Chương 67: Quà tặng
Đeo nhẫn lên, tuyết vẫn đang rơi.
Nguyễn Huỳnh kéo Lục Ngộ An gần lại, muốn giúp anh lau sạch tuyết trắng dính trên đầu gối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Ngộ An không để ý lắm, kéo cô vào trong lòng trước, vô cùng thân mật hôn cô.
Hai người đứng dưới tuyết, trong sân nhỏ, mặc cho tuyết rơi đầy đầu, môi chạm môi.
Trong nháy mắt, cả thế giới dường như chỉ có sự tồn tại của bọn họ, thân mật ôm nhau, cảm nhận hơi ấm lẫn nhau.
Một lát sau, Lục Ngộ An buông cô ra, nhẹ giọng khàn khàn: "Cảm ơn."
Đôi mắt của Nguyễn Huỳnh cong lên: "Những lời này phải do em nói mới đúng."
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lại nhìn Lục Ngộ An: "Em yêu anh."
Bỗng nhiên Lục Ngộ An phủ lên môi cô tiếp tục hôn: "Anh biết, anh cũng vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rất lâu từ trước, Lục Ngộ An biết, anh yêu Nguyễn Huỳnh, Nguyễn Huỳnh cũng yêu anh.
Yêu rất nặng nhưng cũng rất nhẹ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ đã trở thành một trong những người quan trọng nhất đối với đối phương.
Bên ngoài tuyết lớn, Lục Ngộ An nắm tay Nguyễn Huỳnh dắt cô vào trong nhà.
Khi đẩy cửa ra, Nguyễn Huỳnh thu lại tâm tình kích động của mình, nghiêng đầu nhìn anh: "Không phải em muốn kinh ngạc chút sao?"
Lục Ngộ An cười: "Cũng được."
Nguyễn Huỳnh cong môi cười: "Đây là nhà anh mua hay là định mua?"
Lục Ngộ An đưa cô đến đây, dù sao cũng không phải là tùy tiện nhìn qua một chút.
Lục Ngộ An đáp: "Đây là nhà của chúng ta."
Nguyễn Huỳnh ngẩn ra.
Cửa bị đẩy ra, Lục Ngộ An nắm tay cô dẫn cô vào nhà.
Thay giày, hai người đi xuyên qua một hành lang thiết kế có chút đặc biệt. Hành lang có màu khá độc đáo, màu xanh đậm. Đèn tường bên cạnh cũng là kiểu màu sắc ấm áp mà Nguyễn Huỳnh thích, phong cách phục cổ.
Đi qua hành lang sẽ tới tiền sảnh, hai người đến phòng khách.
Khi nhìn thấy mọi thứ trong phòng, Nguyễn Huỳnh ngẩn người. Lúc vào trong sân, cô đoán được Lục Ngộ An muốn đưa mình đi xem nhà nhưng cô chưa từng nghĩ tới trang trí trong nhà lại được thiết kế như vậy.
Nguyễn Huỳnh thích phong cách phục cổ mà căn nhà trước mắt cô cũng được trang trí theo phong cách phục cổ cô thích.
Màu tường, kiểu dáng và cách thức sắp xếp tủ, thậm chí cả cái cửa tò vò hình cung. Cô ngước mắt nhìn mặt tường sau ghế sô pha, ở đó vẫn còn treo một bức tranh giống với bức mà cô từng nói với Lục Ngộ An trước đó, cô rất thích tranh sơn dầu của một họa sĩ trẻ.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Nguyễn Huỳnh, Lục Ngộ An nhéo vào lòng bàn tay cô: "Có muốn nhìn chút không?"
Nguyễn Huỳnh quay đầu nhìn anh: "Đây là?"
Khóe môi Lục Ngộ An nhếch lên, hỏi: "Vừa nói với em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh ngừng lại, Lục Ngộ An vừa mới nói đây là nhà của bọn họ.
Cô mím môi, nghi ngờ nhìn anh: "Ý của em là anh chuẩn bị từ lúc nào?"
Mỗi ngày hai người đều ở bên nhau, cô hoàn toàn không biết Lục Ngộ An âm thầm chuẩn bị kinh ngạc lớn như vậy.
Lục Ngộ An cười khẽ: "Có thể là lúc em dọn tới đây sống cùng anh."
Lục Ngộ An đã mua ngôi nhà này từ mấy năm trước.
Lúc ấy mua cũng là vì Úc Đình Vân có quan hệ khá tốt với ông chủ của mảnh đất này, phía sau cũng có làm đầu tư. Vị trí của mảnh đất này được xác định là khu biệt thự tư mật giá cao, rất thích hợp với bọn họ.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chỗ này cách bệnh viện rất gần.
Cho dù về sau Lục Ngộ An chuyển đến bên này thì đi tới bệnh viện cũng rất thuận lợi.
Sau khi mua xong, Lục Ngộ An vẫn luôn không hề có ý định trang trí nó.
Mãi tới lần đó, lúc Nguyễn Huỳnh chuyển nhà, cô nói đùa với anh, ngộ nhỡ hai người bọn họ cãi nhau thì cô sẽ trở thành kẻ vô gia cư không có nhà để về.
Lục Ngộ An biết, Nguyễn Huỳnh chỉ nói đùa.
Đương nhiên anh cũng hiểu rõ, sở dĩ cô có suy nghĩ này là do thiếu cảm giác an toàn. Loại cảm giác an toàn này cho dù Lục Ngộ An có hứa hẹn nhiều bao nhiêu thì cũng rất khó bị xua tan.
Vì vậy, sau khi Nguyễn Huỳnh dọn vào ở, anh lại tìm Úc Đình Vân kêu anh ta tìm một đội nhóm nhanh chóng trang trí ngôi nhà này.
Anh tặng cho Nguyễn Huỳnh một ngôi nhà.
Nghe Lục Ngộ An trả lời, Nguyễn Huỳnh ngạc nhiên: "Sớm vậy sao?"
Lục Ngộ An hắng giọng, nhìn cô: "Còn muốn gì nữa không?"
Nguyễn Huỳnh mấp máy môi, tầm mắt nhìn quanh phòng một lượt: "Gần đây mới hoàn thành sao?"
"Ừ." Lục Ngộ An giải thích: "Để Úc Đình Vân tìm người phụ trách, tốc độ cũng khá nhanh."
Chẳng qua, mấy ngày trước mới chuẩn bị xong tất cả, vệ sinh cũng đã xong.
"Muốn đi xem mấy phòng khác không?" Lục Ngộ An hỏi.
Nguyễn Huỳnh khẽ chớp mắt, áp chế cảm xúc đang tuôn trào: "Muốn."
Lục Ngộ An đưa cô tới phòng tầng một.
Tầng một ngoài phòng bếp, phòng khách và nhà ăn ra thì chỉ còn một phòng sách rất lớn và một phòng nghỉ cho khách.
Phòng sách cũng là nơi mà Nguyễn Huỳnh từng nói với Lục Ngộ An, kiểu thiết kế giống như một thư viện còn có một cái thang nhỏ có thể di chuyển, cô rất thích.
Mà Nguyễn Huỳnh thích nhất là cửa sổ của phòng sách.
Cửa sổ phục cổ sát đất, thuộc kiểu cửa thép cũ, rất thú vị.
Tầng hai là phòng ngủ chính và phòng để đồ, còn có một gian phòng trống, bên trong không chứa bất kỳ thứ đồ gì.
Nguyễn Huỳnh nhìn qua, hỏi Lục Ngộ An: "Anh định làm gì cho phòng này?"
Lục Ngộ An: "Cứ để trống trước."
Nguyễn Huỳnh buồn cười: "Phòng cho khách hay là phòng cho trẻ con?"
"..."
Lục Ngộ An ngừng lại, nói nhỏ: "Đúng là có dự định làm phòng cho trẻ con."
Nguyễn Huỳnh: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Lục Ngộ An nhìn cô: "Anh nghĩ, anh không thể ích kỷ như vậy được."
Trong nháy mắt, Nguyễn Huỳnh hiểu được ý nghĩ của anh.
Lục Ngộ An muốn bố trí một phòng cho trẻ con nhưng anh không muốn vô hình lại tạo áp lực cho Nguyễn Huỳnh. Muốn có con hay không, trong nhà có lắp đặt phòng cho trẻ con hay không, đều muốn xem ý kiến của Nguyễn Huỳnh.
Anh nhìn chằm chằm Nguyễn Huỳnh, nhẹ nhàng nói: "Anh rất mong có một đứa nhóc thuộc về chúng ta nhưng sinh đứa nhỏ rất vất vả cũng rất cực nhọc, loại đau đớn này, anh không có cách nào chịu đựng cùng em được. Cho nên muốn có con hay không anh đều nghe em.”
Nói đến đây, Lục Ngộ An dừng lại, nhìn Nguyễn Huỳnh: "Nói những lời này không phải vì tạo cho em áp lực, chỉ là muốn nói với em, em mới là người quan trọng nhất.
Nguyễn Huỳnh hơi xúc động.
Cô giơ tay lên dụi mắt. nhìn về phía Lục Ngộ An: "Bác sĩ Lục, hôm nay anh muốn để em khóc vài lần à?"
Lục Ngộ An vươn tay, khẽ nhéo má cô.
Nguyễn Huỳnh cười, nhìn cái phòng trống kia hơi suy nghĩ một chút: " Trước hết cứ để trống đi, chuyện khác, chúng ta lại nói sau?"
Thực ra cô rất thích trẻ con, Lục Ngộ An cũng vậy.
Nguyễn Huỳnh biết chuyện này, nhưng đối với chuyện sinh con, Nguyễn Huỳnh thực sự hơi sợ hãi. Bây giờ còn sớm, Lục Ngộ An không để cho cô áp lực, cô cũng sẽ không để bản thân mình áp lực.
Hai người còn chưa kết hôn, đây là chuyện cần lo lắng sau đám cưới, tạm thời cô không muốn.
Lục Ngộ An nói được.
Hai người nhìn xong phòng ngủ chính và phòng treo quần áo, Lục Ngộ An dẫn cô lên tầng ba.
Diện tích trên tầng ba không rộng như tầng hai, là thiết kế theo dạng gác xép nhỏ. Lục Ngộ An cho người lắp đặt một phòng nghe nhìn vì biết Nguyễn Huỳnh thích xem phim.
Phong cách trang trí nhà ở và thói quen sinh hoạt đều dựa theo sở thích của Nguyễn Huỳnh để thiết kế.
Những chuyện này không cần Lục Ngộ An nói thì Nguyễn Huỳnh nhìn một vòng cũng biết.
Đi dạo hết phòng tân hôn, thời gian cũng không còn sớm.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, Tư Niệm gọi điện cho hai người, hỏi bọn họ khi nào trở về, buổi trưa tới nhà hàng Lệ Chi ăn cơm, sau đó xuất phát.
Nguyễn Huỳnh nói cô sẽ đến sau, mới quay đầu nhìn Lục Ngộ An.
Lục Ngộ An rũ mắt: "Chuẩn bị đi rồi à?"
Nguyễn HUỳnh gật đầu, liếc mắt nhìn trên tầng: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An: "Ừ?"
Nguyễn Huỳnh vươn tay ôm lấy eo anh, cọ xát ở trên vai anh, dịu dàng nói: "Muốn ôm anh."
Lục Ngộ An hiểu rõ, dùng sức ôm chặt cô, nói nhỏ: "Cảm động rồi à?"
"Ừm." Nguyễn Huỳnh nhẹ nhàng nói: "Sao anh lại tốt như vậy?"
Lục Ngộ An bật cười, vén tóc cô ra sau tai, hôn lên mặt một nụ hôn ấm áp, giọng nói hơi trầm xuống: "Cái này đã đủ thỏa mãn chưa?"
Nguyễn Huỳnh ngẩng đầu: "Anh muốn em trở thành kẻ có lòng tham không đáy sao?"
Ánh mắt của Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô, khẽ nói: "Ở trước mặt anh, em có thể tham lam hơn chút."
Nguyễn Huỳnh dừng lại.
Lục Ngộ An cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, mơ hồ không rõ nói: "Nói như vậy, anh sẽ càng vui hơn."
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Huỳnh nghe người ta nói, bạn gái có lòng tham nhiều hơn chút, bạn trai sẽ vui hơn.
Cô không nhịn được, khóe môi cong lên, cười khanh khách nhìn Lục Ngộ An: "Em sẽ cố gắng?"
Lục Ngộ An: "Được."
Hai người ở căn nhà bên này chưa được bao lâu thì bọn Tư Niệm đã thúc giục, hai người ở lại phòng khách một lúc mới cùng rời đi.
Sau khi tuyết ngừng rơi, sắc trời càng sáng sủa, thậm chí còn có mấy ánh sáng yếu mềm cố xuyên qua tầng mây chiếu tới.
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lên xe, tới nhà hàng Lệ Chi tụ họp cùng những người khác.
...
Trên xe, Nguyễn Huỳnh mới có thời gian rảnh ung dung ngắm nhìn chiếc nhẫn cầu hôn mà Lục Ngộ An đeo cho mình.
Trên nhẫn có kim cương rất lớn, hình dáng cắt cũng rất xinh đẹp, ở bên trong xe nhìn cũng rất bắt mắt.
Nguyễn Huỳnh chăm chú ngắm nhìn nó, đột nhiên nhớ tới chuyện gì: "Bác sĩ Lục."
Lục Ngộ An: "Hửm?"
Nguyễn Huỳnh giơ tay cho anh nhìn: "Chiếc nhẫn này chắc là rất đắt nhỉ?"
Lục Ngộ An