Chương 58: Có muốn giúp đỡ hay không
Lần kiểm tra này của Lục Ngộ An làm cho Nguyễn Huỳnh mới sáng sớm đã có một trận vận động thể dục vui vẻ.
Cô luôn không hiểu nổi rõ ràng Lục Ngộ An cũng đã ba mươi tuổi rồi, sao thể lực còn tốt như vậy. Thức trắng trực ca đêm về đến nhà còn có thể bắt lấy cô “vận động”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người ra sức cấy cày là anh, thậm chí sau khi kết thúc, anh còn không hề mệt mỏi.
Nguyễn Huỳnh mệt đến không muốn động đậy, anh còn có thể ôm cô vào phòng tắm rửa sạch thân thể rồi sang phòng khách nghỉ ngơi.
“Đang nghĩ cái gì?” Lục Ngộ An xuống phòng bếp rót hai ly nước, khi trở về đã thấy Nguyễn Huỳnh đang ngồi ngẩn người.
Nguyễn Huỳnh: “Em đang nghĩ… Người ta nói đàn ông ba mươi thể lực sẽ xuống dốc?”
Ánh mắt cô trực tiếp nhìn chằm chằm Lục Ngộ An: “Sao anh lại không có?”
Lục Ngộ An: “...”
Anh đút Nguyễn Huỳnh uống non nửa ly nước rồi dở khóc dở cười đáp: “Em hy vọng anh sẽ xuống dốc sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai tai Nguyễn Huỳnh nóng lên, ánh mắt mơ màng: “Ý em không phải như vậy, em chỉ là tò mò.”
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, giọng nói sảng khoái tràn ngập sự thỏa mãn: “Có thể là do bình thường anh chăm rèn luyện.”
Nguyễn Huỳnh sâu thẳm liếc anh một cái.
Cô vươn tay ra chủ động ôm lấy cổ anh, ngáp một tiếng: “Buồn ngủ quá, mấy giờ rồi anh?”
Lục Ngộ An nhìn cô: “Bảy rưỡi.”
Nguyễn Huỳnh nhắm mắt lại: “Vậy em ngủ thêm nửa tiếng nữa.”
Bây giờ chín giờ mới đến giờ làm việc, mà khoảng cách thì từ nhà đến đài phát thanh chỉ mất mười phút.
Lục Ngộ An cong môi cười khẽ: “Vậy anh ở cùng với em thêm nữa tiếng nữa nhé?”
Nguyễn Huỳnh ngửi hương vị làm cho người khác yên tâm trên người anh, mí mắt khẽ nhúc nhích: “Ừm.”
Ngủ nửa tiếng tỉnh dậy, tinh thần Nguyễn Huỳnh sảng khoái rời giường.
Vốn dĩ Lục Ngộ An muốn đưa cô đi làm nhưng lại bị lời nói nghĩa chính của cô từ chối. Cô biết anh có thể lực tốt và tinh thần tốt nhưng cô không cần anh chứng minh vào lúc này.
Nguyễn Huỳnh cũng mong Lục Ngộ An có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.
Đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp tìm Lâm Du Anh thì đã gặp cô ấy trong thang máy.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Lâm Du Anh gật đầu: “Sắc mặt không tồi.”
Nguyễn Huỳnh: “...”
Cô hơi xấu hổ, không hiểu sao lại ngượng ngùng.
“Sắc mặt chị Du cũng rất tốt.” Nguyễn Huỳnh không biết nói gì, chỉ có thể khô khan trả lời.
Lâm Du Anh nở nụ cười, thấp giọng nói: “Xem ra em yêu đương nồng thắm đó chứ.”
Mọi người ở đài phát thanh đều biết Nguyễn Huỳnh có bạn trai.
Có điều anh bạn trai này của cô rốt cuộc là thần thánh phương nào thì không ai rõ. Hỏi thì Nguyễn Huỳnh chỉ nói là nhân viên văn phòng bình thường.
Nhưng không ai tin những thứ đó cả.
Không nói đến chuyện bây giờ cô là người dẫn chương trình có chút danh tiếng, cho dù là lúc trước lộ tiếng không lộ mặt thì đàn ông đẹp trai có tiền theo đuổi cô đã nhiều vô cùng.
Có điều Nguyễn Huỳnh đã không muốn nói thì mọi người hóng hớt thì hóng hớt chứ sẽ không có ai đào sâu.
Lâm Du Anh tự tay dẫn dắt chỉ bảo cô, đương nhiên cũng mong cô càng ngày càng tốt.
Thấy cô đỏ mặt, Lâm Du Anh cười khẽ: “Sao em còn thẹn thùng chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh : “... Em đâu có.”
Cô cứng miệng nói: “Chị Du, chị đừng đổ oan cho em.”
Lâm Du Anh đắc ý nhướng mày, nhìn cô cười.
Nguyễn Huỳnh tránh khỏi ánh mắt cô ấy, hắng giọng nói sang chuyện khác: “Đúng rồi chị Du, em có chuyện này muốn nói với chị.”
Lâm Du Anh: “Chuyện gì?”
Nguyễn Huỳnh nhìn cô ấy, cân nhắc một lát rồi nói: “Về chương trình kia của Triệu Thiên Ngưng.” Cô hơi dừng lại nhìn về phía Lâm Du Anh: “Nếu không để cô ấy đến văn phòng, chúng ta mở cuộc họp nhỏ nhé chị?”
Lâm Du Anh khựng lại: “Nghe nói rồi à?”
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
“Đi.” Lâm Du Anh vỗ bả vai cô, biết cô đã có ý tưởng của mình: “Để chị gọi cô ấy qua.”
Nguyễn Huỳnh: “Được ạ.”
Một lúc sau, ba người xuất hiện ở phòng họp.
Triệu Thiên Ngưng liếc mắt nhìn Nguyễn Huỳnh, lại nhìn Lâm Du Anh: “Chị Du tìm tôi có việc gì?”
Lâm Du Anh: “Cô ngồi xuống trước đã.”
Triệu Thiên Ngưng ừ một tiếng, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, liếc mắt về phía Nguyễn Huỳnh bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Cô biết không?”
Nguyễn Huỳnh : “... Có.”
Triệu Thiên Ngưng đang muốn truy hỏi thì Lâm Du Anh đã mở miệng nói: “Tìm cô lại đây, chủ yếu là muốn nói chuyện chương trình.”
Cô ấy hơi dừng lại, nhìn Triệu Thiên Ngưng: “Ý nghĩ của đài, cô thấy thế nào?”
Triệu Thiên Ngưng khựng lại, im lặng một lát rồi hỏi: “Suy nghĩ của tôi có quan trọng không?”
Lâm Du Anh: “Cô không nói ra đương nhiên sẽ không quan trọng.”
Triệu Thiên Ngưng cứng đờ, im lặng một lát rồi nói: “Thật ra tôi biết vấn đề nằm ở đâu nhưng rất khó sửa chữa.”
Lâm Du Anh giơ tay ấn mi tâm, ừ một tiếng: “Vậy cô nói cụ thể ra cho tôi và Nguyễn Huỳnh nghe thử.”
Triệu Thiên Ngưng nhìn người bên cạnh, môi mấp máy. Cô ta vốn muốn hỏi Nguyễn Huỳnh nghe được chuyện gì, dù sao cô cũng không phải lãnh đạo cấp trên của mình. Nhưng nghĩ lại, cô ta lại cảm thấy hợp tình hợp lý.
Ánh mắt nhìn chương trình của Nguyễn Huỳnh rất chuẩn, mặc dù nhìn cô như không quan tâm cái gì, cũng không đi cạnh tranh giành giật nhưng cô ta chính là có ánh mắt độc đáo, cũng có năng lực phân tích chuyên nghiệp.
Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Ngưng không hề do dự, nói hết suy nghĩ của mình ra.
…
Sau khi ra khỏi văn phòng của Lâm Du Anh, Nguyễn Huỳnh cầm ly nước tới phòng trà.
Vừa rồi đột nhiên gặp được Lâm Du Anh, trong lúc họp Triệu Thiên Ngưng cũng liên tục nói chuyện, cô không thể không biết xấu hổ bỏ đi uống nước. Thế nên đã sớm khát đến không chịu nổi.
Đi đến phòng trà uống hơn nửa ly nước, Nguyễn Huỳnh mới cảm thấy thoải mái.
Đột nhiên, khóe mắt cô liếc thấy Triệu Thiên Ngưng.
Nguyễn Huỳnh tự giác lùi về phía sau, chuẩn bị rời đi.
“Nguyễn Huỳnh.” Còn chưa đi được hai bước, Nguyễn Huỳnh đã nghe thấy tiếng của Triệu Thiên Ngưng.
Cô quay đầu lại: “Hả?”
Triệu Thiên Ngưng mím môi, vẻ mặt thoáng có nét không tự nhiên: “Cảm ơn.”
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, sau đó cười cười: “Không cần cảm ơn.”
Cô dừng một chút rồi ngạo kiều đáp: “Tôi làm như vậy cũng là vì suy nghĩ cho thành tích của đài.”
Triệu Thiên Ngưng: “Ồ.”
Cô ta bĩu môi: “Mặc kệ cô vì mục đích gì, nói chung vẫn phải cảm ơn.”
Nguyễn Huỳnh hiểu rõ, nhìn cô ta nói: “Tôi cũng chỉ nói ra ý tưởng của mình dưới góc độ của người xem, về phần bên trên quyết định như thế nào, tôi cũng không thể biết được.”
Triệu Thiên Ngưng mỉm cười: “Tôi biết.”
Cô ta nói: “Cứ nỗ lực, những thứ khác thì nghe số mệnh đi.”
Nguyễn Huỳnh gật đầu, cầm cái ly đi ra ngoài: “Cố lên.”
“... Tôi sẽ.”
Nhìn bóng lưng Nguyễn Huỳnh đi xa, Triệu Thiên Ngưng bĩu môi.
Cô ta cụp mi nhìn cánh tay nổi đầy da gà, cảm thấy hơi khó chịu. Cô ta biết, Nguyễn Huỳnh là một “yêu tinh” có thể mê hoặc người khác. Không chỉ có thể mê hoặc chị Du mà còn khiến cho cô ta bây giờ không thể chán ghét nổi.
Nguyễn Huỳnh không biết suy nghĩ của Triệu Thiên Ngưng, cô chỉ là làm tốt việc mình nên làm.
Thuận tiện làm thêm một ít chuyện đủ khả năng.
Tất cả mọi người đều là công nhân, không ai trời sinh đã có sở thích xem trò cười của người khác. Ít nhất, cô không có.
Vài ngày sau, trong đài mở họp.
Nguyễn Huỳnh ngẫu nhiên cũng sẽ bị Lâm Du Anh gọi tới phòng họp giúp lắng nghe và đưa ra nhận xét. Nhoáng một cái đã tới cuối tuần giữa tháng tám.
Nguyễn Huỳnh và mấy người Lục Ngộ An đi ra ngoài nghỉ phép.
Lần này cả đội nghỉ phép rất rầm rộ cũng vì khá dư dả và lười nhác.
Tám người bọn họ đi hai chiếc xe là đủ. Lái xe cũng sẽ không quá mệt mỏi.
Nguyễn Huỳnh, Tư Niệm, Lục Ngộ An và Chu Hạc Thư đi một xe, Khương Thanh Thời, Vân Sơ, Úc Đình Quân và Thẩm Ngạn đi một xe.
Cũng là do lần trước Khương Thanh Thời và Nguyễn Huỳnh cùng đi tới quán bar sinh nhật gặp phải Thẩm Ngạn tiếp đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc gia mới biết được, Thẩm Ngạn và Úc Đình Quân có quen biết, lúc trước bọn họ có hợp tác kinh doanh cũng có lui tới.
Lập tức, tám người đạt được nhất trí chung.
Vốn dĩ Trần Tịnh Dương cũng muốn đi chơi, nhưng sau khi biết bọn họ vừa đủ tám người, cậu ấy lập tức bác bỏ suy nghĩ đi theo làm bóng đèn.
Cậu ấy không muốn ở đó ăn cơm chó.
Tan tầm, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng nhau về nhà.
Tối hôm trước Lục Ngộ An đã sắp xếp xong hành lý của hai người, tuyệt đối không quên thứ gì cả.
Đến gần khi đi, Nguyễn Huỳnh còn hơi hơi phấn khích.
Lục Ngộ An nhìn khuôn mặt cười tươi rạng rỡ của cô thì biết cô thật sự rất vui vẻ.
“Xuống bãi đỗ xe trước.” Anh chạy về lấy hành lý, đưa cho cô mấy gói đồ ăn vặt nhẹ nhất: “Em có đói bụng không? Muốn ăn trước ở nhà không?”
Nguyễn Huỳnh từ chối: “Không đói bụng, cũng không cần.”
Cô giơ đồ ăn vặt lên, dáng vẻ cười yếu ớt: “Chúng ta ngồi trong xe ăn đồ ăn vặt.”
Lục Ngộ An cười khẽ: “Được.”
Lên xe, vì lo lắng Lục Ngộ An làm việc quá vất vả nên Chu Hạc Thư nhận lái một đoạn trước.
Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm chỉ phụ trách ngồi phía sau nói chuyện phiếm ăn đồ ăn.
“Hôm nay bác sĩ Lục tan tầm rất đúng giờ nha.” Tư Niệm nói.
Lục Ngộ An e hèm: “Coi như đúng giờ.”
Nguyễn Huỳnh cười, chống cằm nói: “Nếu đêm nay anh ấy phải tăng ca thì mấy người cũng phải đi cùng.”
Chu Hạc Thư nhướng mày: “Chúng tôi có thể đi trước.”
Nguyễn Huỳnh : “... Tư Niệm sẽ không bỏ chúng tôi lại đâu.”
Tư Niệm thấy ánh mắt của ba người nhìn qua, chậm rãi trừng mắt lên, mơ hồ nói: “Tớ không biết.”
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô nhỏ giọng, nói thầm bên tai cô ấy: "Trọng sắc khinh bạn."
Tư Niệm: "Học theo cậu đó."
Hai người ngồi ở phía sau nói chuyện phiếm, hai người ngồi trước vẫn im lặng.
Nói chuyện một hồi, Tư Niệm cảm thấy vẫn chưa đã nghiện, còn gọi thêm Khương Thanh Thời và Vân Sơ vào nhóm. Bốn người buồn chán ở trong xe bắt đầu chơi game.
Chơi một hồi lâu, Nguyễn Huỳnh mới bỏ điện thoại xuống.
Ra khỏi nội thành, không khí ở vùng ngoại ô trở nên tươi mát. Vì đêm đã khuya, bầu trời đêm điểm xuyết hai, ba đốm sao nhỏ lấp lánh, nhìn càng sáng rõ.
Xuyên qua cửa sổ xe, đèn đường nối thành một đường liên tiếp.
Nguyễn Huỳnh nhìn chằm chằm khung cảnh ngoài cửa sổ, bắt đầu ngây người, điện thoại đột nhiên rung lên. Cô cúi đầu nhìn thấy tin nhắn Lục Ngộ An gửi cho mình, anh hỏi cô có mệt không.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt nhìn tới của anh: "Không buồn ngủ, anh thì sao?"
Lục Ngộ An: "Cũng ổn."
Anh cụp mắt nhìn lại: "Chán không?"
Nguyễn Huỳnh: "Không có, em chỉ hơi đói bụng thôi. Còn bao lâu nữa thì tới hả anh?"
Lục Ngộ An nhìn bản đồ, nói với cô: "Khoảng một tiếng nữa, để anh hỏi bọn họ xem có muốn ăn một chút ở giữa đường không."
Nguyễn Huỳnh: "Được."
Hành trình của nhóm bọn họ không cố định.
Muốn nghỉ ngơi thì dừng lại ở các trạm dừng nghỉ chân trên đường, vô cùng thong thả.
Nguyễn Huỳnh rất thích đi nghỉ như vậy.
Đúng lúc gần đây có trạm dừng nghỉ ngơi, đoàn người xuống xe ăn tạm gì đó để nghỉ ngơi, nhân tiện đổi người lái xe.
"Gió thổi sảng khoái thật đấy." Tư Niệm xúc động: "Cảm giác gió ở