Chương 66: Cầu hôn
Nghe Lục Ngộ An nói những lời này, Nguyễn Huỳnh cố nhịn cười: "Anh có cảm thấy nguy cơ không?"
Ánh sáng lờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Lục Ngộ An nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, nghiêm túc trả lời: "Có."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh bất ngờ.
Cô còn tưởng rằng Lục Ngộ An sẽ trả lời mình là ‘không có’. Dù sao nhìn anh thật sự không giống như người đang cảm thấy căng thẳng.
Lục Ngộ An thực sự không phải là người dễ dàng bị căng thẳng.
Nhưng Nguyễn Huỳnh là một ngoại lệ trong cuộc sống của anh, chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, bất kể là lớn hay nhỏ, đều có thể làm cho anh căng thẳng.
Nguyễn Huỳnh ồ một tiếng, khóe môi hơi nhếch lên: "Yên tâm đi bác sĩ Lục."
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của anh: "Em chỉ thích anh thôi."
Lục Ngộ An cong môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, Nguyễn Huỳnh sợ quấy rầy Lục Ngộ An lái xe, cũng không tiếp tục nói nữa.
Cô chăm chú lướt weibo.
Thoát khỏi trang weibo của mình, Nguyễn Huỳnh xem hot search mới liên quan đến mình, trong các chủ đề hot search, vậy mà lại có người đăng một ít thông tin về quá khứ của cô, cô tốt nghiệp trường nào, chương trình trước đây cô từng làm MC chương trình nào,... Thậm chí còn có một vài bức ảnh cũ thời đại học.
Một vài bức ảnh cũ bị lộ ra, lúc đầu có một số người đã nói cô đã phẫu thuật thẩm mỹ ngay lập tức mấy lời nói đó đã biến mất.
Hiện tại, Nguyễn Huỳnh có vẻ trưởng thành hơn so với lúc học đại học, đường nét trên khuôn mặt không có gì thay đổi. Bây giờ, nhìn cô trong sáng và dịu dàng, còn trước kia trên mặt cô là nét trẻ trung và non nớt.
Đã lâu không xem lại những bức ảnh cũ này, đột nhiên nhìn thấy, Nguyễn Huỳnh ngẩn ngơ một lúc.
Cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh kia một lát, lưu từng bức ảnh một.
Lưu lại hết, Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, lại muốn gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, xem qua album ảnh, không thấy có tấm ảnh đặc biệt nào có cảnh đó.
Suy tư một hồi, cô quyết định sẽ gửi nó sau.
Đi thêm một chút rồi dừng lại, lúc Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đến quán bar đã là một tiếng rưỡi sau.
Tư Niệm và những người khác đều đã ăn no, thậm chí còn uống rượu, có hơi say.
Hai người vừa đến, Tư Niệm kéo cánh tay Nguyễn Huỳnh, kéo cô ngồi bên cạnh mình: "Ăn cơm trước hay uống rượu trước nhỉ?"
"..."
Để tổ chức bữa tiệc đêm giao thừa, cô đã mặc một chiếc váy rất đẹp, buổi trưa Nguyễn Huỳnh sẽ không ăn nhiều như thế, buổi tối lại chỉ uống nước. Điều này làm cho cô quá đói, không muốn ăn gì.
Cô đang muốn nói uống rượu, Lục ngộ An nhướng mày nhìn Úc Đình Vân: "Gọi người đưa hai bát cháo đến đây."
Úc Đình Vân: "..."
Tư Niệm: "..."
Những người khác: "..."
Mọi người trầm mặc một lúc, Nguyễn Huỳnh cố nén cười: "Tôi ăn cháo trước, sau đó sẽ uống rượu với mọi người."
Vân Sơ cười, nói: "Ăn chút cháo đi, bụng rỗng uống rượu không tốt cho dạ dày."
Cô ấy liếc nhìn Úc Đình Vân, rồi lại nhìn về phía Nguyễn Huỳnh: "Cô không nên học thói xấu.”
Úc Đình Vân: "..."
Nguyễn Huỳnh cười híp mắt: "Được."
Theo sự dặn dò của ông chủ, động tác ở trong phòng bếp nhanh hơn bình thường.
Một lúc sau, hai bát cháo mà Lục Ngộ An yêu cầu đã được đưa đến.
Hai người cùng nhau ăn cháo, Úc Đình Vân và mấy người đàn ông như bình thường đặt cược chơi bi-a, Tư Niệm kéo Khương Thanh Thời và Vân Sơ đi xung quanh xem.
Nghe thấy tiếng hò reo ở cách đó không xa, Nguyễn Huỳnh rục rịch ngóc đầu lên: "Bác sĩ Lục, anh không ra đó chơi sao?"
Lục Ngộ An nhìn cô: "Muốn xem anh chơi bi-a à?"
"Muốn." Nguyễn Huỳnh thẳng thắn nói: "Mấy người kia chơi bi-a, ai chơi giỏi hơn nhỉ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngộ An suy nghĩ một chút, nhìn sang một bên: "Úc Đình Vân."
Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Em còn tưởng là giáo sư Chu đó."
"Vì sao em lại nghĩ là giáo sư Chu?" Lục Ngộ An hỏi cô.
Nguyễn Huỳnh trầm mặc một lát, nhỏ giọng nói: "Bởi vì nhìn anh ấy rảnh rỗi nhất."
Đương nhiên sẽ có thời gian đi luyện chơi bi-a.
Lục Ngộ An khẽ cười, nghiêng người sang bên cạnh nhìn Nguyễn Huỳnh, ngoắc ngón tay về phía cô.
Động tác mờ ám của anh, làm cho tim Nguyễn Huỳnh như ngừng đập, chậm chạp đến gần: "Anh muốn nói gì?"
Lục Ngộ An nói với Nguyễn Huỳnh một bí mật nhỏ, bí mật về lý do tại sao Úc Đình Vân lại chơi bi-a giỏi như vậy.
Người trước đây Vân Sơ thích, cũng chính là bạn trai cũ, chơi bi-a rất giỏi. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Vân Sơ, đúng lúc nhìn thấy hai người ở trong quán bi-a.
Mặc dù, khi đó nhìn thấy Vân Sơ, Úc Đình Vân không thừa nhận mình ghen với bạn trai cũ của Vân Sơ, nhưng sau lần đó, anh ta bắt đầu gọi Lục Ngộ An và những người khác chơi bi-a nhiều hơn.
Chỉ cần gặp nhau, lúc rảnh, hoạt động thường xuyên của bọn họ là chơi bi-a.
Lâu ngày, kỹ thuật đánh bi-a của Úc Đình Vân trở nên điêu luyện hơn, tự nhiên trở thành một người có kỹ thuật giỏi nhất trong số họ.
"..."
Nghe vậy, Nguyễn Huỳnh ngẩn người: "Cho nên kỹ thuật chơi bi-a của Úc Đình Vân tốt như vậy là vì muốn so tài với bạn trai cũ của Vân Sơ sao?"
Lục Ngộ An: "Cậu ấy không thừa nhận, nhưng bọn anh đều biết đó là sự thật."
Nguyễn Huỳnh cố nén cười, ngước mắt lên nhìn về phía Vân Sơ ở cách đó không xa đang nói chuyện với Úc Đình Vân.
Biết mấy người bọn họ lâu như vậy, Nguyễn Huỳnh luôn cảm thấy Úc Đình Vân hơi đáng sợ. Anh ta là một người đáng sợ là bởi vì khí chất mạnh mẽ của mình.
Nhưng giờ phút này, thấy ánh mắt của anh ta nhìn Vân Sơ, các đường nét trên khuôn mặt đều rất dịu dàng.
Từ đầu đến cuối, dưới góc độ của một người ngoài cuộc Nguyễn Huỳnh cảm nhận rất rõ sự dịu dàng của Úc Đình Vân, chỉ dành cho một người duy nhất chính là Vân Sơ.
Lục Ngộ An nhìn theo ánh mắt của cô, anh mỉm cười nói: "Em nhìn cái gì?"
Nguyễn Huỳnh nhìn anh: "Nhìn thấy giám đốc Úc rất thích Vân Sơ."
Lục Ngộ An cười.
Ăn hết bát cháo, Lục Ngộ An tham gia vào trận đấu đánh bi-a.
Anh và Chu Hạc Thư một nhóm, Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn một nhóm.
Trận đấu chính thức bắt đầu, Tư Niệm tràn trề hứng thú đề nghị: "Nếu không thì chúng ta đặt cược xem trong số họ ai sẽ là người dành thắng?"
Khương Thanh Thời: "Cược gì?"
Tư niệm suy nghĩ một chút: "Cược một cái túi nhỉ?"
Nghe vậy, Người đầu tiên giơ tay là Nguyễn Huỳnh: "Tôi đặt cược vào giám đốc Úc và giám đốc Thẩm."
Ba người còn lại: "..."
Tư Niệm không nói gì nhìn cô: "Sao cậu không ủng hộ bạn trai của mình thế?"
Nguyễn Huỳnh vô tội nói: "Túi rất quan trọng, tớ muốn túi."
Tư Niệm nghẹn họng.
Vân Sơ ở bên cạnh cười: "Tôi cũng đặt cược cho Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn."
Tư Niệm: "Chẳng lẽ chỉ có mỗi tôi đặt cược vào Chu Hạc Thư sao?"
Khương Thanh Thời thấy cô ấy lẻ loi, bất đắc dĩ nói; "Nếu Nguyễn Huỳnh đã bỏ phiếu cho chồng tớ thì tớ dây cũng phải ra sức ủng hộ cho bạn trai của cậu ấy, tớ đặt cược vào bác sĩ Lục và giáo sư Chu."
Nguyễn Huỳnh: "Được"
Bốn người đặt cược xong, trọng điểm đưa trở lại bàn bi-a.
Nguyễn Huỳnh mở to mắt nhìn, thỉnh thoảng lại nhìn Lục Ngộ An.
Lúc Chu Hạc Thư đang chơi bóng, Lục Ngộ An đi đến bên cạnh Nguyễn Huỳnh: "Sao vậy?"
Trước tiên bốn người đều không nói đến tiền đặt cược, Nguyễn Huỳnh tròn mắt nhìn, giả vờ bình tĩnh nói: "Không sao, chính là muốn xem, hiện tại ai sẽ dành chiến thắng?"
Lục Ngộ An hếch cằm: "Xem giáo sư Chu có kết thúc bằng một cú đánh không à?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Chu Hạc Thư đã thu được mấy quả bóng, còn thừa lại hai quả cuối cùng, trong đó một quả bóng bị trượt.
Quyền chủ động rơi vào trong tay Úc Đình Vân.
Nguyễn Huỳnh đếm số, Úc Đình Vân đã ghi được năm bàn thắng, trận đấu sẽ kết thúc.
Cô nói nhỏ vào tai Lục Ngộ An: "Anh có nghĩ Úc Đình Vân có thể chấp nhận toàn bộ chuyện này không?"
Lục Ngộ An liếc nhìn: "Khả năng là năm mươi phần trăm."
Trên bàn bóng, Úc đình Vân không thể ghi được hai bàn thắng.
Nguyễn Huỳnh gật đầu, như hiểu như không hiểu.
Lục Ngộ An liếc nhìn cô một cái, mơ hồ cảm thấy tâm trạng của bạn gái không được tốt.
Anh im lặng suy nghĩ một lúc, nhìn về phía ba cô gái còn lại, cũng không khác mấy. Hôm nay, các cô ấy đều rất quan tâm đến chuyện thắng thua, trước đây bón người này cũng không có hứng thú với bàn bóng, ngoại trừ Vân Sơ hiểu rõ về chuyện đó.
Nghĩ đến đây, Lục Ngộ An hỏi: "Lấy bọn anh ra đánh cược à?"
Nguyễn Huỳnh: "..."
Mặt cô cứng đờ, nhướng mày nhìn về phía Lục Ngộ An: "Hả?"
Lục Ngộ An vẫn còn cười, hơi thở áp sát vào tai cô: "Hả cái gì?"
Anh trầm giọng nói: "Em đánh cược anh thắng hay thua vậy?"
Nguyễn Huỳnh chột dạ, ánh mắt mơ hồ nói; "Kết thúc sẽ nói cho anh biết."
Lục Ngộ An đã hiểu.
Úc Đình Vân ghi được bốn bàn, cuối cùng một sai lầm xuất hiện, cơ hội rơi vào tay Lục Ngộ An.
Chu Hạc Thư Liếc nhìn: "Chắc là có thể kết thúc."
Lục Ngộ An nhanh nhạy bôi phấn lên, ý nghĩ sâu xa cười nói: "Không nhất định." Giọng nói thản nhiên của anh: "Đã lâu không chơi, không quen tay."
Chu Hạc Thư: "..."
Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, Lục Ngộ An đã ghi một bàn thắng.
Anh điều chỉnh vị trí, điều chỉnh dáng vẻ, nhắm vào quả bóng cuối cùng. Quả này không đến được, đợi Thẩm Ngạn chơi, kết quả sẽ không có gì bất ngờ.
Một số người nhìn với ánh mắt sáng rực, cây gậy của Lục Ngộ An lướt qua một bên của quả bóng, không thể đi vào.
Chu Hạc Thư nhíu mày, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Thẩm Ngạn một tay đút túi đứng bên cạnh, nhướng mày: "Tặng điểm cho bọn tôi sao?"
Lục Ngộ An: "Lỡ tay."
Không có gì ngạc nhiên, trận đấu kết thúc, Úc Đình Vân và Thẩm Ngạn dành chiến thắng.
Tư Niệm nghiến răng: "Sao bác sĩ Lục có thể sai sót ở thời điểm mấu chốt thế! Không phải anh ấy lợi hại nhất sao?"
Nguyễn Huỳnh: "Giám đốc Úc mới là người giỏi nhất."
Khương Thanh Thời: "..."
Thua thì chỉ có thể nhận là thua.
Tư NIệm và Khương Thanh Thời nhìn nhau: "Qua hai ngày nữa đi mua đồ không?"
Khương Thanh Thời: "Được, ngày mai không phải đi tắm suối nước nóng sao? Sau khi đi tắm suối nước nóng về chúng ta đi mua đồ đi."
Tư Niệm: "Được."
Một số người rời khỏi bàn bi-a, quay trở lại ghế sô pha.
Khi Nguyễn Huỳnh có tâm trạng tốt hoặc có tâm trạng không tốt, đều thích uống rượu.
Mặc dù trời lạnh, nhưng trong phòng bao lại rất ấm áp, Nguyễn Huỳnh vô thức uống rất nhiều rượu.
Chờ đến khi Lục Ngộ An đánh bi-a xong quay lại, cô đã trong trạng thái hơi say.
"Phải về nhà sao?" Đôi mắt cô hơi sáng nhìn về phía LỤc Ngộ An.
Lục Ngộ An cúi đầu xuống, véo nhẹ lên gò má ửng đỏ của cô: "Ừ, có buồn ngủ không?"
Nguyễn Huỳnh: "Ừ."
Cô dựa vào vai Lục Ngộ An, nhìn những người khác: "Chúc ngủ ngon, năm mới vui vẻ."
Tư Niệm cười: "Năm mới vui vẻ, trưa mai chúng ta xuất phát chứ?"
Vân Sơ hơi lo lắng: "Mấy giờ thức dậy đây? Thức dậy thì nói với cả nhóm một tiếng, mọi người sẽ xác định thời gian xuất phát nhỉ?"
Tất cả mọi người đều đồng ý với đề nghị này.
Sau khi tài xế thay thế đến, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An cùng với mọi người đi ra khỏi quán bar.
Ba giờ sáng, đường phố vẫn náo nhiệt.
Gió hơi lớn, Lục Ngộ An quấn khăn quàng cổ cho Nguyễn Huỳnh thật tốt, che nửa khuôn mặt của cô.
Nguyễn Huỳnh hơi lảo đảo, dính như hồ cọ vào eo Lục Ngộ An, làm nũng với anh: "Anh nói xem ngày mai có tuyết không?"
Lục Ngộ An không ngờ cô còn nhớ đến chuyện này, anh ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, thấp giọng nói: "Chắc chắn là sẽ có."
"Chắc chắn sao?" Nguyễn Huỳnh cau mày, giơ tay lên: "Hy vọng sẽ có tuyết rơi."
Cô muốn thấy tuyết.
Lục Ngộ An hiểu ra: "Ừ."
Anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, trầm giọng nói: "Ngày mai, em nhất định sẽ thấy tuyết."
Nếu không rời khỏi Bắc Thành thì anh sẽ đưa cô đi đến nơi có tuyết.
Nguyện vọng của cô, anh nhất định sẽ thực hiện.
Nghe vậy, nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng ừ một tiếng: "Được."
Cô ngẩng đầu nhìn Lục Ngộ An, đột nhiên nói: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An dìu cô lên xe, nói: "Hả?"
Nguyễn Huỳnh nhìn thẳng vào anh, đối mặt với