Chương 60: Cô là một học sinh thông minh
Trong căn phòng im ắng, bỗng hai má cô ửng đỏ lên.
Nguyễn Huỳnh nhìn theo tầm mắt Lục Ngộ An, tay cô vẫn còn đặt ở dưới bụng anh. Qua lớp áo T-shirt mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ làn da dưới lòng bàn tay, càng ngày càng nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Im lặng một hồi lâu, Nguyễn Huỳnh thử dịch sang bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng, "Em quên mất.”
Lông mày kiếm của Lục Ngộ An khẽ nhíu: “Thật sao?”
“Đúng vậy.” Nguyễn Huỳnh vẻ mặt nghiêm túc "Em không thể cố tình rút tay mình ra.”
Cô nói xong, ánh mắt cũng không dám nhìn xuống nữa.
Thời tiết rất tuyệt, cô không muốn đem thời gian nghỉ dưỡng ở resort mà hao phí chỉ nằm trên giường. Tuy rằng, cũng không phải là không được.
Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Lục Ngộ An cầm cổ tay Nguyễn Huỳnh, thấp giọng, "Ngủ một lát thôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“... Ừ.” Bác sĩ Lục mở lời, Nguyễn Huỳnh liền dời tay ra, nhỏ giọng nói, “Chào buổi chiều?”
Lục Ngộ An khẽ cười, kéo cô vào lòng, "Chào buổi chiều.”
Nhìn qua cửa sổ ngoài trời vẫn còn nắng gắt, nhưng bị rèm cửa sổ dày ngăn lại, trong phòng lại yên tĩnh mà ấm áp.
Ban đầu, Nguyễn Huỳnh cho rằng mình không ngủ được.
Mãi đến gần mười một giờ trưa cô mới tỉnh giấc, nhưng vòng tay của Lục Ngộ An dường như có ma lực, luôn có thể khiến cô ngủ rất nhanh.
Nhắm mắt lại, Nguyễn Huỳnh mơ mơ màng màng nghĩ, hình như cũng đã từ rất lâu rồi cô không còn mất ngủ. Chứng mất ngủ của cô đã được Lục Ngộ An chữa khỏi.
Người nằm trong vòng tay chìm vào giấc ngủ say, Lục Ngộ An đưa mắt nhìn xuống cô một lúc, nhướn mày dịu dàng khẽ hôn lên trán cô.
Anh ôm chặt lấy cánh tay cô.
Thật ra Lục Ngộ An không buồn ngủ, trong người anh cảm nhận được sự ấm áp thơm tho từ cô, lúc này anh đang thoải mái hưởng thụ buổi chiều yên bình không sóng gió này.
Nếu như có thể, sống như thế này suốt đời cũng không tệ.
Khi cả nhóm thức dậy thì đã qua giờ cơm tối.
Úc Đình Vân quen với ông chủ khu nghỉ dưỡng nên trực tiếp cho người chuẩn bị món lẩu mà Nguyễn Huỳnh và mọi người muốn ăn.
Mọi người háo hức cùng nhau ăn nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn, sau khi đã đỡ no, bọn họ rủ nhau cùng đi mát-xa.
Có thể mát-xa chung với nhau hoặc tách riêng ra đều được.
Sau khi thảo luận xong, nam và nữ đều tách ra.
Đối với việc này, nhóm con trai có chút ý kiến nhưng nhóm con gái lại rất hài lòng với sự sắp xếp này.
Thấy khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cười, Lục Ngộ An cố ý hỏi, “Em cũng không muốn ở cùng anh sao?”
“... Em nào có.” Nguyễn Huỳnh cố gắng nén cười, vẻ mặt vô tội nhìn Lục Ngộ An, “Em muốn, nhưng thời gian còn lại chúng ta cũng sẽ đều ở bên nhau mà.”
Lục Ngộ An hiểu: “Em không muốn ở bên anh nữa à.”
Nguyễn Huỳnh nghẹn họng.
Lục Ngộ An sao có thể suy diễn như thế.
Nhìn vẻ mặt không biết phải nói gì của cô, Lục Ngộ An cười cười. Tiếng cười có chuốc bùa mê khiến Nguyễn Huỳnh mê mẩn chẳng nói nên lời, “Phải nhớ đến anh đây.”
Nguyễn Huỳnh: “... Bọn em ở phòng bên cạnh thôi mà.”
Lục Ngộ An ậm ừ, gãi gãi lòng bàn tay cô, rồi tự tin nói, "Vậy cũng phải nhớ về anh.”
Nguyễn Huỳnh bật cười, “Được.”
Cô ngước mắt nhìn anh, thích tính trẻ con của anh, “Nếu anh thấy nhàm chán quá thì hãy nói chuyện phiếm với em.”
“Ừ.”
Sau khi chia tay, Tư Niệm thở hổn hển, “Ôi, tớ ở trước mặt giáo sư Chu căng thẳng muốn chết.”
Khương Thanh Thời trêu chọc cô, “Cậu căng thẳng cái gì? Giáo sư Chu đâu có ăn thịt cậu.”
Tư Niệm còn chưa trả lời, Vân Sơ đột nhiên nói một câu, “Cũng không hẳn là vậy.”
Trong nháy mắt, ba người kia đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm Vân Sơ.
Vân Sơ không hiểu: “Tôi nói gì sai sao?”
Nguyễn Huỳnh lắc đầu: “Cô nói không sai.”
Khương Thanh Thời trợn tròn mắt, “Chúng tôi chỉ là không nghĩ rằng, ngay từ đầu anh ấy đã giấu người bạn gái xinh đẹp tuyệt trần như cô kỹ đến vậy.”
Tư Niệm gật đầu theo, “Vân Sơ, gần đây có phải cô bị giám đốc Úc làm hư rồi không?”
Vân Sơ im lặng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Ừ, là trách nhiệm của anh ấy mà.”
Dù sao cũng không phải của mình.
Cùng lúc đó, Úc Đình Vân ở phòng bên cạnh hắt xì một cái.
Chu Hạc Thư bên cạnh trêu chọc, “Giám đốc Úc, sức khỏe yếu vậy à?”
Úc Đình Vân lạnh lùng nhìn anh ấy, không đáp lời.
Lục Ngộ An: “Có phải năm nay chưa đi khám sức khỏe không? Khi nào thì đi bệnh viện?”
Úc Đình Vân: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ngạn: “Giám đốc Úc năm nay cũng đã ba mươi hai, thân thể yếu đi cũng là chuyện bình thường. Đàn ông từ ba mươi tuổi trở đi sức khỏe sẽ tuột dốc nhanh lắm.”
Những người đàn ông còn lại đều đã ba mươi tuổi, quay đầu nhìn anh chằm chằm, “Giám đốc Thẩm.”
Úc Đình Vân mỉm cười, “Nghe nói anh và cô Khương là bạn học?”
Chu Hạc Thư: “Ồ?”
Lục Ngộ An: “Tôi nghe nói giám đốc Thẩm hai năm trước vừa về nước đã liên lạc với nhà họ Khương, ngoài sáng trong tối giúp đỡ không ít đúng không?”
Thẩm Ngạn: “...”
Môi anh ấy mấp máy, nhưng dứt khoát giữ im lặng.
Nếu như chỉ có một người nói thì anh ấy còn đối phó được, chứ nếu cả ba người cùng nói thì anh ấy đành chịu thua.
Nhìn thấy anh ấy có vẻ đã biết sợ, ba người còn lại mới thôi.
Người đã ở độ tuổi ba mươi nhưng ở đâu cũng có thể bị coi thường, nhưng người ta không thể cứ mãi nói về tuổi tác.
Thẩm Ngạn nhỏ hơn bọn họ vài tuổi.
Nhưng anh ấy đã có gia đình.
Mát xa xong trở về phòng, Nguyễn Huỳnh mới biết Lục Ngộ An và những người khác vừa đấu võ mồm.
Cô buồn cười, nhìn Lục Ngộ An, “Vậy các anh cứ bắt nạt giám đốc Thẩm như vậy?”
Lục Ngộ An: “Bắt nạt?”
Nguyễn Huỳnh nhìn vào mắt anh, ý nghĩ rất rõ ràng.
Chẳng lẽ cái này còn không gọi là bắt nạt?
Thậm chí cô còn cảm thấy Lục Ngộ An và những người họ cùng nhau hợp tác khi dễ người khác.
Lục Ngộ An hừ lạnh: “Anh ta nói bọn anh già.”
“...” Nguyễn Huỳnh sửng sốt, dở khóc dở cười, “Bác sĩ Lục, bây giờ anh đang biện minh với em sao?”
Lục Ngộ An ngập ngừng một chút: “Xem như vậy đi.”
Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Huỳnh với ánh mắt thầm hỏi, “Em có muốn đòi lại công bằng cho bạn trai mình không?”
Nguyễn Huỳnh im lặng suy nghĩ một lúc, "Em muốn, nhưng em không thể làm được.”
“Hả?” Lục Ngộ An khó hiểu.
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh lấp lánh, nói sự thật, “Thanh Thời đối với em quá tốt, em không đành lòng tổn thương chồng cô ấy.”
Lục Ngộ An: “...”
Bỗng dưng, Nguyễn Huỳnh ngồi lên đùi anh.
Cô chủ động, vòng tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn khóe miệng anh, quan sát cảm xúc của anh thay đổi, “Hay là, để em dỗ dành anh?”
Lục Ngộ An cúi đầu, tay đặt bên hông cô siết chặt, giọng khàn khàn: “Em muốn dỗ thế nào?”
“...”
Nguyễn Huỳnh nhớ lại lúc trước Lục Ngộ An hôn mình như thế nào và liền làm theo.
Cô ôm lấy cổ anh đè xuống, áp môi mình lên đôi môi mềm mại của anh...
Rèm cửa phòng không kéo.
Cửa kính ban công cũng không đóng kín, gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi vào phòng, làm vén một góc rèm cửa sổ lên.
Trong phòng nổi lên gợn sóng.
Liên tục chuyển từ nụ hôn này sang nụ hôn khác.
Nguyễn Huỳnh rõ ràng cảm giác được hơi thở và cơ thể Lục Ngộ An liên tục thay đổi. Quyền chủ động cũng không biết từ lúc nào đã rơi vào tay Lục Ngộ An.
Bị anh ghì chặt cổ, cô đáp lại anh bằng hơi thở gấp gáp.
Một hồi lâu, ngay khi Nguyễn Huỳnh cho rằng chuẩn bị tiến thêm một bước, Lục Ngộ An chợt nhớ ra điều gì đó.
Cổ họng anh chuyển động, giọng trầm mà khàn, “Em còn muốn học bơi không?”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh run lên, đôi môi đỏ mọng, ngước mắt nhìn Lục Ngộ An, trong ánh mắt hình như có hơi chút mông lung, “Anh ... dạy em à?”
Lục Ngộ An: “... Ừ.”
Cả hai quyết định đi bơi.
Lúc đến khu nghỉ dưỡng sắp xếp hành lý, Lục Ngộ An đưa cho Nguyễn Huỳnh một bộ đồ bơi.
Bộ đồ bơi được Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm mua khi họ muốn đến suối nước nóng trong dịp Tết Nguyên đán. Nhưng khoảng thời gian đó hai người đều quá bận rộn, cho nên trì hoãn không đi. Cũng từ đó mà bộ đồ bơi cũng không bao giờ mặc.
Đồ bơi này là kiểu váy yếm, màu đỏ.
Làn da Nguyễn Huỳnh trắng, quần áo màu đỏ, càng làm nổi bật sự quyến rũ của cô.
Hai người chỉ bơi trong sân, cũng không có người ngoài ra vào.
Lúc thay đồ bơi, Nguyễn Huỳnh còn có chút ngượng ngùng.
Cô lấy quần áo từ trong tủ ra, đang định vào phòng tắm, Lục Ngộ An mở miệng, “Thay ở đây đi?”
“...”
Nguyễn Huỳnh ngước mắt, bắt gặp ánh mặt như thiêu đốt của anh, môi khẽ mấp máy, “Tối nay em còn có thể học bơi không thế?”
Nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, Lục Ngộ An híp mắt, “Anh bảo đảm.”
Anh sẽ để Nguyễn Huỳnh học bơi.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, nhìn vào mắt của Lục Ngộ An, nói với vẻ, “Vậy em thay nhé?”
Lục Ngộ An chậm rãi, chủ động tới gần, “Có muốn anh giúp em không?”
“... Cũng được.”
Trước khi Lục Ngộ An bắt đầu giúp đỡ, Nguyễn Huỳnh chưa bao giờ biết, thì ra thay quần áo là một chuyện làm cho người ta khó chịu như vậy.
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp và căng thẳng hơn.
Khi ngón tay Lục Ngộ An lướt qua làn da của cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng những sự xao xuyến trong lòng và còn có hơi ấm của anh để lại.
Hai người kề vào nhau rất gần rất gần, gần đến mức Nguyễn Huỳnh cúi đầu, là có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của Lục Ngộ An đang nấn ná ở khóa kéo chiếc váy của cô.
Anh đang chậm rãi thay cô cởi chiếc váy lúc trước mặc.
Đèn trắng rực trên đỉnh đầu, phản chiếu làn da trắng như tuyết của cô, cũng lộ ra dấu vết mà cô vốn đang che giấu.
Lông mi Nguyễn Huỳnh khẽ run, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Phút chốc, mu bàn tay Lục Ngộ An chạm vào làn da mềm mại của cô, giọng hơi khàn, “Em căng thẳng à?”
Nguyễn Huỳnh bĩu môi “... Không có.”
Cô mạnh miệng.
Ánh mắt Lục Ngộ An nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, ánh mắt thật sâu như bóng đêm đen kịt, sâu không thấy đáy, “Hình như đây là váy liền.”
Nguyễn Huỳnh: “...Ừm.”
Lục Ngộ An lên tiếng trả lời, cầm lấy tấm vải mỏng manh nhìn một chút, vẻ mặt như thể rất tò mò muốn biết, “Cái này mặc như thế nào?”
“...”
Đôi mắt Nguyễn Huỳnh run lên lần nữa, thầm hít thật sâu một hơi, “Hay là để em tự mặc vậy?”
“Anh không có thói quen làm việc giữa chừng.” Lục Ngộ An nói với vẻ mặt nghiêm nghị.
Nguyễn Huỳnh nhất thời không nói nên lời, mơ hồ đáp “Vậy để em chỉ anh.”
“Được.” Lục Ngộ An ra vẻ chăm chú lắng nghe, “Em nói đi, anh sẽ làm theo.”
Bộ đồ bơi mất khoảng 10 phút mới mặc vào người Nguyễn Huỳnh được.
Một bên là gương toàn thân.
Khi tình cờ liếc qua, cô thấy hai bóng người phản chiếu trong gương. Cô và Lục Viễn đứng rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở không ngừng của đối phương, gần đến mức ... ánh mắt của họ, có một sợi dây vô hình đang kéo vào nhau, đan vào nhau.
“Đi ra ngoài nào?”
Lục Viễn tay vẫn đặt ở trên eo của cô, giọng nói có vẻ bình thường.
Nguyễn Huỳnh khoát vai anh, nhẹ gật đầu, “Mặc xong cả rồi, vậy bơi một lát đi.”
Lục Ngộ An: “Được.”
Hai người thay đồ bơi đi ra ngoài.
Cửa chính sân đóng lại, không có sự cho phép của bọn họ, người ngoài và nhân viên công tác không vào được, cũng không thể nhìn thấy hai người bọn họ trong sân.
Nguyễn Huỳnh đứng bên cạnh bể bơi, ánh mắt bất giác dừng lại nhìn cơ thể Lục Ngộ An.
Anh đã cởi chiếc áo T-shirt trên người ra, thân trên trần trụi, lộ ra cơ bụng mà cô đã chạm lúc chiều. Vì thường xuyên tập thể dục nên tỷ lệ cơ thể của Lục Ngộ An rất chuẩn, chưa kể vai rộng eo hẹp chân dài, anh ấy cũng thuộc dáng người mặc quần áo hay cởi quần áo đều trông khá gầy.
Các cơ bắp của anh cũng không bị to quá.
Là Nguyễn Huỳnh rất thích và ngưỡng mộ, các đường nét cân đối, không bị lộ ra đến mức đáng sợ. Quan trọng hơn là Lục Ngô An thực sự mạnh mẽ.
Chú ý tới ánh mắt cô, khóe môi Lục Ngộ An khẽ nhếch lên, “Em thích không?”
Trong chuyện này, Nguyễn Huỳnh luôn thành thật, cô gật đầu, “Thích.”
Lục Ngộ An khẽ cười, xuống hồ bơi, sau đó đưa tay về phía cô, “Thử xem?”
Nguyễn Huỳnh chần chờ vài giây, đưa tay cho anh.
Nhiệt độ mùa hè nóng bức, bể bơi là thoải mái nhất.
Vừa mới xuống hồ, Nguyễn Huỳnh còn có chút sợ hãi.
Nhưng chân dính nước, cô cảm thấy thoải mái. Dần dần, bởi vì còn có Lục Ngộ An ở bên cạnh, nên cô yên tâm hơn.
Cô biết rõ, Lục Ngộ An không thể để cô xảy ra chuyện gì.
Giọt nước dính trên làn da, trong suốt long lanh.
Lục Ngộ An dạy cho Nguyễn Huỳnh vài thứ cơ bản về bơi lội, Nguyễn Huỳnh ngoan ngoãn nghe.
Cô đã học qua, không phải là hoàn toàn không biết.
Lục Ngộ An dạy rất nhẹ nhàng.
Nguyễn Huỳnh có chút sợ nước, nhưng cô là một học sinh thông minh.
Không bao lâu, Nguyễn Huỳnh đã có thể tự bơi một lúc.
Cô ấy rất phấn khích đến mức thậm chí còn đề xuất thi đấu với Lục Ngộ An.
Nghe thấy được, Lục Ngộ An nhướng mày, “Em chắc chưa?”
Nguyễn Huỳnh: “Anh phải nhường em một chút chứ.”
Lục Ngộ An cười cười, “Được.”
Anh suy nghĩ tính toán một chút, “Anh chấp em mười giây?”
“Năm giây.” Nguyễn Huỳnh cũng cần chút mặt mũi, “Năm giây là được rồi.”
Lục Ngộ An hoàn toàn không thành vấn đề.
Không lâu sau, trận đấu bắt đầu.
Hai người bơi qua bơi lại hai lần, ai đến đích trước người đó thắng.
Nguyễn Huỳnh xuất phát trước.
Lục Ngộ An chờ không biết bao nhiêu giây, mới xuất phát.
Trong lượt đầu tiên, hai người lướt qua nhau.
Qua lại lượt thứ hai, lúc trở về, cổ chân Nguyễn Huỳnh bị anh giữ chặt.
Khi cô vừa quay đầu lại, Lục Ngộ An lặn xuống đáy nước.
Trong lúc Nguyễn Huỳnh kinh ngạc, Lục Ngộ An từ dưới nước trồi lên, ôm lấy cơ thể cô và ôm cô vào lòng.
Mũi khẽ đè vai anh, Nguyễn Huỳnh theo bản năng, ôm lấy thân thể anh.
“Làm sao anh bơi nhanh như vậy?”
Lúc này, Lục Ngộ An cũng không muốn nghe đến chữ “nhanh” này. Anh cười khẽ một tiếng, thân thể dần sát vào nhau, khàn khàn nói, “Vậy để anh thử không nhanh?”
“...”
Trăng treo cao trên bầu trời, ánh trăng dịu dàng như dòng nước.
Bên cạnh bể bơi có vài ngọn đèn sáng, bóng đèn phản chiếu trên mặt nước nổi lên những gợn sóng lăn tăn.
Bóng dáng của bọn họ cũng được phản chiếu dưới ánh trăng, kiều diễm phủ kín đêm khuya yên tĩnh.
Vào những buổi tối mùa hè trên núi, đôi khi có thể nghe thấy tiếng ve và tiếng chim.
Nguyễn Huỳnh biết, đôi khi Lục Ngộ An rất độc đoán.
Ban đầu cô ấy nghĩ rằng vài lần đầu tiên là đủ để làm mới nhận thức của mình. Lúc này cô mới phản ứng lại, kinh nghiệm của cô còn quá ít.
Sau khi từ bể bơi đi lên, Nguyễn Huỳnh bị Lục Ngộ An ôm về phòng.
Nước trong bể bơi tuy sạch sẽ, nhưng Lục Ngộ An vẫn ôm cô vào phòng tắm, tắm lần nữa.
Sau khi trở về giường, mí mắt buồn ngủ của Nguyễn Huỳnh cũng không muốn động đậy nữa.
Cô mơ mơ màng màng muốn ngủ, Lục Ngộ An vén chăn đi vào, hơi thở lướt qua gò má cô, hôn nhẹ nhàng trên môi cô, “Huỳnh Huỳnh.”
Nguyễn Huỳnh theo bản năng lên tiếng đáp, “Hả?”
Lục Ngộ An nhìn cô với ánh mắt dịu dàn, yết hầu chuyển động, “Tuần sau, có muốn cùng anh về nhà không?”
Nghe nói như thế, Nguyễn Huỳnh trong nháy mắt tỉnh táo, “Về nhà?”
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn lên mắt cô, thấp giọng nói: “Tuần sau bố anh ở nhà, anh cũng được nghỉ, có muốn về nhà ăn cơm với họ không?”
Việc ăn cơm này, kỳ thật đã phải làm từ trước rồi.
Lúc trước, Nguyễn Huỳnh cảm thấy mình và Lục Ngộ An chỉ mới ở bên nhau không bao lâu, tiến triển dường như quá nhanh. Sau đó hai người ở chung, Nguyễn Huỳnh cảm thấy chuyện gặp bố mẹ là chuyện đương nhiên.
Thế nhưng Lục Ngộ An và cô đều bận rộn, bố Lục Ngộ An cũng bận rộn, bọn họ vẫn không thể tìm được thời gian thích hợp.
Về sau, cô biết Lục Ngộ An là người anh trai mà năm mười bảy tuổi mình đã gặp được ở bệnh viện và đã kể chuyện cổ tích cho cô nghe, Nguyễn Huỳnh đối với chuyện gặp bố