỳnh Huỳnh đi làm đi, tớ tới sân bay đón cậu ấy.]
Nguyễn Huỳnh: [Được, buổi tối gặp các cậu.]
Khương Thanh Thời: [Ok.]
Ba người nói chuyện một hồi, Nguyễn Huỳnh mới rời giường sửa soạn rồi đi làm.
Vừa đến công ty ngồi xuống chưa được nửa phút thì Nguyễn Huỳnh đã phải tới phòng làm việc của Lâm Du Anh.
"Suy nghĩ kỹ chưa?"
Tuần trước Lâm Du Anh tìm Nguyễn Huỳnh nói với cô về chuyện người dẫn chương trình.
Đó là một chương trình trên kênh dành cho trẻ em, người dẫn chương trình lại đang mang thai. Bởi vì do tình huống đặc biệt nên không thể đợi đến ngày dự sinh mới nghỉ phép. Trước mắt trong đài có chọn người dẫn chương trình nhưng Lâm Du Anh vẫn cảm thấy Nguyễn Huỳnh là phù hợp nhất. Cô ấy muốn Nguyễn Huỳnh thử thay người dẫn chương trình trước đó.
Chương trình này là kiểu được ghi hình từ trước rồi mới phát sóng nên đối với Nguyễn Huỳnh thì độ khó cũng không quá lớn.
Chẳng qua Lâm Du Anh vẫn có chừng mực, để Nguyễn Huỳnh tự quyết định. Cô ấy chỉ đưa ra đề xuất cho cô, mong cô sẽ chấp nhận.
Nguyễn Huỳnh ngồi xuống ghế dựa đối diện với cô ấy: "Em suy nghĩ kỹ rồi."
Lâm Du Anh nhìn cô chằm chằm.
Nguyễn Huỳnh cười khẽ: "Nếu như không chậm trễ chương trình của em bên này, em có thể thay thế một thời gian.”
"..."
Nhìn dáng vẻ sững sờ của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh giơ tay khua trước mặt cô ấy: "Chị Du."
"Ôi." Lâm Du Anh thu hồi suy nghĩ, ăn ngay nói thật: "Nói thật, chị đã chuẩn bị rất nhiều lý do để thuyết phục em rồi."
Nguyễn Huỳnh: "... Chị không nghĩ là em sẽ đồng ý ư?"
"Em không thích xuất hiện trước ống kính." Lâm Du Anh nói.
Chuyện này là khi Nguyễn Huỳnh đến đài thực tập thì cô ấy mới biết.
Người khác cố hết sức muốn tranh thủ cơ hội để lộ mặt, mà Nguyễn Huỳnh, khi cô đến phỏng vấn chỉ đưa ra một yêu cầu duy nhất đó là cố gắng không xuất hiện trước sân khấu, cô chỉ muốn ở phía sau hậu trường giao lưu với thính giả bằng giọng nói của mình mà thôi.
Nghe cô ấy nói vậy, Nguyễn Huỳnh giải thích: "Cũng không phải là không thích, chỉ là cảm thấy giao lưu với mọi người bằng giọng nói cũng rất tốt."
Lâm Du Anh hiểu ra: "Nói vậy là quyết định rồi?"
Cô ấy nhắc nhở Nguyễn Huỳnh: "Thứ bảy này sẽ có hai buổi ghi hình chương trình, người dẫn chương trình trước đó vẫn còn đi làm, em đến làm quen chút nhé?"
Nguyễn Huỳnh lên tiếng đáp lại.
Ra khỏi văn phòng của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh mới nhớ tới hình như thứ bảy này là đêm giáng sinh.
Vừa nghĩ đến đây, Tư Niệm gửi một tin nhắn cho cô, hỏi xem cuối tuần này cô có muốn đi tắm suối nước nóng hay không.
Hàng năm vào mùa đông hai người họ có hoạt động đi trượt tuyết rồi tắm suối nước nóng.
Nguyễn Huỳnh: [Tuần này không được.]
Tư Niệm: [... Bác sĩ Lục hành động nhanh như vậy sao?]
Nguyễn Huỳnh: [Không phải anh ấy hành động nhanh mà là anh ấy làm việc rất nhanh.]
Tư Niệm: [Phải tăng ca sao?]
Nguyễn Huỳnh: [Đúng vậy.]
Tư Niệm: [...]
Hai người nhìn điện thoại di động một lúc không nói gì, Nguyễn Huỳnh liếc nhìn thời gian, cười hỏi: [Đến sân bay chưa?]
Tư Niệm: [Đến rồi nhưng mà chuyến bay vẫn chưa đến.]
Nguyễn Huỳnh rũ mắt cười: [Đón được rồi thì nói với tớ, nếu cậu ấy không bị lệch múi giờ, buổi tối đến gần đài phát thanh ăn cơm chứ?]
Tư Niệm: [Đợi tớ hỏi cậu ấy.]
Nguyễn Huỳnh đang muốn nói đồng ý thì cô đã bận trước. Cô nghe thấy Đàm Tuyết Nhi gọi: "Chị Huỳnh Huỳnh."
Nắm bắt thời gian cô đi đến đài phát thanh làm việc, trong tay còn cầm một bó hoa mẫu đơn trắng.
Nguyễn Huỳnh không kịp trả lời, một đồng nghiệp đã cười hỏi: "Sao hôm nay Tuyết Nhi ôm hoa đi làm, tâm trạng tốt vậy sao?"
Đàm Tuyết Nhi bí ẩn nói: "Hoa này không phải là của em."
Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: "Chị Huỳnh Huỳnh, có người đưa cho em."
"Ồ!"
"Ai vậy?"
Nguyễn Huỳnh rất ngạc nhiên.
Đàm Tuyết Nhi đi đến gần cô, cô ấy đặt bó hoa vào trong tay cô rồi nói với cô: "Em tình cờ gặp anh trai đến giao hoa nên em mang hoa lên cho chị luôn."
Nguyễn Huỳnh rũ mắt nhìn bó hoa mẫu đơn trắng trong tay, cô chợt giật mình.
Mấy người đồng nghiệp lập tức hóng chuyện: "Huỳnh Huỳnh, ai tặng cho cô vậy?"
"Chắc là người theo đuổi." Có người chen vào nói.
"Vậy nhất định là người theo đuổi rồi, Huỳnh Huỳnh của chúng ta có rất nhiều người theo đuổi mà."
"Đây là sự thật. Nói thật này, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng muốn theo đuổi Huỳnh Huỳnh."
"..."
Nguyễn Huỳnh nghe mấy người đồng nghiệp trêu chọc, cô mỉm cười đáp lại.
Cô nhìn chằm chằm bó hoa mẫu đơn trắng trong tay, trong đầu hiện lên một hình ảnh, trong lòng cũng đã có đáp án.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Huỳnh lấy điện thoại di động mở máy ảnh ra chụp một bức ảnh chia sẻ cho người giấu tên đã tặng hoa cho cô.
Cô đoán giờ này Lục Ngộ An đang rất bận.
Gửi xong, Nguyễn Huỳnh bỏ điện thoại di động xuống, hùa theo sự trêu chọc của đồng nghiệp.
Trò chuyện vài câu, cô chỉnh đốn cảm xúc của mình, trong lòng vui vẻ mở hộp thư ra.
Vừa mở ra, Nguyễn Huỳnh đã thấy thông tin kế hoạch chương trình dành cho trẻ em mà Lâm Du Anh đã gửi cho cô.
Cô hít một hơi thật sâu, chống cằm ngẩng đầu, xốc lại tinh thần đọc sơ qua.
-
Bên kia, khi Lục Ngộ An hoàn thành ca phẫu thuật và nhìn thấy tin nhắn mà Nguyễn Huỳnh gửi đến thì đã là hai giờ chiều.
Anh cảm thấy dạ dày hơi khó chịu, sắc mặt không được tốt lắm.
"Bác sĩ Lục."
Tiết Cảnh Thắng ở phía sau nhìn anh, lo lắng hỏi: "Anh có khoẻ không?"
Lục Ngộ An nhỏ giọng đáp lại, gửi tin nhắn cho Nguyễn Huỳnh trước.
Nói với cô là anh vừa mới phẫu thuật xong, hỏi cô hoa thế nào.
Sau khi trả lời, anh nhìn về phía Tiết Cảnh Thắng: "Không có việc gì."
Tiết Cảnh Thắng lo lắng: "Thật sự không có việc gì sao? Có phải là đói quá rồi không? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?"
"Không cần." Lục Ngộ An từ chối, anh đi về phía phòng làm việc: "Tôi uống nước là ổn thôi."
Tiết Cảnh Thắng đi bên cạnh anh, tận tình khuyên bảo: "Em gọi hai phần cháo nhé?"
Thấy cậu ấy chủ động như vậy, Lục Ngộ An cũng không thể từ chối được.
Anh khẽ gật đầu: "Được, gọi đi. Tôi đi nghỉ ngơi."
Tiết Cảnh Thắng ừm đáp.
Tất Khải Hoàn chợp mắt nửa tiếng mới tỉnh ngủ, vừa mở mắt đã nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Lục Ngộ An.
Anh ta nhíu mày, thuần thục lấy hộp thuốc cho anh: "Uống đi, trong cốc còn nước không?"
Lục Ngộ An nhận lấy, anh mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Tất Khải Hoàn ậm ừ, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Có phải dạ dày của cậu đã có vấn đề một thời gian rồi không?"
"Vấn đề nhỏ thôi." Lục Ngộ An nói.
Trước đó anh đã kiểm tra rồi, đơn giản là ăn uống không điều độ nhiều ngày gây nên, không có vấn đề lớn, chỉ là thỉnh thoảng có chút khó chịu.
Bọn họ làm nghề này, xảy ra chuyện này cũng là bình thường.
Bác sĩ không thể tự chữa trị cho mình, hầu hết đều là nói đến những tình huống như thế này.
Uống thuốc xong, Lục Ngộ An nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Sau khi lấy lại sức thì anh đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh phải đi qua quầy điều dưỡng.
Lúc đi ngang qua, đúng lúc anh gặp Tiết Cảnh Thắng đang nói chuyện với điều dưỡng Vu.
"Bác sĩ Tiết, đây là món anh gọi sao?" Điều dưỡng thực tập nhìn tên: "Sao anh không viết tên mình lên đó chứ?"
Tiết Cảnh Thắng nghe vậy, cậu ấy vừa cười vừa nói: "Tôi vẫn chưa viết, có chuyện gì vậy?"
Điều dưỡng thực tập có lòng nhắc nhở: "Nếu anh không viết thì rất dễ bị hiểu lầm là thức ăn của người lạ đó."
Tiết Cảnh Thắng hiểu rõ: "Được, lần sau tôi sẽ ghi tên."
"Ừm." Điều dưỡng gật đầu: "Anh không biết đâu, bây giờ nửa đêm còn có người lạ đặt đồ ăn cho bác sĩ Lục rồi đưa đến bệnh viện."
"..."
Lục Ngộ An đi ngang qua, đúng lúc nghe được câu này.
Anh nghe xong cũng không để ý lắm. Vừa đi về phía trước hai bước thì Lục Ngộ An đã mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Anh hơi chần chừ, nhướng mày nhìn về phía hai người còn đang nói chuyện ở quầy điều dưỡng, nhíu mày đi đến: "Cô vừa nói nửa đêm có người gọi đồ ăn cho tôi, là lúc nào vậy?"
Đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lục Ngộ An, điều dưỡng ngạc nhiên: "Bác… Bác sĩ Lục."
Cô ấy thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lục Ngộ An, căng thẳng đến mức nuốt nước bọt.
Lục Ngộ An gật đầu, vẻ mặt bình thản lặp lại câu hỏi: "Lúc nào vậy?"
"Tối… Tối thứ bảy."
Tối thứ bảy, Ngộ An bắt được trọng điểm: "Vậy đồ ăn đâu rồi?"
"Vứt… Vứt rồi." Thấy sắc mặt Lục Ngộ An u ám, điều dưỡng lắp bắp trả lời.
"Vứt rồi sao?" Không đợi lục Ngộ An nói, Tiết Cảnh Thắng đã cao giọng nói, cậu ấy ngạc nhiên không thôi: "Sao cô lại vứt đi chứ? Cô có hỏi bác sĩ Lục chưa?"
Sắc mặt điều dưỡng trắng bệch, đứt quãng giải thích: "Bác sĩ Đào nói không được ăn đồ không rõ nguồn gốc… Cho nên..."
Cô ấy vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lục Ngộ An, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.
"..."
Buổi sáng Đào Giai Nghiên không được sắp xếp phẫu thuật, cô ta nghỉ trưa tỉnh dậy thì đi về phòng làm việc. Cô ta cảm nhận được rõ ràng rằng không khí trong phòng làm việc có gì đó không đúng, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động.
Cô ta khó hiểu nhìn xung quanh một lượt nhưng không thấy Lục Ngộ An đâu cả.
"Ca phẫu thuật của bác sĩ Lục còn chưa kết thúc à?" Cô ta hỏi Tất Khải Hoàn.
Tất Khải Hoàn mở máy tính, anh ta cầm bút trong tay, xoay người nhìn cô ta với vẻ mặt không tập trung.
Nghe Đào Giai Nghiên nói, anh ta thản nhiên liếc cô ta rồi đáp: "Cậu ta đi ra ngoài rồi."
Đào Giai Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: "Còn khoảng mười phút nữa là đến giờ làm việc, anh ấy đi đâu vậy?"
Buổi chiều hai người sẽ phẫu thuật cùng nhau, cô ta có thể vào cùng một phòng phẫu thuật với Lục Ngộ An rồi.
Nghe vậy, Tất Khải Hoàn nhìn về phía cô ta: "Bác sĩ Đào."
Đào Giai Nghiên hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tất Khải Hoàn dừng lại một chút, lời nói sâu xa: "Thật ra tính cách của Ngộ An không được tốt cho