Chương 59: Cơ bụng
Có lẽ vì để tạo cảm giác thư giãn, đèn trong phòng tắm không phải loại đèn chân không sáng loáng, mà là một ngọn đèn có màu ấm, làm tăng thêm bầu không khí ám muội.
Áng sáng rọi từ đỉnh đầu xuống, phác họa lại dáng vẻ của hai người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Lục Ngộ An.
Lúc hỏi câu đó, sắc mặt anh rất thản nhiên, hệt như anh vừa nói về một chuyện gì đó bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Sau một hồi lặng yên, Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, khuôn mặt ửng đỏ, lắp bắp nói: "... Muốn."
Cô không từ chối.
Lục Ngộ An kề trán vào sát trán cô, giọng điệu đáp lại hơi trầm xuống: "Được."
Lần Lục Ngộ An giúp cô tắm này là lần tắm "kỹ" nhất mà trước nay Nguyễn Huỳnh từng trải qua.
Lúc cô đi ra khỏi phòng tắm, trên da thịt trắng nõn đã đầy những vết đỏ, nhưng không phải do kỳ cọ tạo thành, mà là do Lục Ngộ An dùng những cách khác để lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đi ra rồi, Nguyễn Huỳnh còn chưa kịp nghỉ ngơi lấy sức, anh đã áp xuống lần nữa, chặn môi cô lại.
Chẳng biết từ khi nào, ánh đèn trong phòng đã tối đi, chỉ còn lại mỗi cái đèn ngủ với ánh sáng da cam, càng làm bật lên sự kiều diễm trong phòng.
Nguyễn Huỳnh hết bị Lục Ngộ An nắm tay "giặt giũ" một lần, lại bị anh hôn khắp toàn thân.
Lúc kết thúc, cơ thể cả hai đều đã đổ mồ hôi ròng ròng.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh cảm thấy xấu hổ đến mức này.
Mặt cô nóng, lỗ tai nóng, cơ thể lại càng hừng hực.
Cô cũng chưa bao giờ ngờ được, rằng Lục Ngộ An có thể "vô sự tự thông", biết đủ chiêu trò trong loại chuyện như thế này.
Sau khi Nguyễn Huỳnh tắm xong lần thứ hai và đi ra, cô mệt đến mức không nhấc nổi mí mắt.
Cô cảm thấy chỗ nào trên da thịt của mình cũng nóng cháy.
Người "dọn dẹp hiện trường" xong và đi ra lại không có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí còn không thấy uể oải.
Lục Ngộ An vén chăn lên, cúi người thân mật hôn lên khóe môi Nguyễn Huỳnh, giọng hơi khàn: "Ngủ ngon?"
Nguyễn Huỳnh tự nhiên vùi vào trong lòng anh: "Ngủ ngon."
Cô nhỏ giọng thầm thì: "Chắc chắn sáng mai em không dậy nổi!"
Lục Ngộ An cười: "Vậy thì không dậy nữa."
Mi mắt Nguyễn Huỳnh giật lấy, vốn cô còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lại quên mất.
Cô đã kiệt sức, nên không nghĩ ra nữa.
Lục Ngộ An rũ mi, nhìn dáng vẻ ngủ say sưa của cô, trong mắt tràn ngập ý cười dịu dàng.
Màn đêm bên ngoài ngày càng dày đặc, cả ánh trăng cũng trốn vào tầng mây, gió cũng tĩnh lặng đi nhiều, tạo thành một quang cảnh khiến người ta thoải mái, yên ổn chìm vào giấc ngủ.
-
Ngày hôm sau, không có gì đáng ngạc nhiên, Nguyễn Huỳnh thật sự không dậy ăn sáng nổi.
Lúc cô thức dậy thì đã gần mười một giờ.
Lúc xem đến thời gian, Nguyễn Huỳnh cũng không muốn ra khỏi phòng nữa.
Lúc này cô mới chợt hiểu ra là ai cũng biết cô và Lục Ngộ An đã làm "chuyện xấu" gì tối qua.
Nhìn dáng vẻ cô vùi đầu vào trong gối, Lục Ngộ An nén cười mà an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ cũng chưa dậy đâu."
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh: "Thật à?"
Lục Ngộ An ừm: "Sáng sớm nay anh ra ngoài một chuyến thì chỉ thấy Chu Hạc Thư."
"..." Nguyễn Huỳnh khựng lại, ngờ vực: "Anh không thấy giám đốc Úc lẫn giám đốc Thẩm à?"
Lục Ngộ An: "Ừm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh ngờ vực mở di động ra.
Quả nhiên trong nhóm Wechat chỉ có tin nhắn Vân Sơ gửi vào mấy mươi phút trước, hỏi là trưa nay mọi người muốn ăn gì.
Hiện vẫn chưa có ai trả lời.
Nguyễn Huỳnh sửng sốt một lúc, quay đầu nhìn về phía Lục Ngộ An, rất ngại ngùng: "Tư Niệm cũng chưa dậy à?"
Lục Ngộ An: "Chu Hạc Thư nói không nhìn thấy."
"..."
Nguyễn Huỳnh im lặng một lúc, suy nghĩ rồi nói: "Có thể là do tối qua cô ấy ngủ muộn quá."
Bọn họ là vì mệt, còn Tư Niệm hẳn là vì hưng phấn. Cô ấy và Chu Hạc Thư chắc vẫn chưa tiến triển nhanh đến vậy.
Sau khi nằm xoắn xuýt trên giường một lúc, Nguyễn Huỳnh giành trả lời Vân Sơ trước, nói lát nữa sẽ đi tìm cô ấy, xem xem trong nhà bếp có gì ăn được.
Chỗ này vẫn còn đang trong giai đoạn kinh doanh thử, nên có rất nhiều thứ vẫn chưa được đầy đủ.
Trong thực đơn có gì, bọn họ cũng không quá rõ.
Hẹn xong với Vân Sơ, Nguyễn Huỳnh lại thực hiện vài động tác duỗi người trong mấy phút ở trên giường.
Cô đợi mình từ từ khỏe khắn lại mới trúc trắc rời khỏi giường.
Lục Ngộ An thấy dáng vẻ cô có phần khổ sở thì môi khẽ động đậy: "Huỳnh Huỳnh."
Anh còn chưa nói ra, Nguyễn Huỳnh đã đoán được anh định nói gì, hai tai đỏ lên, giọng điệu kiên định: "Không cần đâu."
Ban ngày ban mặc, cô không cần Lục Ngộ An giúp đỡ.
Lục Ngộ An: "..."
Anh cúi đầu cười: "Được, cần giúp thì gọi anh."
Nguyễn Huỳnh mím môi, giận dữ liếc anh: "Chắc là hôm nay em cũng không cần anh giúp đâu."
Bây giờ cô mà nghe thấy chữ "giúp" này thì sẽ có phản ứng tâm lý đặc biệt.
Nghe vậy, Lục Ngộ An nhướng mày, khóe môi chứa ý cười, cũng không phản bác cô.
Anh nghĩ, rửa mặt thì không cần, những chuyện khác sẽ cần. Nhưng anh để lại cho bạn gái mình ít mặt mũi, không chỉ ra, vì da mặt Nguyễn Huỳnh mỏng.
Cô không biết suy nghĩ của Lục Ngộ An, rửa mặt xong thì đi tìm Vân Sơ.
Nhìn thấy hai người, sắc mặt Úc Đình Vân không quá tốt.
Ít nhất thì Nguyễn Huỳnh cảm thấy, anh ta không quá hoan nghênh khi cô và Lục Ngộ An đến quấy rầy "thế giớ hai người" của anh ta và Vân Sơ. Nhưng chuyện này không quan trọng, Vân Sơ hoan nghênh là được.
Thấy cô xuất hiện, Vân Sơ vui vẻ ra mặt: "Huỳnh Huỳnh!"
Khóe môi Nguyễn Huỳnh hơi cong lên, cô đi đến bên cạnh cô ấy: "Bây giờ chúng ta đến nhà bếp à?"
Vân Sơ gật đầu: "Đúng rồi, cô có muốn ăn gì không?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ rồi đáp: "Hiện tôi đang đói bụng, cái gì cũng muốn ăn hết."
Vân Sơ cười khẽ: "Món ăn gia đình thì sao?"
"Được chứ!" Nguyễn Huỳnh hoàn toàn không có ý kiến: "Không biết trình độ của đầu bếp ở đây thế nào nữa."
Vân Sơ "a" lên, quay đầu nhìn Úc Đình Vân.
Úc Đình Vân lên tiếng: "Cũng không tệ lắm, qua xem thử đã."
Nói xong, anh ta liếc lấy Lục Ngộ An: "Không ổn thì cậu vào bếp."
Lục Ngộ An: "..."
Anh đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh, tay trong tay với cô: "Trừ bạn gái của tôi ra, những người khác ăn món tôi nấu phải trả phí."
Úc Đình Vân chớp mắt, giọng nhàn nhạt: "Nhận thế nào?"
Lục Ngộ An: "..."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Vân Sơ: "..."
Có tiền thì giỏi lắm à?
Ba người không có gì để nói, im lặng một lúc.
May mà Lục Ngộ An cũng không phải người so đo với Úc Đình Vân. Bọn họ quen biết nhau từ nhỏ, anh đã quá hiểu Úc Đình Vân là người thế nào.
"Đến nhà bếp đã." Lục Ngộ An lạnh nhạt: "Cũng không đến mức quá tệ."
Nguyễn Huỳnh cũng cảm thấy thế.
Ba người đến nhà bếp dạo một phòng, Nguyễn Huỳnh ngửi được mùi hương bay từ bên trong ra thì liên tục nuốt nước miếng.
Lục Ngộ An chú ý thấy, ghé vào bên tai cô, hỏi: "Đói vậy à?"
Nguyễn Huỳnh ngước mắt lên, liếc anh, nhỏ giọng: "Hình như tối hôm qua tiêu hóa hơi mạnh quá rồi."
Mức vận động tối hôm qua còn khiến cô mệt hơn lúc bình thường cô chạy năm ki-lô-mét.
Lục Ngộ An nhếch môi: "Chúng ta ra ngoài ngồi một lúc đã, em muốn ăn gì khác lót dạ không?
"Em muốn ăn trái cây." Nguyễn Huỳnh rất thích ăn trái cây, thích những món có nhiều nước.
Lục Ngộ An đáp: "Được."
Hiện Khương Thanh và Tư Niệm vẫn chưa dậy, nghĩ đến một loạt hành động của hai người sau khi rời giường, tạm thời Nguyễn Huỳnh và Vân Sợ không gọi quá nhiều đồ ăn.
Nhỡ đâu lát nữa thức ăn được mang lên rồi, hai người vẫn chưa dậy, thì họ sẽ ăn trước, đợi hai người thức thì tự đến ăn.
Nhân lúc đợi thức ăn, Nguyễn Huỳnh dùng ít trái cây.
Cô kéo Lục Ngộ An ra ngoài đi dạo một vòng. Phòng ăn nằm đối diện với núi lớn, đập vào mắt họ là rừng cây rậm rạp, xanh tươi.
Ngày mùa hè nóng bức, gió nhẹ nhàng thổi, làm xao động những cành lá. Chúng được ánh mặt trời rọi vào, xanh ngắt, tràn đầy sức sống.
Nguyễn Huỳnh ngửa đầu nhìn chăm chú một lát, thấy hơi thích nơi này.
"Lục Ngộ An."
"Sao?" Lục Ngộ An cúi đầu.
Nguyễn Huỳnh nở nụ cười với anh, dịu dàng hỏi: "Sau này chúng ta đến đây thường xuyên nhé?"
"Được." Không có khi nào Lục Ngộ An từ chối cô, trừ khi họ đang ở trên gường.
"Em thích nơi này à?
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Em cảm thấy rất thoải mái. Không biết vào mùa Đông thì ở đây sẽ như thế nào nữa?"
"Vậy mùa Đông chúng ta lại đến xem sao." Lục Ngộ An giới thiệu với cô: "Mùa Đông ở đây sẽ có suối nước nóng, đến lúc đó chúng ta đến tắm."
Hai mắt Nguyễn Huỳnh sáng rực lên, đồng ý không chút do dự: "Được!"
Họ đi dạo một hồi rồi vòng về.
Lúc họ về đến phòng ăn, Tư Niệm và Khương Thanh Thời lần lượt xuất hiện trong nhóm chat, nói là một lát nữa sẽ đến.
Sau khi hỏi ý hai người, Nguyễn Huỳnh lại gọi thêm mấy món ăn.
Đợi bọn họ đến cũng gần vừa lúc đồ ăn được bưng lên.
"Ôi trời!" Tư Niệm ồn ào: "Đói quá đi mất!"
Nguyễn Huỳnh đang định đứng dậy kéo ghế cho cô ấy, Chu Hạc Thư đã tiện tay làm trước, còn Tư Niệm cũng ngồi xuống một cách cực kỳ tự nhiên.
Nguyễn Huỳnh nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi nhíu mày.
Cô biết là không có người đàn ông nào Tư Niệm không "xử lý" được, dù người kia có là Chu Hạc Thư đi nữa.
Dường như Lục Ngộ An ngồi bên cạnh biết cô đang suy nghĩ gì, anh khẽ cười: "Huỳnh Huỳnh."
Nguyễn Huỳnh: "Sao ạ?"
Lục Ngộ An rót cho cô ly nước, điệu bộ ung dung: "Em còn nhìn cậu ta nữa thì anh có thể sẽ ghen đấy."
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cô hồi hồn lại, nén cười nhìn Lục Ngộ An: "Anh ghen với giáo sư Chu à?"
Lục Ngộ An thản nhiên: "Không được sao?"
Nguyễn Huỳnh thật sự bị lời anh làm cho kinh động, suy nghĩ rồi đáp: "Cũng không phải là không thể."
Cô chỉ cảm thấy hiện tại Lục Ngộ An hơi trẻ con, không hề giống người mà cô quen biết.
Ngoài ra, cô cũng thấy có phần tự hào.
Là vì sau khi ở bên cạnh mình, người này mới trở nên trẻ con. Nói cách khác, cô là nguyên nhân khiến anh thay đổi.
Thật ra Nguyễn Huỳnh cũng không cần Lục Ngộ An phải thay đổi điều gì vì mình.
Nhưng chuyện như vậy xảy ra một cách tự nhiên, nó khiến tính cách họ trở nên trẻ trung hơn. Cô thích sự thay đổi như thế, cũng cảm nhận từ tận đáy lòng rằng chỉ có anh mới có thể khiến mình thay đổi thành như vậy.
Nghĩ một hồi, Nguyễn Huỳnh nghiêng đầu: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An rũ mắt nhìn.
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng: "Hôm nay anh cũng rất đẹp trai."
"..."
Hai người đang thì thầm thì bị Tư Niệm nhìn thấy: "Hai người đang thủ thỉ gì đấy?"
Cô ấy hỏi: "Bọn tớ không được nghe à?"
Nguyễn Huỳnh: "Đúng rồi."
Ở trước mặt Tư Niệm, da mặt cô luôn khá dày: "Cậu không được nghe, đây là bí mật giữa tớ và bạn trai tớ!"
Tư Niệm bị nghẹn lại, bật ra: "Cậu nói như kiểu tớ không có..."
Nói được một nửa, cô ấy cứng đờ. Xong rồi, mình không có bạn trai thật.
"Không có cái gì cơ?" Nguyễn Huỳnh trêu.
Tư Niệm liếc xéo cô: "Không nói với cậu."
Nguyễn Huỳnh cười đảo mắt qua cô ấy, rồi Chu Hạc Thư ở bên cạnh cô ấy, khóe môi nhếch lên.
-
Ăn cơm xong, mọi người đều rất có tinh thần.
Tư Niệm khăng khăng muốn