Chương 53: Ngủ ngon
Lục Ngộ An cứ như luôn có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của Nguyễn Huỳnh, trái tim bất an từ đêm qua đến bây giờ của cô đã được anh vỗ về bình ổn.
Thậm chí có thể chính anh cũng không rõ Nguyễn Huỳnh đang hoảng hốt điều gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh im lặng không nói gì một lát, bị lời của Lục Ngộ An chọc cười: “Em cũng là một người yêu ai yêu cả đường đi lối về đấy.”
Lục Ngộ An: “Hả?”
Nguyễn Huỳnh: “Ý trên mặt chữ.”
Lục Ngộ An cong khóe môi, biết cô ngại nói thành lời.
Giọng nói anh lành lạnh, vẫn hút hồn người ta như vậy: “Anh biết.”
Nguyễn Huỳnh ừ một tiếng, mím môi: “Nếu anh ở nhà thì không cần qua đây ăn cơm trưa cùng em đâu, chiều tối chúng ta gặp nhé?”
Lục Ngộ An: “Vậy tối nay anh đến đón em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dạ được.”
Cúp điện thoại, Lục Ngộ An ngồi tại chỗ một lát, mới đi tìm bà Trần.
“Gọi điện thoại xong rồi?” Bà Trần nhìn anh.
Lục Ngộ An vâng một tiếng: “Mẹ cần con giúp gì không?”
Bà Trần liếc anh, nhướng mày: “Trước hết khoan hẵng nói chuyện này.”
Bà nhìn chằm chằm Lục Ngộ An: “Chuyện con nói con có bạn gái, không phải là gạt mẹ với bố con phải không?"
“...”
Lục Ngộ An không nói gì: “Con lừa hai người làm gì?”
“Trốn đi xem mắt đó.” Bà Trần nói chắc như đinh đóng cột.
Chuyện Lục Ngộ An có bạn gái này là đầu năm mới chính miệng anh đã nói.
Lúc ấy bà Trần chuẩn bị sắp xếp xem mắt cho anh, vừa lúc con gái của bạn về nước, muốn giới thiệu cho hai đứa nhỏ làm quen nhau. Không ngờ Lục Ngộ An trực tiếp nói rằng anh có bạn gái, nếu anh đi xem mắt thì có lỗi với bạn gái. Thậm chí anh còn hỏi Trần Thư Tuệ, bà sẽ không mong rằng con trai mình là người vô đạo đức như vậy chứ.
Trần Thư Tuệ câm nín trước câu nói của anh, nhất thời quả không cách nào đả động, chỉ có thể hủy bỏ buổi gặp mặt.
Nhưng chuyện anh có bạn gái này họ vẫn luôn thắc mắc.
Lục Ngộ An bật cười: “Không có chuyện đó.”
Anh nhìn về Phía Trần Thư Tuệ: "Con tìm mẹ lấy huân hương, mẹ còn nhớ không?"
Đuôi lông mày Trần Thư Tuệ khẽ nhếch: “Cho nên từ lúc đó con đã có bạn gái rồi?”
“Vẫn chưa.” Lục ngộ an thản nhiên: “Lúc đó đang theo đuổi.”
Trần Thư Tuệ nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, hiểu ra anh không có nói giỡn.
Bà cảm thấy khá ngạc nhiên, cảm khái nói: “Mẹ thật sự muốn gặp bạn gái của con.”
Lục Ngộ An mỉm cười: “Thêm một thời gian nữa con sẽ dẫn cô ấy về.”
Trần Thư Tuệ gật đầu: “Con bé làm công việc gì vậy?”
“Làm ở đài phát thanh.” Lục Ngộ An bỗng nhớ tới cái gì, đi đến trước TV mở lên: “Lúc ăn Tết không phải mẹ và dì Kiều ôm Quả Quả xem một chương trình thiếu nhi hay sao?”
Dì Kiều là mẹ của Chu Hạc Thư, Quả Quả là con gái của chị anh.
Trần Thư Tuệ nhớ lại: “Hình như là có.”
Lục Ngộ An tìm ra lịch sử đã xem của bọn họ, chỉ vào gương mặt trên màn hình của Nguyễn Huỳnh nói: “Bạn gái con.”
Trần Thư Tuệ tập trung nhìn vào, ồ một tiếng: “Đây không phải chị gái xinh đẹp mà Quả Quả rất thích đó sao?”
Lục Ngộ An im lặng cong môi: “Là cô ấy.”
Trần Thư Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt kia của Nguyễn Huỳnh một lúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An: “Miễn cưỡng tin con.”
Lục Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Dạ, mẹ tin là được, không tin mẹ hỏi Trần Tịnh Dương.”
Trần Thư Tuệ không nói sẽ hỏi hay không.
Bà liếc mắt nhìn thời gian trên tường: “Con hẹn ăn cơm trưa với bạn gái à?”
“Tối nay rồi đi.” Lục Ngộ An thản nhiên: “Cô ấy bảo con ở nhà ăn cơm với ba mẹ.”
Trần Thư Tuệ nhướng mày: “Con bé có phải người bản địa không?”
“Một nửa là vậy.” Lục Ngộ An nghĩ nghĩ nói: “Lúc còn bé cô ấy đi học ở đây, sinh sống mười mấy năm.”
Trần Thư Tuệ gật đầu, không hỏi thêm nhiều: “Đối xử với người ta tốt một chút.”
Lục Ngộ An: “Con sẽ làm vậy.”
Nguyễn Huỳnh không hề hay biết mình bị khai sạch thông tin trước mặt mẹ Lục Ngộ An, cúp điện thoại, cô làm ổ trên sô pha nghỉ ngơi một lát, đang chuẩn bị tự nấu cơm trưa thì Tư Niệm và Khương Thanh Thời tới.
“Sao hai cậu đến đây?”
Khương Thanh Thời: “Buổi tối cậu ăn cơm với bạn trai, chúng tớ chỉ có thể đến vào giữa trưa đó.”
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: “Chào mừng.”
“Sinh nhật vui vẻ.” Khương Thanh Thời đưa quà cho cô rồi ôm cô: “Tối nay có phải đi quán bar?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Cậu có thể đến được không?”
Khương Thanh Thời cân nhắc một chút: “Chắc là được, nếu tớ đến tớ sẽ nói với các cậu, không đến được thì các cậu tự chơi nhé.”
Tư Niệm: “Được, tốt nhất cậu mang ông xã của cậu theo.”
Nghe vậy, Khương Thanh Thời bĩu môi: “Tớ mới không mang theo anh ấy, dẫn theo anh ấy thì chơi kiểu gì.”
Nguyễn Huỳnh nghe ra sự ghét bỏ trong lời nói của cô ấy, khóe môi nhẹ cong: “Cậu có thể cùng nhau chơi với anh ấy.”
Nghe thấy lời này, Khương Thanh Thời không thể tin nhìn Nguyễn Huỳnh: “Cậu xấu thật đấy.”
Vẻ mặt Nguyễn Huỳnh vô tội: “Tớ nào có.”
Cô chỉ là nói thật mà thôi.
Tư Niệm ở bên cạnh vui vẻ: “Tớ làm chứng, cậu ấy có.”
Ba người nói cười vui vẻ rôm rả khắp nhà.
Cơm trưa là do Tư Niệm và Khương Thanh Thời cùng nhau làm cho Nguyễn Huỳnh, thậm chí còn làm một bát mì.
Ba người chụp ảnh, ăn hết cơm trưa.
Ăn cơm trưa xong, ba người đi ra quán cà phê.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư Niệm làm bánh ngọt cho Nguyễn Huỳnh, trang bị của quán cà phê tương đối đầy đủ.
Lục Ngộ An đón Nguyễn Huỳnh ở quán cà phê, lúc anh đến Nguyễn Huỳnh và Khương Thanh Thời đang ghé vào bàn chợp mắt.
Sắp vào xuân, ánh mặt trời trở nên ấm áp, từ ngoài cửa sổ thủy tinh chiếu vào trong quán cà phê, cả người ngập trong ánh nắng vàng dịu.
Nhìn thấy anh đến, ánh mắt Nguyễn Huỳnh trở nên sáng rực.
Khóe môi cô nhẹ cong, gọi anh một tiếng: “Bác sĩ Lục.”
Lục Ngộ An đáp lời, chào hỏi hai người Tư Niệm và Khương Thanh Thời rồi mới ngồi xuống cạnh cô.
“Chờ lâu rồi hả?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Vậy thì không, em đang chơi trò chơi với Thanh Thời.”
Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt thẳng tắp: “Anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.” Lục Ngộ An cụp mắt nhìn cô.
Thật ra hôm nay Nguyễn Huỳnh không dự định ăn mặc quá lộng lẫy, cô chỉ là makeup như mọi ngày. Chẳng qua căn bản cô đã xinh đẹp sẵn, tùy tiện makeup một chút đã trông đặc biệt tươi sáng hút mắt.
Một đôi mắt đào hoa lấp lánh, lúc nhìn người khác luôn làm người ta không thể thoát ra.
Làn da cô trắng nõn, đôi môi mềm mại no đủ, dụ hoặc mê người như quả anh đào.
Chú ý đến ánh mắt của anh, phản ứng của Nguyễn Huỳnh trì hoãn vài giây: “Anh nhìn mãi miệng em làm gì?”
Lục Ngộ An cụp mắt, kề sát tai cô: “Son môi hôm nay rất đẹp.”
Tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, theo bản năng liếm môi dưới: “Ồ...”
Cô giơ tay muốn kiểm tra xem, có chút ngoài ý muốn: “Lúc nãy em vừa uống nước không cọ lem chứ?”
“Có một chút.” Lục Ngộ An giơ tay, đầu ngón tay khẽ lau môi dưới của cô, mang theo cảm xúc tê dại.
Lông mi Nguyễn Huỳnh run rẩy, cứ cảm giác như mình đang uống rượu.
Rõ ràng tối nay cô còn chưa bắt đầu uống.
Lau xong, Lục Ngộ An nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh: “Có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt: “Được ạ.”
-
Hai người rời khỏi quán cà phê.
Lên xe rồi Nguyễn Huỳnh mới nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: “Chúng ta đi đâu thế anh?”
Lục Ngộ An cười, thấp giọng hỏi: “Bây giờ hỏi có phải hơi muộn rồi không?”
Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu tự hỏi: “Chắc là còn kịp nhỉ?”
Lục Ngộ An cong môi, nhẹ giọng nói: “Đưa em dạo quanh một vòng quanh đây.”
Thứ bảy, ngoại ô thành phố rất náo nhiệt.
Nguyễn Huỳnh lên xe với Lục Ngộ An thì không quan tâm đích đến cuối cùng là nơi nào nữa. Cô bắt đầu ngắm nhìn đường xá, nhìn một hồi cảm thấy hơi mệt, nên quyết đoán không ngắm nữa.
Dù sao, Lục Ngộ An cũng sẽ không đem cô đi bán.
Mãi đến khi xe dừng lại, Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh mới phát hiện, nơi mà Lục Ngộ An mang cô đến là một hồ ngắm cảnh rất nổi tiếng của Bắc Thành.
Nếu cô nhớ không lầm thì mỗi thứ Bảy và Chủ Nhật bên hồ sẽ có các hoạt động, biểu diễn khác nhau.
Suy nghĩ một chút, Nguyễn Huỳnh nhìn về phía Lục Ngộ An: “Hôm nay bên này có hoạt động gì sao?”
“Ừm.” Lục Ngộ An tháo đai an toàn cho cô, thấp giọng nói: “Có buổi biểu diễn âm nhạc.”
Các buổi biểu diễn âm nhạc ngoài trời thế này, người đến xem đều là fan trung thành của ban nhạc.
Nguyễn Huỳnh không tìm hiểu nhiều về các ban nhạc, cô thuộc loại người đến cả tên cũng không nhớ.
Đối với cô mà nói, ca khúc dễ nghe là đủ rồi.
Lục Ngộ An dắt cô đi vào.
Nguời đến xem còn chưa nhiều lắm.
Tay Nguyễn Huỳnh bị nhét đầy một vài đồ tiếp ứng nhỏ, tay cầm lên hơi lắc, còn sáng đèn. Nhưng lúc này trời còn chưa tối, không cần thiết sáng đèn.
Chung quanh là dòng người đông đúc náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều lộ ra cười rất tươi.
Nguyễn Huỳnh nhìn xung quanh, khá bất ngờ với chuyện Lục Ngộ An dẫn mình đến chỗ này: “Sao anh lại nghĩ dẫn em đến đây?”
Lục Ngộ An cụp mắt: “Không phải thích nghe ca nhạc sao?”
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, ngẩng mặt nhìn anh: “Em từng nói với anh à?”
Chính cô cho đến bây giờ còn không nhớ những lời lúc mình say nói với anh.
Lục Ngộ An: “Ừm.”
Anh nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Từng nói qua một lần.”
Nguyễn Huỳnh nhớ lại một chút, cũng không nhớ ra.
Có vẻ như chuyện này thường xuyên xảy ra, cô hay quên lời chính miệng mình nói, riêng Lục Ngộ An thì nhớ rõ. Anh sẽ nhớ như in mỗi một câu cô nói, quan trọng hay không quan trọng, rồi lần lượt từng chuyện cô muốn làm rồi dẫn cô đi thực hiện.
Buổi biểu diễn âm nhạc bắt đầu lúc sáu giờ.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi dạo chung quanh một vòng thì ban nhạc tới.
Trong nháy mắt, bầu không khí tại hiện trường nóng lên.
Vừa mới bắt đầu, Nguyễn Huỳnh còn có chút theo không kịp tiết tấu của mọi người, dần dà, cô hò hét rất vui vẻ.
Lục Ngộ An đứng bên cạnh nghe, khóe môi khẽ cong.
Anh biết đưa Nguyễn Huỳnh đến lễ hội âm nhạc lễ là quyết định đúng.
Hai người chơi một vòng ở hiện trường buổi diễn, hơn bảy giờ mới rời đi.
Trở lại trong xe, Nguyễn Huỳnh còn có chút chưa đã: “Bác sĩ Lục, chỗ này chơi vui thật, lần sau chúng cũng đến đây nha?”
Lục Ngộ An nhìn mái tóc bị rối của cô, nâng tay sửa lại cho cô: “Thích không?”
Nguyễn Huỳnh khóe mắt cong lên gật đầu.
Lục Ngộ An trầm thấp cười một tiếng, thắt đai an toàn lên cho cô: “Vậy sau này chúng ta lại đến.”
Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng đáp lại.
Hà vài tia hơi ấm, tinh thần Nguyễn Huỳnh trở lại đôi chút.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Có đói bụng không?” Lục Ngộ An nhẹ giọng hỏi: “Em muốn đến thẳng quán bar, hay là đi ăn cơm trước rồi lại đi quán bar?”
Buổi tối mọi người muốn tổ chức tiệc sinh nhật cho Nguyễn Huỳnh ở quán bar.
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ vài giây, nhìn anh: “Chúng ta có thể đến quán bar ăn cơm không?”
Cô muốn đến quán bar sớm một chút.
Lục Ngộ An: “Đương nhiên.”
-
Lúc Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến quán bar, Trần Tịnh Dương đã sớm ở đó.
Khoảng thời gian trước cậu ấy ra nước ngoài du lịch với bạn, đã lâu Nguyễn Huỳnh không gặp cậu ấy.
“Chị Nguyễn Huỳnh.” Vừa thấy cô, Trần Tịnh Dương đã kích động vẫy tay với cô: “Sinh nhật vui vẻ!”
Nguyễn Huỳnh bị cậu ấy chọc cười: “Cảm ơn.”
Trần Tịnh Dương cười hắc hắc, chỉ về phía trên lầu: “Quà đều để trong phòng bao cho chị, đợi lát nữa chị tự xem.”
Nguyễn Huỳnh bĩu môi:
“Thật lãng phí.”
Trần Tịnh Dương: “Nên vậy mà.”
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An trực tiếp đi về phòng bao phía lầu trên.
Úc Đình Vân và Vân Sơ cũng đã đến rồi.
“Nguyễn Huỳnh.” Vân Sơ dang tay với cô, nhẹ nhàng ôm một cái: “Sinh nhật vui vẻ.”
Nguyễn Huỳnh cười: “Cảm ơn cảm ơn.”
Bốn người sớm đã đến rồi.
Biết hai người còn chưa có ăn cơm, Vân Sơ nhìn về phía Úc Đình Vân: “Đầu bếp còn ở đây chứ?”
Úc Đình Vân đang tính đi thu xếp thì Lục Ngộ An đã đứng dậy: “Tôi đi phòng bếp xem.” Anh liếc mắt nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: “Em ở đây chơi trước một lát nhé?”
Nguyễn Huỳnh: “Dạ.”
Lục Ngộ An đi phòng bếp, Úc Đình Vân ngồi trong phòng bao đợi một, cũng tự giác rời đi.
Nguyễn Huỳnh và Vân Sơ thân thiết ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm, thuận tiện thúc giục mấy người Tư Niệm.
Một lát sau, đầu bếp của quán bar đã làm ra một bàn đồ ăn mang ra cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh quét nhìn một vòng, quay đầu nhìn Lục Ngộ An: “Có món ăn anh làm phải không?”
Lục Ngộ An: “Đoán thử xem, món nào là món anh làm?”
Nguyễn Huỳnh chỉ vào mì trường thọ: “Mì chắc chắn là anh làm.”
Lục Ngộ An cười khẽ: “Ừ, còn món nào không?”
Nguyễn Huỳnh nhìn một chút, chần chờ: “Cá?”
Lục Ngộ An gật đầu.
Kỳ thật Lục Ngộ An không có làm mấy món, những món anh làm, đều là món Nguyễn Huỳnh thích ăn.
Vân Sơ và Úc Đình Vân đã ăn cơm tối, cũng không quá đói.
Nhưng nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú này, cũng không tự chủ mà cầm lên bát đũa.
Tay nghề của Lục Ngộ An tốt, tay nghề của đầu bếp quán bar rất tốt.
Nếu không phải nghĩ đến buổi tối không nên ăn nhiều, Nguyễn Huỳnh có thể đã ăn no căng bụng.
Ăn no rồi mấy người Tư Niệm mới tới.
Tư Niệm vừa đến, bầu không khí nháy mắt sôi động hẳn lên.
Chẳng qua cô ấy cũng chỉ ‘cháy’ như vậy được vài phút, từ lúc Chu Hạc Thư đến, nháy mắt cô ấy đã im lặng như gà.
Nguyễn Huỳnh cười nắc nẻ trước hàng loạt phản ứng của cô ấy.
“Bà chủ Tư.” Cô cố ý trêu chọc cô ấy: “Đã nói rõ đêm nay cậu phụ trách khuấy động bầu không khí mà? Sao cậu im re rồi?”
Tư Niệm liếc mắt trừng cô một cái: “Tém tém chút đi, tớ muốn tạo dựng hình tượng nhã nhặn, trí thức.”
Nguyễn Huỳnh: “…”
Khương Thanh Thời: “Có khi giáo sư Chu người ta lại thích sự hoạt bát của cậu."
Tư Niệm: “Thật vậy à?”
Vân Sơ: “Rất có khả năng.”
Tư Niệm bán tín bán nghi, nhỏ nhẹ nói: “Trước tiên tớ qua chào hỏi giáo sư Chu một chút đã.”
Khi nói chuyện, cô ấy thuận tay cầm một chén rượu trên bàn đi.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm nhìn vài giây, quay đầu nhìn về phía Khương Thanh Thời: “Chén rượu cậu ấy vừa lấy đi, có phải là Long Island Iced Tea phải không?”
Khương Thanh Thời chớp mắt mấy cái: “Hình như là vậy?”
Vân Sơ bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, dịu giọng nói: “Không có việc gì, Chu Hạc Thư có chừng mực.”
Nguyễn Huỳnh và mấy người Vân Sơ uống chút rượu, Lục Ngộ An đã đi một vòng quay về.
Anh vừa mới đánh bi-a với mấy người Úc Đình Vân trở về.
“Uống rượu ?” Anh đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh ngồi xuống, ngửi được mùi rượu trong trẻo trên người cô.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: “Không có uống nhiều.”
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng quắc nhìn chằm chằm cô, tiếng nói nặng nề: “Đừng uống rượu.”
"Không." Nguyễn Huỳnh giương mắt nhìn anh: “Cho dù say, không phải có anh ở đây sao?”
Nghe nói như thế, Lục Ngộ An thoáng ngớ ra: “Cũng phải.”
Hắn giơ tay nhéo hai má của Nguyễn Huỳnh, nhẹ giọng nói: “Anh ở đây, nếu muốn uống thì có thể uống nhiều một chút."
Nguyễn Huỳnh ngoan ngoãn gật đầu.
Qua một lúc, Lục Ngộ An hối hận về lời chính anh bảo với Nguyễn Huỳnh.
Anh từng nói có mình ở đây, Nguyễn Huỳnh có thể hơi chút uống nhiều một chút. Nhưng anh cũng không có bảo Nguyễn Huỳnh uống rượu với Trần Tịnh Dương .
“Anh…” Thấy anh đến, Trần Tịnh Dương ngà ngà men say giơ tay chứng minh cho bản thân: “Là do chị Nguyễn Huỳnh muốn uống rượu, em chỉ là uống cùng thôi.”
Lục Ngộ An không nhìn cô.
Anh chỉ đi ra ngoài nghe có một cuộc điện thoại mà quay lại trước mặt Nguyễn Huỳnh cũng đã có vài cái ly trống.
Anh cố kìm nén, giọng cũng xem là bình tĩnh: “Cô ấy uống bao nhiêu ly rồi?”
Trần Tịnh Dương đang muốn nói chuyện, Nguyễn Huỳnh mở miệng: "Ba ly."
Lục Ngộ An: “...”
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn anh, bộ dạng say khướt mơ màng, hai mắt long lanh ngấn nước đầy quyến rũ: “Lục Ngộ An.”
Lục Ngộ An: “Ừm?”
Nguyễn Huỳnh chỉ vào bánh ngọt cách đó không xa: “Em muốn ăn bánh kem ấy.”
Lục Ngộ An cong môi cười, nói được.
Một lát sau tất cả mọi người vây lại một chỗ.
Đèn trong phòng bao tắt đi, ngọn nến trên bánh kem được thắp sáng, mọi người hát chúc mừng sinh nhật Nguyễn Huỳnh, chúc cô sinh nhật vui vẻ.
Tư Niệm còn đội cho cô một vương miện nhỏ, bảo cô thổi nến ước nguyện.
Nguyễn Huỳnh uống vào chút rượu, lá gan to hơn ngày thường, cũng càng thẳng thắng.
Hai tay cô thoải mái chắp lại cầu nguyện, thổi nến.
“Cắt bánh kem.” Tư Niệm ồn ào .
Trần Tịnh Dương: “Chị Nguyễn Huỳnh, em muốn một miếng lớn.”
Nguyễn Huỳnh nhướng mày cười: “Được.”
Cô nghiêng đầu tìm Lục Ngộ An: “Anh với em cùng nhau.”
Cắt bánh kem xong, Nguyễn Huỳnh phụ trách chia hai miếng nhưng không có sức nữa.
Cuối cùng, nhiệm vụ chia bánh kem giao cho Lục Ngộ An.
Chia bánh kem xong, buổi tụ hội sinh nhật này xem như hoàn thành hơn phân nửa.
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng không quá yêu cầu cao với bánh kem. Trước đây hầu như là Tư Niệm trải qua với cô, ăn bữa cơm, ăn cái bánh kem coi như xong.
Hôm nay xem như là đã rất lâu mới có nhiều người như vậy đón sinh nhật với cô.
Ăn bánh kem xong, Nguyễn Huỳnh lại thừa dịp Lục Ngộ An không chú ý, uống thêm hai ly rượu.
Lục Ngộ An thấy cô bướng bỉnh không chịu, cũng không ngăn cấm nữa.
Có điều uống rượu vào, Nguyễn Huỳnh không muốn làm ổ trong phòng bao .
Dưới lầu náo nhiệt, tiếng hò hét, tiếng thét chói tai, ồn ào ầm ĩ không ngừng. Nguyễn Huỳnh rục rịch, lôi kéo Lục Ngộ An xuống lầu.
"Lục Ngộ An." Cô ghé vào quầy bar, hai mắt mơ hồ nhìn anh: “Em muốn uống ly rượu lần trước anh pha chế cho em.”
Ánh mắt Lục Ngộ An sâu xa nhìn cô, giọng nói hơi khàn: “Em chắc là uống được nữa?”
Nguyễn Huỳnh giơ ngón tay lên: “Một ly thì có thể.”
Cô cọ vào cổ Lục Ngộ An, môi mấp máy: "Em vừa mới hỏi Vân Sơ lần nữa."
Lục Ngộ An hơi sững người: “Hỏi cô ấy cái gì?”
“Hỏi cô ấy tên của ly rượu đó.” Nguyễn Huỳnh cười tươi: “Cô ấy nói cho em biết.”
Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì lòng mềm nhũn.
Yết hầu anh lăn lăn, giọng nói khàn đi: “Ừm, thích không?”
“Thích.” Nguyễn Huỳnh không chút chần chờ nói: “Nhưng mà, không lẽ trước đó anh đã nhớ thương em rồi chứ?”
Nếu không cái lúc hai người còn chưa quen nhau sao anh lại nói về ly rượu đó với cô.
Ly rượu đó, Vân Sơ mới nói cho cô, là lúc trước bartender dùng để bày tỏ với vợ của mình, tên là ‘Tình Yêu’.
Lúc trước Úc Đình Vân cũng từng pha chế cho Vân Sơ.
Mà sở dĩ Lục Ngộ An biết cũng do đã từng xem.
Nhưng mà lúc đó đứng nhìn, anh có chút chướng mắt với hành vi đó của Úc Đình Vân. Đương nhiên, lúc Úc Đình Vân pha chế cho Vân Sơ uống, Vân Sơ cũng không biết đó là một ly rượu thổ lộ.
Sau đó cô ấy mới biết.
Lục Ngộ An nhìn dáng vẻ cô nhắm mắt tựa vào người mình, nhíu mày: “Vậy là bị em phát hiện rồi?”
Nguyễn Huỳnh ậm ừ, vòng tay nắm lấy tay anh thật chặt: “Em muốn uống.”
Lục Ngộ An giơ tay, nhẹ nhàng mân mê vành tai ửng của cô: “Được, anh pha cho em uống.”
Anh ôn như dỗ dành: “Có thể tự ngồi được không?”
Nguyễn Huỳnh: “... Có thể.”
Lục Ngộ An nhìn cô thật sự có thể mới vào trong quầy bar lý, pha chế rượu cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh hai tay ôm má, nhìn anh chăm chú.
Bầu không khí quán bar ái muội, ca sĩ ở hiện trường lại đang hát tình ca trầm buồn.
Nguyễn Huỳnh nghe, nhìn cái người đang pha rượu cho mình ở gần đó.
Kỳ thật Lục Ngộ An không mấy thành thục, động tác pha chế thực hiện có chút lạ tay.
Nhưng anh rất nghiêm túc.
Mỗi một động tác của anh đối với Nguyễn Huỳnh mà nói, đều mang một sự hấp dẫn chí mạng.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Ngộ An nâng mắt nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu.
Chỉ là cô bỗng nhiên phát hiện, cô càng thích người này nhiều hơn trước.
Qua một lát, rượu