Chương 47: Hôn hai mươi phút
Triệu Kinh Vĩ ngạc nhiên, đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của ba người, cố gắng nở một nụ cười: "... Khó trách."
Đột nhiên anh ta hiểu ra vì sao Úc Đình Vân lại đến tham gia cuộc họp thường niên của công ty mình, không phải Úc Đình Vân đến cho anh ta thể diện, đến đây là vì thể diện của bạn nối khố và Nguyễn Huỳnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Kinh Vĩ là một người biết phán đoán tình hình, anh ta hiểu rất rõ đối với bản thân cái gì là quan trọng nhất.
Vì vậy, anh ta chỉ tốn mấy giây để tiêu hoá tin tức này, thay đổi thái độ với Nguyễn Huỳnh.
"Thì ra cô Nguyễn không phải là người độc thân." Anh ta đùa giỡn nói: "Đúng là tất cả người đẹp đều đã có bạn trai."
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: "Những lời này của giám đốc Triệu tôi sẽ coi như là một lời khen dành cho tôi."
Cô không có ý định chào hỏi Triệu Kinh Vĩ, ra hiệu nói: "Giám đốc Triệu không có việc gì khác, tôi và bạn trai qua bên kia nghỉ ngơi."
Tiệu Kinh Vĩ oán giận: "Không có việc gì, hai người đi đi, hy vọng cuộc họp thường niên này sẽ không làm cho hai người thất vọng."
Nguyễn Huỳnh: "Chắc chắn sẽ không."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh nắm lấy cánh tay Lục Ngộ An đi thêm một đoạn, đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Bác sĩ Lục, không chuẩn bị giải thích sao?"
Lục Ngộ An cụp mắt nhìn xuống, nhìn từ khuôn mặt cô nhìn xuống, dừng lại ở chỗ xương quai xanh thanh tú đang lộ ra ngoài của cô. Anh dừng lại, thấp giọng hói: "Em không cảm thấy lạnh sao?"
"..."
Nguyễn Huỳnh cúi đầu nhìn, vành tai hơi nóng: "Hệ thống sưởi ở đây mở rất lớn."
Cô chọc vào cánh tay Lục Ngộ An: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu."
Lục Ngộ An hắng giọng, kéo cô ngồi xuống một cái bàn ở trong góc, sau đó nói: "Không phải nói nhàm chán sao?"
Nguyễn Huỳnh giật mình.
Cô tình cờ nói vấn đề này với Lục Ngộ An, cuộc họp thường niên này thật sự rất nhàm chán, vấn đề này anh đều nhớ rất rõ, cho nên anh tự mình đến đây tham gia cuộc họp thường niên nhàm chán này, để giúp cô không cảm thấy nhàm chán.
Nghĩ đến đây, đột nhiên Nguyễn Huỳnh có chút đạo đức giả: "Bác sĩ Lục, anh còn như vậy..." Cô mơ hồ nói: "Nhưng em không thể rời xa anh."
Lục Ngộ An nghe rõ những lời cô nói, nhướng mày: "Thì ra sức hấp dẫn của anh kém như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh không vội trêu chọc Nguyễn Huỳnh: "Bây giờ bạn gái có thể rời khỏi anh."
Nguyễn Huỳnh nghẹn ngào, cố nén cười nhìn anh: “Em rõ ràng không hề có ý này."
Lục Ngộ An hiểu rõ, rót cho cô một ly nước, nhẹ nhàng nói; "Anh luôn ở đây, sẽ không rời đi. Cho nên em không cần lo lắng."
Không cần phải sợ hãi, lo lắng đến chuyện chia tay.
Hai chữ này có thể vĩnh viễn xoá khỏi từ điển của bọn họ.
Mắt Nguyễn Huỳnh khẽ động, nhẹ nhàng nói: "Biết rồi."
Lục Ngộ An nghiêng đầu: "Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
"Em muốn ăn." Nguyễn Huỳnh nói thẳng: "Nhưng cái váy này của em, ăn nhiều mặc không đẹp.”
Chưa kể kiểu thắt lưng chiết eo, phần eo còn được thiết kế bằng vải lụa mềm mỏng mờ ảo, ăn một chút, sẽ để lộ ra cái bụng nhỏ.
Nguyễn Huỳnh yêu cái đẹp, ngày thường rất chú trọng đến việc chăm sóc cơ thể.
Nghe vậy, mắt Lục Ngộ An nhìn xuống, dừng ở trên váy của cô.
Đôi mắt của anh khẽ chuyển động, im lặng một lúc, nói: "Ăn một chút chắc sẽ không sao đâu."
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, nhìn quanh bàn một vòng: "Vậy em uống một ít canh, chờ cuộc họp thường niên kết thúc, chúng ta đi ăn khuya nhé?"
Lục Ngộ An chủ động lấy cho cô ít canh.
Sau khi uống một ít canh, hoạt động họp thường niên chính thức bắt đầu.
Lúc đầu, là lên phát biểu ý kiến tổng kết kết quả công việc trong một năm qua, Nguyễn Huỳnh không quá hiểu, cũng nghe không hiểu. Cô cụp mắt nhìn xuống, thấy Lục Ngộ An đang nắm tay mình, không nhịn được xoa nhẹ một cái.
Lục Ngộ An rất thích xoa ngón tay cô, cô cũng muốn trải nghiệm một chút, cô không biết xoa ngón tay có gì vui.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ tập trung của cô, cũng không ngăn cản.
Đột nhiên, Nguyễn Huỳnh mở lòng bàn tay anh ra, đôi mắt sáng ngời: "Bác sĩ Lục, anh có biết xem chỉ tay không?"
Lục Ngộ An nhướng mày: "Anh không biết, em biết sao?"
Nguyễn Huỳnh: "Em biết, em xem cho anh nhé?"
Lục Ngộ An ngả ngớn nói: "Được..." Anh dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Vậy em xem giúp anh, đêm nay khi nào anh có thể đưa bạn gái của anh đi."
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh bật cười: "Để em xem."
Xem một lúc, Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn Lục Ngộ An: "Em Nghĩ, khoảng ba mươi phút nữa."
Lục Ngộ An cong môi: "Nhanh vậy sao?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Trong góc, hai người thì thầm một lúc không quan tâm đến mọi người xung quanh, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn của Lâm Du Anh, bảo cô đi vào trong nhà vệ sinh.
Nói chuyện với Lục Ngộ An xong, Nguyễn Huỳnh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Du Anh đang đợi cô.
"Người vừa rồi người kia là bạn trai của em sao?" Cô ấy cũng thấy Lục Ngộ An.
Nguyễn Huỳnh hắng giọng.
Lâm Du Anh im lặng: "Anh ấy quen biết giám đốc Úc sao?"
Vừa rồi hai người xuất hiện cùng nhau, thái độ và vẻ mặt Úc Đình Vân nói chuyện với anh ấy, rõ ràng khác với kiểu chào hỏi với những người hợp tác cùng anh ấy.
Nguyễn Huỳnh trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Bọn họ quen biết nhau nhưng bạn trai em chỉ là bác sĩ khoa mắt."
Cô nhìn về phía Lâm Du Anh: "Bọn em quen nhau ở bệnh viện."
Lâm Du Anh sửng sốt, hiểu ý của cô.
Cô ấy cười: "Được rồi, chị không muốn làm gì cả, em đừng bảo vệ như vậy. Ý của chị là dù sao anh ấy và giám đốc Úc quen biết nhau, vậy giám đốc Triệu sẽ không làm khó em.”
Nguyễn Huỳnh thở dài nhẹ nhõm: "Xin lỗi, cảm ơn chị Du."
Lâm Du Anh xua tay: "Họp thường niên thật nhàm chán, dù sao chúng ta cũng không phải người của công ty này, em vừa đến đây với chị. Bạn trai em đến đây tìm em, em đi trước đi, những chuyện khác giao cho chị."
…
Từ nhà vệ sinh trở về bàn, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An ở lại một lúc, mới rời đi.
Lúc rời đi, Úc Đình Vân vẫn còn ở bên trong.
Nguyễn Huỳnh và anh đi ra khỏi đại sảnh, mới nhớ đến hỏi: "Giám đốc Úc không đi cùng chúng ta sao?"
Lục Ngộ An khoác áo lông cho cô: "Cậu ấy không phải là bóng đèn."
Nguyễn Huỳnh nhịn cười: "Lúc nào chúng ta cũng làm vậy với Úc Đình Vân không tốt cho lắm nhỉ?"
"Dù sao cậu ấy cũng không có việc gì để làm." Lục Ngộ An nói.
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Vân Sơ thì sao? Anh ấy không đi tìm Vân Sơ nữa à?"
Lục Ngộ An phàn nàn nhận xét về chuyện của người bạn tốt này, nhẫn tâm nói: "Vân Sơ cũng không muốn nhìn thấy cậu ấy."
"..."
Không thể hiểu được, lần thứ hai