Chương 46: Đây là bạn trai của tôi
Bình thường lúc tan làm, trước cổng đài phát thanh luôn đầy người đến người đi.
Sau khi Nguyễn Huỳnh chào hỏi các đồng nghiệp cùng đi thang máy thì bước ra đại sảnh, cô chỉ cần nhìn một chút là thấy một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và quần tây đơn giản đứng cách đó không xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông anh rất dịu dàng và đẹp trai, là một sự tồn tại không thể xem nhẹ trong đám đông.
Nguyễn Huỳnh ngây người nhìn anh và bước chậm rãi về phía anh.
Rõ ràng mới chỉ hai ngày không gặp, không hiểu sao cô lại có cảm giác lâu lắm rồi mình chưa gặp Lục Ngộ An, muốn nhìn anh thật kỹ và lâu thêm một chút.
Như cảm nhận được, người đang gọi điện thoại nhấc mí mắt nhìn về phía cô, khóe miệng của anh hơi cong lên.
Nguyễn Huỳnh bật cười, đôi mắt híp lại cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Người gọi đến là bà Trần, đầu tiên bà chỉ trích Lục Ngộ An một tràng, bình thường không về nhà thì cũng thôi, tết Nguyên Đán mà cũng không thèm về ăn một bữa cơm.
Nói một hồi, bà lại bắt đầu nhắc đến ba của Lục Ngộ An, nói hai người luôn bận rộn hơn người khác trong các kỳ nghỉ lễ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An lắng nghe, anh biết rằng mình đang nằm im mà cũng trúng đạn.
Anh dỗ bà Trần một lúc lâu, hứa rằng cuối tuần chắc chắn sẽ về nhà ăn cơm.
Bà Trần hừ lạnh: "Vậy trưa thứ bảy con về nhé."
Lục Ngộ An nhíu mày: "Trưa ba của con có ở nhà à?"
"Sao nào?" Bà Trần cáu lên: "Ba của con không có ở nhà thì con không thể về ăn cơm à?"
Lục Ngộ An đưa tay xoa lông mày: "Có thể ạ, vậy trưa thứ bảy con sẽ về."
Vừa dứt lời thì anh thấy Nguyễn Huỳnh.
"Mẹ." Lục Ngộ An hạ giọng: "Mẹ còn muốn nói gì nữa không?"
Bà Trần: "Con nhớ là đã đồng ý đấy nhé, mẹ cúp đây."
Lục Ngộ An: "... Vâng."
Cúp điện thoại, anh nhìn về phía người đã đi đến trước mặt mình: "Điện thoại của mẹ anh."
Nguyễn Huỳnh hơi giật mình, cô khẽ chớp mắt, nín cười nói: "Em đâu đến mức tra hỏi người gọi đến cho anh là ai, bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An hắng giọng, anh cụp mắt xuống nhìn cô: "Không muốn biết à?"
"..." Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, cô giận dỗi liếc anh một cái: "Nếu anh muốn nói thì em muốn nghe."
Lục Ngộ An cười nhẹ: "Lạnh không?"
"Một chút xíu." Nguyễn Huỳnh nhìn anh: "Anh không lái xe vào đây à?"
Lục Ngộ An hắng giọng: "Anh để ngoài cổng."
Anh nheo mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng rực.
Nguyễn Huỳnh cảm nhận được sự nóng bỏng trong mắt anh, mặt cô hơi nóng lên: "Anh nhìn gì thế?"
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh hơi lóe lên, cô vô cùng xấu hổ
Lục Ngộ An siết chặt ngón tay của cô, từng động tác chậm rãi ung dung: "Nhìn xem là ai bắt nạt bạn gái anh."
"?"
Nguyễn Huỳnh sững người, bật cười: "Có thể nhìn ra được à?"
Lục Ngộ An lắc đầu.
Nguyễn Huỳnh nhìn anh với vẻ dò xét: "Vậy mà anh còn nhìn."
"Ừm." Lục Ngộ An thong thả nói: "Mặc dù không nhìn ra ai bắt nạt bạn gái anh nhưng anh nhìn ta, bạn gái anh đang chịu ấm ức."
Nguyễn Huỳnh nghe anh nói những lời này thì bỗng muốn cười.
Khóe môi của cô hơi nhếch lên tạo ra một cười cong không rõ, chờ mong sự kinh ngạc mà anh dành cho mình: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó." Lục Ngộ An cúi người, hơi thở ấm áp phả vào mặt Nguyễn Huỳnh, ánh mắt khóa chặt trên người cô: "Nói với bạn trai của em người bắt nạt em là ai, bạn trai em sẽ cố gắng làm chỗ dựa cho em."
Nghe nói như thế, Nguyễn Huỳnh trêu chọc: "Chỉ có thể cố gắng thôi à?"
Cô nói thầm: "Bạn trai nhà người khác đều nói chắc chắn sẽ làm chỗ dựa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngộ An phối hợp với cô, anh trừng mắt: "Bạn trai của em khá cẩn thận, không dám mạnh miệng đâu."
Nguyễn Huỳnh cố gắng nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà phì cười: "Bác sĩ Lục."
"Hửm?" Lục Ngộ An kéo cao âm cuối, giọng nói gợi cảm mê người khiến lỗ tai Nguyễn Huỳnh có cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Trong nháy mắt, tâm trạng của cô đã tốt hơn nhiều.
"Không nhắc đến chuyện này nữa." Nguyễn Huỳnh đưa mắt nhìn đồng hồ rồi nhìn anh: "Anh ăn một bữa cơm với em là được."
Lục Ngộ An nắm lấy tay cô, anh thuận theo nói: "Đến Lệ Chi nhé?"
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu tính thời gian: "Cũng được."
…
Hai người vào phòng riêng khác với lần trước.
Cách thiết kế phòng riêng này cũng khác một chút.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ngồi xuống, hai người cảm nhận được phòng riêng dần nóng lên và cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Lục Ngộ An rót cho cô ly nước, anh nghiêm mặt nói: "Có tiện kể một chút không?"
Nguyễn Huỳnh bưng ly nước lên nhấp một ngụm, cô nhìn anh rồi nói: "Thứ bảy tới em phải hy sinh gần nửa ngày nghỉ để tham gia cuộc họp thường niên."
Lục Ngộ An suy đoán: "Không phải ở đài phát thanh?"
"Vâng." Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Của nhà tài trợ đài phát thanh."
Nghe thấy ba chữ nhà tài trợ, lòng Lục Ngộ An đã có đáp án.
Anh híp mắt nhìn Nguyễn Huỳnh: "Không muốn đi à?"
"Bình thường." Nguyễn Huỳnh ăn ngay nói thật: "Chủ yếu là do không phải đài phát thanh của bọn em, người quen không nhiều, ở lại một đêm sẽ thấy chán."
Thật ra việc hy sinh ngày nghỉ đối với Nguyễn Huỳnh thì cũng không quan trọng lắm.
Cô không muốn đi tham gia cuộc họp thường niên, một mặt là không thích bị uy hiếp, mặt khác là vì đây là cuộc họp thường niên của công ty khác. Cho dù ngày đó sẽ gặp được rất nhiều người trong vòng quan hệ của họ, cũng có thể có những minh tinh mà cô biết nhưng cô không quá thân quen với họ, ngồi mấy tiếng thì sẽ thấy rất xấu hổ và nhàm chán.
Cuộc họp thường niên giống như một nhóm người không quen biết cùng ngồi vào bàn trò chuyện, còn không thể cắn hạt dưa.
Lục Ngộ An lại hỏi: "Tối thứ bảy à?"
Nguyễn Huỳnh: "Hình như thế."
Cô chỉ vội nhìn thoáng qua.
Lục Ngộ An còn định hỏi thêm gì nữa nhưng nhân viên phục vụ gõ cửa phòng riêng và mang đồ ăn lên.
Nhìn thấy đồ ăn, mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực lên.
Lục Ngộ An vẫn mỉm cười, bắt đầu phục vụ cô dùng bữa.
Đến lúc ăn no, nhân viên phục vụ đưa cho họ một rổ vải tươi.
Lục Ngộ An nhìn rồi hỏi Nguyễn Huỳnh: "Em có muốn ăn không?"
Thật ra Nguyễn Huỳnh đã ăn đến no căng rồi nhưng thấy Lục Ngộ An vương tay cầm trái vải, cô không kìm được mà gật đầu: "Muốn."
Lục Ngộ An cụp mắt lột một trái vải cho cô.
Nguyễn Huỳnh ngồi ở đối diện nhìn, bị từng hành động của anh làm cho ngưa ngáy trong lòng. Bàn tay của Lục Ngộ An rất trắng, rất dài, khớp xương rõ ràng, móng tay tròn trịa, được cắt tỉa rất sạch sẽ.
Nguyễn Huỳnh không mê tay cho lắm những mỗi lần nhìn thấy đôi tay của Lục Ngộ An, cô vẫn không thể kiểm soát nổi trí tưởng tượng của mình.
Xương ngón tay có lực, khi mở ra dường như có thể bao trọn lấy cơ thể bạn, khiến bạn có cảm giác rất an toàn.
Trong lúc Nguyễn Huỳnh nhìn đến đờ người ra, Lục Ngộ An đã lột xong một quả vải, một quả vải óng ánh treo trên đầu ngón tay anh.
"Nguyễn Huỳnh." Anh mở to mắt nhìn anh: "Nhích lại đây."
Nguyễn Huỳnh tỉnh hồn, ồ lên một tiếng.
Lúc ăn cơm hai người ngồi đối diện nhau nhưng phòng riêng này dành cho bốn người, cho dù là ngồi bên cạnh nhau thì cũng không có cảm giác chật chội.
Nguyễn Huỳnh đứng dậy đi tới chỗ Lục Ngộ An rồi ngồi xuống, vừa ngồi thì miệng đã bị anh nhét cho một quả vải.
Những quả vải mà Úc Đình Vân đưa đến nhà hàng cho người ta đều là loại tươi nhất, quả nào cũng mọng nước.
Chỉ cần khẽ cắn là nước vải ngọt thanh lan ra đầy miệng.
Lục Ngộ An nhìn vẻ thỏa mãn của cô, anh khẽ hỏi: "Ngon không?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu, muốn kéo đĩa qua để nhả hạt, trước mắt cô bỗng xuất hiện một bàn tay. Cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Ngộ An, ngẩn người rồi mới phun hạt ra bàn tay của anh: "Ngon lắm.
Lục Ngộ An: "Đừng ăn nhiều."
Anh tiếp tục bóc vỏ cho Nguyễn Huỳnh.
Quả vải tuy là thực phẩm có tình ấm nhưng lượng đường rất cao, ăn nhiều có thể gây nóng trong.
Nguyễn Huỳnh không chớp mắt nhìn động tác của Lục Ngộ An, khẽ đáp vâng.
Đút thêm mấy quả cho Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An đưa mắt nhìn cô: "Ăn một quả cuối nhé?"
Nguyễn Huỳnh đáp vâng.
Quả cuối cùng được Lục Ngộ An nhét vào miệng cô, nó vẫn ngọt như trước.
Hạt vẫn được một bàn tay lấy đi.
Nguyễn Huỳnh nhìn vẻ hờ hững của anh, cô chớp mắt gọi: "Lục Ngộ An."
Lục Ngộ An cầm một chiếc khăn lên lau tay, trầm giọng đáp: "Sao thế?"
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm tay anh một lúc, sau đó dán mắt vào môi anh: "Anh muốn ăn không?"
Cô chủ động nói: "Em bóc cho anh."
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô, hơi nhướng mày lên: "Không cần."
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng: "Anh không muốn nếm thử à?"
Lục Ngộ An thấy son môi của cô bị lem ra khóe miệng ăn cơm, lòng bàn tay khẽ nâng lên, như hờ hững mà quét qua khóe môi cô.
Hơi thở của Nguyễn Huỳnh hơi ngưng lại, đôi môi khẽ nhúc nhích: "Anh có muốn..."
Cô chưa nói hết lời mà Lục Ngộ An bỗng cúi đầu, tay nắm lấy cằm cô, sau đó chặn lời nói đã đến bên môi của cô.
"..."
Hai người đã quen với việc hôn môi.
Nhưng cho dù là thế, Nguyễn Huỳnh vẫn không tránh khỏi việc bị Lục Ngộ An hôn đến mức không thở nổi. Đầu lưỡi của cô bị anh bao lấy, tiếng thở dốc cũng bị anh nuốt trọn.
Chẳng biết từ bao giờ, cô bị Lục Ngộ An ôm lên đùi anh.
Nguyễn Huỳnh từ từ nhắm mắt lại, ôm lấy cô của anh, cố gắng đáp lại anh. Cô cảm nhận lòng bàn tay ấm áp nóng hổi của anh đang khoác sau lưng mình, bàn tay ấy siết cô thật chặt.
Hồi lâu rồi, Lục Ngộ An mới lùi lại.
Nguyễn Huỳnh bị anh hôn đến thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, môi cô hồng hào căng mọng còn hơn uống rượu vang, hơi thở phả lên khuôn mặt của đối phương.
Lục Ngộ An nhìn bờ môi hé mở của cô, yết hầu khẽ trượt, không kìm được nên lại hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Khá hơn chưa em?"
Nguyễn Huỳnh mơ hồ ậm ự, cô nhắc nhở anh: "Lát nữa em... Còn phải đi làm."
Lục Ngộ An biết.
Cũng bởi vì biết nên tay của anh mới không dám động linh tinh. Anh vẫn luôn kiềm chế, khoác lên lớp quần áo sau lưng Nguyễn Huỳnh. Anh sợ một khi mình sờ soạng thì không thể để Nguyễn Huỳnh về đi làm được nữa.
Hai người ngồi trong phòng riêng một lúc lâu, đến khi Nguyễn Huỳnh buộc phải trở về đài phát thanh thì hai người mới rời khỏi.
Sau khi đưa Nguyễn Huỳnh về đài phát thanh, Lục Ngộ An căn dặn: "Tối anh sẽ đến đón em."
Nguyễn Huỳnh vốn định nói không cần nhưng hai người thật sự rất bận, hiếm khi rảnh rỗi ở cùng nhau, cho dù chỉ ngồi cùng xe khoảng mười mấy phút, cô cũng không muốn từ chối.
"Chắc chắn em sẽ tan làm đúng giờ."
…
Tết Âm lịch rơi vào đầu tháng hai năm nay.
Trước kỳ nghỉ, Nguyễn Huỳnh và những người khác sẽ trở nên rất bận rộn. Ngoại trừ những công việc hàng ngày, bọn họ còn rất nhiều hoạt động cần phải tham gia. Có cuộc họp thường niên của đài phát thanh, cũng có cuộc họp thường niên của công ty khác và các loại tiệc rượu khác.
Trước kia, phần lớn những chuyện thế này đều không đến tay cô.
Thứ duy nhất cô phải tham gia có lẽ là buổi biểu diễn của cuộc họp thường niên ở đài phát thanh.
Trước khi cuối tuần đến, Nguyễn Huỳnh không ngạc nhiên khi được hỏi rằng cô có muốn biểu diễn tiết mục gì ở cuộc họp thường niên của đài phát thanh không.
Nguyễn Huỳnh do sự thật lâu trước câu hỏi của đồng nghiệp rồi mới nói: "Tôi có thể không biểu diễn không?"
Phần lớn thời gian, đồng nghiệp hỏi thăm chỉ mang tính hình thức, dù bạn có muốn hay không thì mỗi bộ phận cũng phải có hai đến ba tiết mục.
Đồng nghiệp dở khóc dở cười: "Chắc là không đâu, bên phía Thiên Ngưng đã đăng ký hát, chị Huỳnh Huỳnh xem mọi người có thể nhảy một bài không?"
"..."
Nguyễn Huỳnh đã từng học vũ đạo nhưng năm ngoái cô mới nhảy rồi.
Cô im lặng rồi nhìn đồng nghiệp: "Tôi suy nghĩ một lát rồi nói với cô sau."
"Được." Đồng kia kia ha hả: "Vậy chị cứ quyết đi rồi nói với tôi, cuộc họp thường niên của chúng ta tổ chức vào cuối tháng, chắc là kịp đấy."
Nguyễn Huỳnh đáp lời.
Sau khi người đó đi, Đàm Tuyết Nhi chọc cánh tay cô: "Chị Huỳnh Huỳnh."
"Hửm?" Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm máy tính.
Đàm Tuyết Nhi thở dài: "Chúng ta có thể hát một bài thì tốt biết mấy, nhảy nhót mệt quá, tứ chi của em không phối hợp với nhau được, còn phải tốn thời gian luyện tập."
Nguyễn Huỳnh cười khẽ một tiếng, cô quay đầu lại nhìn cô ấy: "Không muốn nhảy à?"
Đàm Tuyết Nhi đáp rất thành thật: "Không muốn."
"Vậy chứ ta không nhảy nữa." Nguyễn Huỳnh nháy mắt với cô ấy mấy cái: "Chúng ta đi làm ban hậu cần."
Đàm Tuyết Nhi: "Hả? Được không chị?"
Nguyễn Huỳnh: "Để chị tìm chị Du hỏi thử xem, chắc không có vấn đề gì đâu."
Nói chuyện qua loa vài câu với Đàm Tuyết Nhi, Nguyễn Huỳnh đến văn phòng của Lam Du Anh.
Lâm Du Anh hỏi cô về chuyện báo tham gia cuộc họp thường niên muộn.
"Em đã chuẩn bị lễ phục cho tiệc thường niên đêm mai chưa?" Lâm Du Anh nhìn cô: "Nếu chưa chuẩn bị thì có thể đi mua hoặc thuê một bộ, đài sẽ thanh toán phí.”
Nghe tế, đuôi lông mày của Nguyễn Huỳnh giật nhẹ: “Chị Du, Nếu mua thì có hạn chế về mức giá không?”
Lâm Du Anh biết cô đang trêu chọc mình, cô ấy liếc cô một cái: “Có, không được vượt quá năm nghìn tệ.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: “Em có lễ phục, không cần mua cũng không cần thuê.”
Lâm Du Anh hắng giọng, cô ấy nhìn cô: “Vậy là được rồi, tối mai chị sẽ cho tài xế đến đón em.”
“Không cần.” Nguyễn Huỳnh ngẫm nghĩ: “Em nói bạn đưa em đi là được.”
Lâm Du Anh gật đầu: “Vậy thì đừng đến trễ, bảy giờ cuộc họp thường niên sẽ bắt đầu, chị nghe nói bên phía giám đốc Triệu mời rất nhiều người từng hợp tác lẫn chưa hợp tác, là cơ hội tốt để làm quen