Chương 61: Thích em, rất rất thích em
Nghe thấy lời Nguyễn Huỳnh nói, Lục Ngộ An chợt thấy buồn cười.
Anh cố ý hỏi lại: "Em nói gì?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh liếc anh, thành thật đáp: "Anh nghe thấy rồi, đừng có giả ngu."
"..." Lục Ngộ An im lặng, "Anh đâu có để lộ biểu cảm gì đâu..." Anh khựng lại, ngón tay thon dài nắm lấy vành tai Nguyễn Huỳnh ngắm nghía, "Không vui à?"
Rõ ràng chỉ có mình anh mới ngủ không ngon.
Nguyễn Huỳnh ngủ không ngoan chút nào.
Tối qua không biết là do căng thẳng hay sao mà cô ôm chặt lấy anh. Cả chân cả tay cô đều quấn chặt lấy anh khiến anh chẳng động đậy được.
Lục Ngộ An ngủ chẳng yên suốt cả đêm.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, anh phải vào nhà tắm dội nước lạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế mà đương sự lại chẳng biết gì, thậm chí còn móc mỉa anh.
Vậy nên Lục Ngộ An cảm thấy hơi dỗi chút.
Anh nghiêng người ghé vào tai Nguyễn Huỳnh, hơi thở nóng hổi hòa cùng giọng nói vang lên, "Hửm?"
Lỗ tai Nguyễn Huỳnh tê dại, suýt nữa đã xiêu theo cám dỗ của anh.
Cô nuốt nước bọt, ngắm nhìn gương mặt anh thông qua gương, lo lắng nhíu mày, "Đâu... Đâu có."
Lục Ngộ An: "..."
Hai người im lặng trong chốc lát.
Nguyễn Huỳnh nhỏ giọng nói: "Em thấy mình cũng đâu sai đâu phải không?"
Lục Ngộ An cười nhạt nhìn cô, khóe môi nhếch lên nhưng không cười lộ răng.
Nguyễn Huỳnh: "... Nhưng nếu em có sai thật."
Cô dừng lại một chút, "Vậy anh tha lỗi cho em nha?"
Từ trước đến nay Nguyễn Huỳnh luôn là người co được dãn được, và hiển nhiên Lục Ngộ An biết điều này.
Thỉnh thoảng anh cũng ngạc nhiên vì những kinh hỉ Nguyễn Huỳnh dành cho mình.
Vậy nên ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng bóp má cô, giọng nói trầm xuống, "Được, tạm tha cho em đó."
"Tạm tha?" Nguyễn Huỳnh trợn tròn mắt, "Ý anh là sau này anh vẫn sẽ tính sổ với em á?"
Lục Ngộ An chuẩn bị ra ngoài dọn đồ vào nhà, sau khi nghe vậy thì liếc mắt đầy ẩn ý nhìn Nguyễn Huỳnh, nói: "Đúng."
"..."
-
Hai người ra ngoài ăn cơm trưa.
Sau khi ăn xong, Lục Ngộ An lái ô tô đưa Nguyễn Huỳnh đến nhà bố mẹ.
Lúc lên xe, Nguyễn Huỳnh lại bắt đầu căng thẳng.
"Lục Ngộ An." Cô quay đầu đi, lí nhí gọi Lục Ngộ An.
Mặc dù tâm trạng Lục Ngộ An đang rất tốt nhưng anh vẫn không quên mình phải tính sổ với Nguyền Huỳnh. Tuy vậy, khi trả lời Nguyễn Huỳnh, anh vẫn rất kiên trì.
Nhà Lục Ngộ An cách hơi xa nhà bố mẹ anh, đi ô tô mất khoảng bốn mươi phút.
Sau khi nói chuyện với Lục Ngộ An một lúc, Nguyễn Huỳnh đã bình tĩnh hơn.
Quan trọng hơn là Lục Ngộ An luôn miệng nói bố mẹ anh rất thích cô, họ cũng biết cô nên cô không cần quá lo lắng.
Chỉ cần không nói mấy câu kiểu trông Lục Ngộ An có vẻ không vui thì sẽ không có vấn đề gì.
Nghe đến đây, Nguyễn Huỳnh chợt nhớ ra Lục Ngộ An còn chưa tính sổ mình.
Cô cố nhịn cười, giả vờ không nghe: "Vậy em sẽ không nói mấy lời kiểu vậy trước mặt bố mẹ anh."
Lục Ngộ An liếc mắt nhìn cô.
Khóe môi Nguyễn Huỳnh nhếch lên, cong mi mắt nhìn anh, "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An cụp mắt: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi khàn giọng nói, "Chắc là không khí nhà anh không tệ lắm đâu."
Thật ra Nguyễn Huỳnh không có sợ hãi hay lo lắng gì.
Cô chỉ thấy căng thẳng bởi dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt phụ huynh bạn trai của mình. Cô cũng là người bình thường, đương nhiên sẽ thấy căng thẳng.
Lục Ngộ An ngẩn ra, "Sao em lại nghĩ vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thì cảm giác chắc vậy thôi." Nguyễn Huỳnh cỏn cảm giác Lục Ngộ An rất tôn trọng mọi người, chắc hẳn anh được nuôi dạy rất tử tế mà lớn lên, bởi thỉnh thoảng những góc nhìn anh đưa ra đều lộ vẻ như vậy.
Nghe cô suy đoán, Lục Ngộ An chỉ cười, "Đợi đến đó em sẽ biết."
Nguyễn Huỳnh: "... Ừ."
Cô hít một hơi thật sâu, nghiêng đầu nhìn anh, "Hình như em không mấy căng thẳng nữa rồi."
Đang lúc nói chuyện thì Lục Ngộ An dừng xe lại.
Nguyễn Huỳnh vừa giương mắt thì đã thấy khoảng sân xinh đẹp hiện lên trước mặt và căn nhà cách đó không xa. Tường bên ngoài được sơn màu đỏ, thiết kế trông rất giống bungalow.
Hai người ngồi lại xe vài giây rồi mới bước xuống.
Còn chưa kịp ra sau cốp lấy đồ thì đã có người ra đón, "Về rồi à?"
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn thấy bà Trần đứng trước cầu thang.
Cô chưa kịp chào hỏi thì bà Trần đã nở nụ cười dịu dàng chào đón cô trước, "Đây là Huỳnh Huỳnh đấy à? Chào mừng cháu đến nhà."
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra, sau đó vội vàng nói: "Bác gái, con là Nguyễn Huỳnh ạ."
Bà Trần bật cười khanh khách, bước tới trước mặt cô, "Trần Tịnh Dương và bác sĩ Lục không có nói lố, cháu đúng là đẹp thật."
Nguyễn Huỳnh lại ngẩn người, vô thức nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An vạch trần lời bà Trần, "Mẹ, mẹ đã xem biết bao chương trình của em ấy rồi mà không biết bọn con có nói lố hay không à?"
Nguyễn Huỳnh lại ngây ra, "Chương trình?"
Bà Trần bị Lục Ngộ An làm mất mũi, tức giận liếc mắt nhìn anh, "Con đừng tưởng hôm nay con dẫn bạn gái về ra mắt thì nhà mình sẽ dịu dàng với con, mẹ còn một đống chuyện chưa tính sổ với con do lâu rồi con không về đây này."
Lục Ngộ An: "..."
Thấy Nguyễn Huỳnh thắc mắc, bà Trần mới giải thích, "Lúc trước Lục Ngộ An có nói bác biết chương trình của cháu."
Bà hơi ngại ngùng, "Bác có xem vài chương trình, cháu dẫn chương trình tốt lắm."
Lúc này Nguyễn Huỳnh mới phản ứng lại, thế là nở nụ cười xấu hổ theo.
Bà Trần vỗ vỗ tay cô, "Thôi không đứng trong sân nói chuyện nữa, chúng ta vào nhà đi."
Hàng lông mi Nguyễn Huỳnh rung lên, "Dạ."
Ba người vào nhà vừa lúc bố của Lục Ngộ An bước từ phòng sách trên lầu xuống.
Lần thứ hai gặp lại ông, Nguyễn Huỳnh luôn cảm thấy ông rất giống trí nhớ của mình, có phần khác với hình ảnh trên ti vi và bản tin. Trong cuộc sống đời thường, trông ông có vẻ bình dị, gần gũi hơn.
Lục Ngộ An thấy ông thì giới thiệu Nguyễn Huỳnh với ông, "Bố, đây là bạn gái con, tên là Nguyễn Huỳnh."
"Cháu chào bác trai." Nguyễn Huỳnh lên tiếng.
Lục Hồng Quang cười dịu dàng, gật đầu với cô rồi nói: "Mau ngồi đi, cứ tự nhiên nhé." Ông dừng lại rồi bổ sung thêm một câu, "Cứ coi như nhà mình ấy."
Nguyễn Huỳnh khựng lại, đôi mắt tròn xoe, "Dạ."
Bà Trần nhìn ba người, sau đó kéo Nguyễn Huỳnh ngồi xuống ghế sa lon, "Đói bụng không?"
Nguyễn Huỳnh lắc đầu, "Bọn cháu ăn sáng rồi ạ."
Bà Trần gật đầu, "Vậy cháu muốn uống nước hay uống trà?"
Hỏi xong, chưa để Nguyễn Huỳnh kịp trả lời, bà Trần đã nói: "Chất lượng giấc ngủ của cháu không tốt lắm, vẫn nên uống nước đi."
Nguyễn Huỳnh cười tươi, "Dạ."
Chỉ mới chốc lát những mọi thấp thỏm và căng thẳng trong lòng Nguyễn Huỳnh đã biến mất hết.
Bố của Lục Ngộ An trông có vẻ là người sẽ tạo nên áp lực cho người khác, thế nhưng ông không hề tạo ra áp lực này lên Nguyễn Huỳnh. Gương mặt ông luôn thường trực nụ cười thiện lành khiến lòng Nguyễn Huỳnh dần dần bình tĩnh.
Còn bà Trần y hệt lời Lục Ngộ An đã nói, bà vừa nhiệt tình lại vừa hoạt bát, trông chẳng có cảm giác như một người bề trên chút nào.
Thậm chí bà còn thảo luận cùng Nguyễn Huỳnh về chương trình tuần trước mới chiếu của cô, khen ngợi mấy người biểu hiện không tệ, còn hỏi mấy câu hỏi về công việc của Nguyễn Huỳnh.
Bà không nói nhiều lắm, chỉ dặn dò Nguyễn Huỳnh chăm chỉ làm việc nhưng phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đối với bác sĩ như bà thì sức khỏe là điều họ để ý nhất.
Nói chuyện với bà Trần một lúc, Nguyễn Huỳnh đã hoàn toàn bình tĩnh lại.
Lục Ngộ An ngồi bên cạnh cô, cảm giác được tâm trạng cô đã thay đổi. Anh cụp mắt cười nhẹ, nhân lúc không ai để ý quấn lấy ngón út của Nguyễn Huỳnh, khẽ nói: "Không căng thẳng nữa à?"
Nguyễn Huỳnh cúp mắt nhìn hai ngón tay đang quấn lấy nhau, khẽ đáp một tiếng.
Đôi mắt Lục Ngộ Ân chất chứa ý cười, "Anh có lừa em đâu phải không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu, chợt nhớ tới lời anh nói... Bố mẹ anh rất thích cô.
"Không lừa."
Hai người thỉ thủ với nhau, bà Trần đứng dậy, "Mẹ vào bếp xem thử."
Nguyễn Huỳnh vội nói, "Bác gái, để cháu giúp bác nhé?"
"Không cần đâu." Bà Trần buồn cười nhìn cô, "Lục Ngộ An, con dẫn bạn gái con lên lầu đi dạo đi?"
Lục Ngộ An: "Dạ."
Anh nhìn Nguyễn Huỳnh, "Không cần vào phụ đâu, vào phòng anh xem không?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Cuối cùng thì Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đi lên lầu.
Nhà họ Lục là kiểu nhà bungalow ba tầng.
Bố mẹ Lục Ngộ An ở trên tầng hai, thỉnh thoảng Lục Hồng Quang nếu tăng ca thì cũng sẽ làm việc ở tầng hai, vì vậy tầng ba thuộc về Lục Ngộ An.
Tuy nhiên Lục Ngộ An nói cho Nguyễn Huỳnh thật ra nơi này là sau này mới mua.
Lúc còn nhỏ anh không sống ở đây.
"Vậy anh ở đâu?"
Lục Ngộ An cười khẽ, "Tạm thời giữ bí mật, sau này dẫn em qua đó."
Anh muốn đưa Nguyễn Huỳnh xâm nhập và hiểu được sâu hơn quá khứ của mình.
Nguyễn Huỳnh giương mắt, "Tốt nhất là vậy."
Trên tầng ba, ngoài phòng Lục Ngộ An thì còn có một phòng tập gym và một phòng sách nhỏ.
Lục Ngộ An dẫn Nguyễn Huỳnh đi dạo một vòng rồi mới về phòng.
Phòng của anh rất lớn, ngoại trừ phòng ngủ thì còn có một căn phòng giữ quần áo không lớn không nhỏ. Ngoài giường còn có tủ sách, bàn đọc sách, giá sách, bên trên đựng đầy sách chuyên ngành của anh.
Nguyễn Huỳnh ngước mắt nhìn lên, thấy mấy con chữ mà đau cả đầu.
Lục Ngộ An kéo cô ngồi xuống chiếc ghế lười bên cạnh. Ánh mắt trời ngoài cửa sổ lặng lẽ len lỏi vào phòng, trông có phần chói mắt nhưng lại rất ấm áp.
"Vẫn còn sợ bố mẹ anh à?" Anh hỏi.
Nguyễn Huỳnh tựa vào người anh, nhẹ lắc đầu, "Không sợ nữa."
Cô thành thật đáp "Bố anh trông không nghiêm túc như trên bản tin."
Lục Ngộ An cười nhẹ, "Bố mà nghe được thì sẽ vui lắm."
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên, "Vì sao?"
Lục Ngộ Anh nói với Nguyễn Huỳnh, khi biết cô muốn ghé chơi, bà Trần đã rất căng thẳng, còn cố ý tẩy não hằng ngày cho Lục Hồng Quang trước mấy ngày, dặn ông phải mỉm cười.
Lục Hồng Quang cười rồi thì bà Trần lại nói Nguyễn Huỳnh không phải người dân bình thường, ông không thể nở nụ cười công nghiệp xã giao như thế, phải hiền hòa, tốt bụng như một trưởng bối cơ.
Lần này thì Lục Hồng Quang cứng miệng hồi lâu, sau đó còn tìm Lục Ngộ An để lên án hành vi của bà Trần.
Ông thật sự rất tủi thân.
Nguyễn Huỳnh nghe mà thấy buồn cười, "Vậy anh nói sao?"
Lục Ngộ An nhướn mày, ôm lấy Nguyễn Huỳnh cảm thán, "Anh chỉ biết nói với bố rằng mẹ nói đúng. Bạn gái anh không có kinh nghiệm ra mắt phụ huynh nên rất dễ căng thẳng, mong bố hãy nghe lời mẹ đi."
"..."
Nguyễn Huỳnh nhướn mày, "Vậy bác trai có tức giận không?"
"Tức." Lục Ngộ An thành thật đáp, "Nhưng bố cũng đành phải nhịn."
Nguyễn Huỳnh thật sự không ngờ Lục Hồng Quang ở bên ngoài giỏi giang như vậy nhưng về nhà thì cũng phải chịu tủi thân.
Có lẽ Lục Ngộ An biết cô nghĩ gì nên cụp mắt, khẽ hôn lên môi cô nói: "Anh và bố anh đều như vậy."
Nguyễn Huỳnh bị anh hôn cho mơ màng, tạm thời không phản ứng kịp, "Đều sao cơ?"
Lục Ngộ An khựng lại, mân mê đôi môi cô, sau đó mới khẽ đáp, "Đều nghe lời."
"?"
Nguyễn Huỳnh bối rối chớp mắt, giương mắt nhìn anh, "Hả?"
Cô nghe không hiểu.
Lục Ngộ An im lặng nhéo tai cô, ngón tay dừng lại nơi ấm áp, trầm giọng nói, "Cố ý à?"
Nguyễn Huỳnh nhướn mày, phản ứng lại, "Có đâu."
Cô nhìn sang Lục Ngộ An, ra vẻ thành thật, "Em không nghe hiểu thật mà."
Lục Ngộ An liếc cô.
Nguyễn Huỳnh bật cười rồi ghé vào ngực anh, "Ý anh là bố anh bị vợ quản lý rất chặt chẽ, và sau này anh cũng sẽ như vậy đúng không?"
Lục Ngộ An cong môi, thân mật cọ chóp mũi cô, "Cũng có thể hiểu như vậy."
Hàng lông mi Nguyễn Huỳnh rung động, nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh, "Vậy anh..." Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Không sợ bị người khác xem thường à?"
Lục Ngộ An: "Cái gì?"
Nguyễn Huỳnh: "Thì do bị vợ quản lý chặt chẽ đó." Cô chế nhạo, "Sẽ bị nhiều người xem thường lắm đấy."
"Ừ." Lục Ngộ An cọ lên má cô, "Em cũng coi thường à?"
Nguyễn Huỳnh: "... Không."
"Vậy là được rồi." Lục Ngộ An áp sát vào mặt cô, mân mê đôi môi cô, "Em không coi thường là được rồi."
Anh nguyện trở thành người đàn ông bị vợ quản nghiêm, chỉ cần vợ anh là Nguyễn Huỳnh là được.
Nguyễn Huỳnh cạn lời, chỉ biết mỉm cười, "Ồ..."
Cô nhấp môi, vô thức hỏi, "Bác sĩ Lục, em có một câu muốn hỏi anh."
Lục Ngộ An: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh nhìn anh, "Bây giờ anh đang cầu hôn em có phải không?"
"Không phải." Lục Ngộ An nhanh chóng trả lời. Anh ôm chặt Nguyễn Huỳnh, trả lời với giọng hơi buồn, "Anh chỉ đang nói em biết truyền thống nhà anh."
Cầu hồn sao có thể qua loa như vậy.
Còn chẳng cho Nguyễn Huỳnh chút cảm giác nghi thức nào.
Đây là lần đầu Nguyễn Huỳnh nghe loại truyền thống gia đình như "bị vợ quản lý chặt chẽ".
Cô cong môi, tâm trạng vui hơn bao giờ hết.
"Vậy em có cần kể anh truyền thống nhà em không?"
Lục Ngộ An nhướn mày, "Truyền thống gì?"
Nguyễn Huỳnh đang định nói thì bên tai hai người vang lên tiếng bà Trần.
Để đề phòng phá rối chuyện gì trong phòng khiến hai người xấu hổ, bà Trần chỉ đứng ở cầu thang gọi lên, "Lục Ngộ An, con gọi Nguyễn Huỳnh cùng xuống ăn cơm đi."
Nguyễn Huỳnh sửng sốt, "Nhanh vậy á?"
Lục Ngộ An lập tức trả lời: "Xuống ngay đây."
Anh đứng dậy kéo Nguyễn Huỳnh dậy từ ghế lười, hạ giọng nói, "Đi thôi."
Nguyễn Huỳnh: "... Ừ."
Hai người bước xuống lầu.
Vừa xuống hết cầu thang thì Nguyễn Huỳnh đã ngửi thấy mùi thức ăn tràn lan khắp phòng ăn.
Bà Trần gọi hai người lại.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lại gần. Cô liếc mắt nhìn thấy mấy món trên bàn đều là các món mình thích ăn.
Hết nhìn bàn ăn, Nguyễn Huỳnh lại nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An biết cô nghĩ gì, thế là nắm tay cô, "Nếm thử tay nghề của mẹ anh đi?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu.
Trên bàn cơm, bà Trần nhìn Nguyễn Huỳnh, nở nụ cười dịu dàng, "Sao, có vừa miệng không?"
Nguyễn Huỳnh gật đầu, "Ngon lắm ạ."
Cô cười bảo, "Ngon hơn cả cơm Lục Ngộ An nấu."
Bà Trần cười khẽ, "Đương nhiên rồi."
Bà đem món Nguyễn Huỳnh thích ăn đặt ở trước mặt cô, “Thích thì ăn nhiều một chút, nhưng cũng không cần miễn cưỡng.”
Về điểm này, bà Trần suy nghĩ vô cùng chu đáo, “Ăn không hết thì không cần ăn, nhà chúng ta về chuyện này rất dễ dàng."
Nguyễn Huỳnh gật gật đầu, ngoan ngoãn, “Dạ được ạ.”
Một bữa cơm, mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Tay nghề nấu ăn của bà Trần và Lục Hồng Quang thật sự rất tuyệt,