Chương 48: Ôm ấp
Sáng hôm sau, Tư Niệm đến chỗ Nguyễn Huỳnh từ rất sớm để nghe chuyện phiếm.
Sau khi biết Lục Ngộ An và Úc Đình Vân cũng tham gia họp thường niên, cô ấy đã mạnh mẽ yêu cầu Nguyễn Huỳnh dựng lại cảnh đó cho cô ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không có cảnh đó đâu." Nguyễn Huỳnh liếc cô ấy một cái: "Cậu muốn nghe gì?"
Tư Niệm liếc cô một cái: "Giám đốc Triệu có biết bác sĩ Lục là bạn trai của cậu không? Biểu cảm như thế nào?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một hồi rồi nhẫn nại cười nói: "Hình như không được tốt cho lắm."
Tư Niệm: "Tớ biết rồi."
Cô ấy uể oải ngồi phịch xuống ghế sô pha, ung dung nói: "Ai bảo giám đốc Triệu bắt nạt người khác, đây sẽ đá phải tấm sắt đi."
Nguyễn Huỳnh mỉm cười: "Đây cũng không tính là tấm sắt."
Cô nhìn Tư Niệm: "Nếu anh ta thật sự muốn dùng thế lực gây sức ép để đài phát thanh làm chuyện gì đó với tớ, cũng không phải là không thể."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thì anh ta cũng không dám." Tư Niệm bình tĩnh nói: "Dù sao bác sĩ Lục và giám đốc Úc đi cùng nhau, anh ta không thể nghĩ nhiều vậy đâu, chỉ mới nghĩ âm thầm cho người ngáng chân cậu nhỉ?"
Nói đến đây, Tư Niệm nhìn Nguyễn huỳnh: "Bác sĩ Lục có nói chuyện này với cậu không? Bối cảnh gia đình anh ấy như thế nào?"
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, khẽ lắc đầu.
Tư Niệm trợn tròn mắt: "Cậu chưa từng hỏi qua chuyện này sao?"
"Tớ cũng không phải là người yêu bối cảnh gia đình anh ấy." Nguyễn Huỳnh thẳng thắn nói: "Tớ hỏi chuyện này làm gì?"
Tư Niệm thở dài: "Người bình thường đều tò mò về chuyện này."
"Đó là quá tò mò." Nguyễn Huỳnh rất thành thật: "Thật ra lần đâu tiên khi tớ biết anh ấy và Úc Đình Vân là bạn bè, cũng có chút ngạc nhiên."
Sau khi ngạc nhiên, Nguyễn Huỳnh cảm thấy rất bình thường.
"Chuyện này bình thường sao?" Tư Niệm hỏi cô: "Người bình thường có thể làm bạn với Úc Đình Vân sao?"
Nguyễn Huỳnh chớp mắt: "Tớ là một nhân viên văn phòng bình thường, đã trở thành bạn với hai đại tiểu thư là cậu và Thanh Thời nhỉ?"
Tư Niệm nghẹn họng: "Thanh Thời thì tính còn tớ thì không tính nhé."
"Ừ." Nguyễn Huỳnh trêu chọc cô ấy: "Cậu cũng chính là một người không muốn về nhà kế thừa gia nghiệp, chị nhỏ chen vào giới kinh doanh tự mình gây dựng sự nghiệp."
"..."
Tư Niệm nghẹn lời, suy nghĩ một chút hỏi: "Chị nhỏ là gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh: "Không phải cậu không thừa nhận mình là đại tiểu thư sao? Thì là chị nhỏ đó."
Nói xong, cô cười một mình.
Tư Niệm không nói gì, cũng vui vẻ cười theo.
Chủ đề rất nhanh nhanh lệch sang chủ đề khác, Tư Niệm vội vàng nói về chuyện đó: "Cậu có giới thiệu về bác sĩ Lục với giám đốc Triệu, giám đốc Triệu rời đi sao?"
"Gần giống như vậy." Nguyễn Huỳnh nói: "Anh ta là người tài trợ, phải đi chào hỏi những khách mời khác."
Tư Niệm nhướng mày: "Vậy sau đó anh ta không đi tìm cậu nữa à?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Bọn tớ rời đi sớm."
"Về trước sao?" Tư Niệm nắm lấy trọng điểm: "Về nhà à?"
Lúc nói những lời này, cô ấy nhìn Nguyễn Huỳnh từ trên xuống dưới: "Không phải là tớ đến quá sớm đấy chứ? Không làm phiền hai người đúng không?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô nhẫn nhịn, không chịu được ném gối lên người cô ấy: "Cậu suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Tư Niệm bật cười, trêu chọc nói: "Sao bác sĩ Lục lại không biết nắm bắt cơ hội tốt như vậy, tớ có thể nghĩ cái gì chứ? Hai người trưởng thành hẹn hò, cậu nói xem tớ đang nghĩ gì đây?"
Nghĩ đi nghĩ lại, cô ấy không chịu được phàn nàn: "Các cậu tiến triển quá chậm."
Nguyễn Huỳnh không muốn nói chuyện với cô ấy.
Cô cảm thấy tiến triển giữa mình và lục Ngộ An rõ ràng rất nhanh.
Hơn nữa, tối hôm qua đến khi Lục Ngộ An có điện thoại gọi tới, nếu không phải là điện thoại của bệnh viện...Vừa nghĩ đến đây, mặt của nguyễn Huỳnh có chút nóng: "Cậu đừng quan tâm đến bọn tớ." Cô không tự nhiên nói sang chuyện khác: "Mấy ngày nay anh chàng đẹp trai có đi đến quán cà phê mua cà phê không?"
Nhắc đến chuyện này, Tư Niệm cảm thấy đau lòng: "Mua, cậu nói xem có phải anh ta cố ý không?"
Nguyễn Huỳnh: "Hả?"
Tư Niệm: "Mỗi buổi sáng, hơn tám giờ anh ta đều sẽ đến mua, hơn tám giờ tớ còn chưa thức dậy."
Cô ấy nói: "Tiểu mỹ nói, cô ta nói chuyện với anh đẹp trai còn nhiều hơn tớ."
Thấy vẻ mặt nhỏ oán hận của cô ấy, Nguyễn Huỳnh bật cười.
Cô giơ tay lên vỗ nhẹ lên vai cô ấy an ủi: "Cậu đừng buồn, cậu thực sự không làm được, dậy sớm đi sau đó ngẫu nhiên gặp mặt. Muốn theo đuổi anh đẹp trai, dù sao cũng phải trả giá."
Tư Niệm ừ một tiếng: "Tớ cũng nghĩ như vậy."
Cô ấy nằm bò lên bàn suy nghĩ một chút: "Năm sau, mùa đông rất lạnh. Dù anh ta có đẹp trai đến mức khó tin, cũng không thể khiến cho tớ rời khỏi chiếc chăn lớn ấm áp của tớ để đi gặp anh ta vào mùa đông."
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh không biết nên đồng cảm với Tư Niệm hay nên đồng cảm với anh đẹp trai mà cô ấy nhìn chúng.
"Lần sau tớ đi đến cửa hàng của cậu nhìn một chút." Lúc đầu, Nguyễn Huỳnh không có hứng thú qua nhiều với anh đẹp trai, vẫn phải gặp người này một chút.
Tư Niệm: "Cậu không sợ bác sĩ Lục ghen sao?"
Nguyễn Huỳnh bình tĩnh nói: "Anh ấy không xấu tính như vậy."
Hai người mệt mỏi nằm trên sô pha một lúc, Nguyễn Huỳnh nhận được tin nhắn của bà Lý, hỏi khi nào cô được nghỉ lễ trở về nhà.
Nguyễn Huỳnh mở lịch ra nhìn một chút, đài phát thanh của bọn họ thời gian nghỉ tết Dương lịch dường như rất thoải mái, thường dài hơn ba đến năm ngày so với ngày nghỉ theo quy định của pháp luật.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
"Đang nhìn gì vậy?" Tư niệm đi đến bên cạnh cô hỏi.
Nguyễn Huỳnh: "Mẹ tớ hỏi tớ khi nào tớ trở về nhà, tớ đang suy nghĩ nên mua vé ngày nào."
Tư Niệm ừ một tiếng: "Cậu muốn về ngày nào vậy?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc: "Nghỉ lễ tớ sẽ về."
"Hả?" Tư Niệm ngạc nhiên: "Cậu không suy nghĩ đến chuyện ở cùng với bác sĩ Lục hai ngày rồi mới trở về à?"
Nguyễn Huỳnh: "...Tớ nghĩ, chắc là anh ấy không rảnh."
Gần đến cuối năm, bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân, rõ ràng nhiều hơn so với thời gia trước. nếu không, tối hôm qua Lục Ngộ An cũng sẽ không bị gọi về làm thêm giờ.
Tư Niệm gật đầu: "Cũng đúng."
Cô ấy quên mất chuyện này: "Vậy đến lúc đó bác sĩ Lục không rảnh, tớ sẽ đưa cậu đến nhà ag đường sắt cao tốc."
Nguyễn Huỳnh hắng giọng: "Tất nhiên rồi, tớ sẽ không khách sáo với cậu."
Nói chuyện một lúc, Nguyễn Huỳnh nhìn Tư Niệm: "Đi chợ rau không?"
Tư Niệm: "?"
Cô ấy khso hiểu nhìn cô: "Đi chợ rau làm gì?"
Nguyễn Huỳnh: "Cậu có biết chợ rau không, mua đồ về nấu cơm."
Tư Niệm chớp mắt, không thể tin những gì mình nghe thấy: "Cậu muốn nấu cơm sao?"
Nguyễn Huỳnh: "Cậu làm đi, tớ học."
"?"
Sau khi hiểu ý của Nguyễn Huỳnh, tư Niệm chịu không được hỏi: "Rốt cuộc bác sĩ Lục có bao nhiêu sức hấp dẫn, mà có thể khiến cậu rửa tay nấu canh cho anh ấy."
Nguyễn Huỳnh nhướng mày: "Không có làm gì cả, không nên nói trước như vậy. Tớ nhất định phải học, tớ không có hứng thú với nấu ăn, nhưng tớ nghĩ, thỉnh thoảng cũng phải biết làm một đến hai món ăn chứ?"
Thỉnh thoảng cô cũng muốn trở thành một người bạn gái biết quan tâm.
Nghe những lời này, Tư Niệm cũng cảm thấy hơi có lý: "Vậy đi thôi, đi chợ, hôm nay đầu bếp này sẽ tự mình dạy cho cậu."
"..."
Mặt khác, chủ nhật và thứ hai lục Ngộ An rất bận.
Buổi sáng nhận ca phẫu thuật, kết thúc phẫu thuật đã là buổi trưa, mọi người đều có chút mệt mỏi.
Thay áo phẫu thuật, rửa tay, Lục Ngộ An rở về phòng làm việc.
Đi qua quầy điều dưỡng, Vu Tích Ngọc gọi anh lại: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An liếc mắt.
Vu Tích Ngọc mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Bên trong có người chờ anh."
Lục Ngộ An dừng lại một chút, Tiết Cảnh Thắng ở phía sau tò mò hỏi: "Ai vậy? Đang ở trong phòng làm việc chờ bác sĩ Lục sao?"
Vu tích ngọc liếc nhìn cậu ấy, rất có ý tứ nói: "Bác sĩ Tiết, buổi trưa muốn ăn gì? Anh đã gọi đồ ăn bên ngoài chưa?"
Sự chsu ý của Tiết Cảnh Thắng lập tức chuyển sang chỗ khác: "Còn chưa có gọi đâu."
Cậu ấy thở dài, chống cổ tay lên bàn điều dưỡng: "Gần đây đồ ăn bên ngoài ăn rất chán, điều dưỡng Vu có đề cử cái gì không?"
Vu Tích Ngọc: "... Không có."
Tiết Cảnh Thắng: "... Tôi quay về phòng làm việc."
"Này." Vu Tích Ngọc không nói gì với