Chương 76: Bé cưng (Kết)
Sau khi xác nhận thông tin, Lục Ngộ An gọi cho bà Lý trước tiên, sau đó là bà Trần để báo cho họ một tin vui rằng Nguyễn Huỳnh đã mang thai.
Cả hai căn dặn Lục Ngộ An nhiều điều cần lưu tầm, anh ghi nhớ từng cái một.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu cuối, bà Trần hỏi: "Tối nay mọi người rảnh cả không? Về nhà ăn cơm nhé?"
Lục Ngộ An suy nghĩ rồi nhìn Nguyễn Huỳnh: "Mẹ, con và Huỳnh Huỳnh sẽ về vào cuối tuần."
Bà Trần suy nghĩ: "Vậy cũng được."
Sợ gây áp lực cho Nguyễn Huỳnh, bà nhẹ nhàng nói: "Đưa điện thoại cho Huỳnh Huỳnh, để mẹ nói chuyện với con bé.”
Lục Ngộ An đưa điện thoại cho Nguyễn Huỳnh.
Nguyễn Huỳnh nhận lấy và cất tiếng: "Dạ mẹ."
Bà Trần hồ hởi đáp lại: “Con có thấy khó chịu không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Huỳnh: "Giờ thì chưa ạ."
Bà Trần nói một lượt, rồi dặn: "Đừng áp lực quá. Con có thể làm bất cứ điều gì con muốn khi mang thai, có điều một số thứ cần phải tránh. Tối nay mẹ sẽ ghi những việc kiêng và đồ ăn cần hạn chế cho Lục Ngộ An."
Nói đến đây, bà lo lắng Nguyễn Huỳnh suy nghĩ lung tung, tâm lý phụ nữ mang thai là nhạy cảm nhất: "Mẹ không có ý cấm con ăn nhưng có một số thứ khi mang thai ăn vào không tốt cho lắm, hạn chế vẫn hơn.”
Nguyễn Huỳnh cười nói: "Con biết mà, mẹ."
Cô chau mày: "Chỉ là mẹ phải vất vả rồi."
Bà Trần vui vẻ: "Vất cả gì đâu con. Không hề cực, nỗi khổ cực của con chỉ vừa bắt đầu, nếu khó chịu chỗ nào cứ nói cho mẹ.”
Nguyễn Huỳnh: "Dạ."
Hai người trò chuyện một lúc trước khi bà Trần luyến tiếc cúp máy.
Nguyễn Huỳnh trả điện thoại lại cho Lục Ngộ An, Lục Ngộ An cúi nhìn: “Xong rồi hả?”
Nguyễn Huỳnh: "Ừm."
Ánh mắt Lục Ngộ An sáng rực nhìn cô: "Mẹ đã nói gì với em?"
Nguyễn Huỳnh nghe vậy, cố ý nói: "Mẹ bảo em phải đối xử tốt với em, không thì sẽ tính sổ anh."
"..."
Lục Ngộ An dở khóc dở cười, giơ tay nhéo má cô một cái: "Anh tệ bạc với em khi nào?"
Nguyễn Huỳnh chớp chớp mắt: "Giờ nè."
Lục Ngộ An hướng theo ánh mắt của cô và nhìn thấy tay của mình.
Anh cười, cúi người hôn lên mặt Nguyễn Anh, khàn giọng nói: "Bà xã."
Nguyễn Huỳnh mơ hồ: "Hả?"
Lục Ngộ An đắm đuối nhìn cô, trầm giọng nói: "Anh yêu em."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Huỳnh nghe vậy không nhịn được cười.
Cô cố ý chọc ghẹo Lục Ngộ An, chọc vào má anh, cố nén cười mà trêu anh: “Có bé cưng mới yêu em?”
Ngộ An bất lực: “Em nói gì?"
Nguyễn Huỳnh lườm anh.
Lục Ngộ An nhéo chóp mũi của cô, không biết xấu hổ mà hỏi: “Có bé cưng nên anh mới yêu em hay là từ đầu đã luôn yêu em, bộ trước giờ em không cảm nhận được?”
Không đợi Nguyễn Huỳnh trả lời, anh đã tự nói: “Anh thấy biểu hiện của mình trong thời gian qua rõ ràng quá chớ.”
Nguyễn Huỳnh bị lời anh nói chặn ngang, hậm hực trừng mắt nhìn anh: “Anh…” Môi cô mấp máy, không biết nên nói gì với anh, cuối cùng ném ra một câu: “Dưỡng thai đàng hoàng!"
Cô không muốn con của mình trở thành tên lưu manh đâu.
Lục Ngộ An không nói nữa.
Anh phải quay lại bệnh viện làm việc, Nguyễn Huỳnh cũng không cho anh nghỉ phép.
Nếu anh xin nghỉ, chắc chắn sẽ làm tăng khối lượng công việc của các đồng nghiệp khác. Huống chi, cô chỉ là mang thai, tạm thời không cảm thấy khó chịu.
Sau khi lái xe đưa Lục Ngộ An đi làm, Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm đến quán cà phê.
Khi Khương Thanh Thời và Vân Sơ hay tin, họ đều nói sẽ đến thăm cô.
Lúc đầu Nguyễn Huỳnh kỳ thực rất sợ chuyện sinh nở, khi cô lần đầu biết tin, cô ấy và Lục Ngộ An cũng vui mừng khôn xiết, thần kinh căng như dây đàn.
Khi đứa bé được ba tháng tuổi, cô đã quen với nó.
Có thể là do Lục Ngộ An chăm sóc cô quá tốt, bất kể là sinh hoạt hay tinh thần, anh đều không để cho Nguyễn Huỳnh cảm thấy áp lực hay phiền não nào.
Nguyễn Huỳnh làm không tốt thì đã có Lục Ngộ An.
Cô không còn phải sợ bản thân không thể chăm sóc tốt cho đứa bé, bởi vì cô biết rất rõ Lục Ngộ An sẽ là một người cha tốt, cô cũng sẽ cố gắng học tập để trở thành một người mẹ tốt.
Tất nhiên, một lý do quan trọng khác nữa là Vân Sơ sinh rồi.
Khi Nguyễn Huỳnh bế em bé ở bệnh viện, trái tim mềm như tan chảy. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như mình đã được tiêm một liều sức mạnh đặc biệt.
Thỉnh thoảng, Nguyễn Huỳnh sẽ thảo luận với Lục Ngộ An và hỏi xem anh muốn con trai hay con gái.
Lục Ngộ An bảo rằng đều được.
Chỉ cần là con của họ, đều được.
Nguyễn Huỳnh một mực kêu anh chọn, Lục Ngộ An nói thật rằng anh thích con gái, nhưng con trai có thể bảo vệ mẹ.
Tất nhiên, đây là ấn tượng vốn có một chiều. Anh nói với Nguyễn Huỳnh rằng con gái cũng có thể bảo vệ mẹ, song nếu sinh con gái, anh sẽ không nỡ đặt gánh nặng như vậy cho bé con.
Nguyễn Huỳnh không biết nói gì: "Còn con trai, anh có đành không?”
Lục Ngộ An: "... Đỡ hơn một chút."
Nguyễn Huỳnh dở khóc dở cười.
Lục Ngộ An kéo cô vào lòng, im lặng một lúc mới nói: "Nhưng trong lòng anh mong muốn là con gái hơn."
Anh sẽ bảo vệ mẹ con họ.
Nguyễn Huỳnh ngây người, mỉm cười: "Còn em sao cũng được.”
Ở phương diện này, cô không nghĩ nhiều như Lục Ngộ An An, con trai hay con gái, cô đều thích.
-
Mùa xuân năm sau, Lục Ngộ An được như ý nguyện.
Công chúa nhỏ nhà họ Lục chào đời đã hẹn.
Lục Ngộ An đứng bên cạnh Nguyễn Huỳnh suốt quá trình, sau khi đứa bé lọt lòng, anh thậm chí không buồn nhìn nó.
Anh cầm tay Nguyễn Huỳnh, luôn ở bên cạnh cô suốt buổi.
Em bé được y tá ẵm ra ngoài, một nhóm người đang chờ ở cửa.
Định giao đứa bé cho bà Trần, bà Trần nói: "Để chị Lý ẵm đi, sau này công chúa nhỏ nhà ta sẽ xinh đẹp như Nguyễn Huỳnh.”
Lý Quỳnh Lam sửng sốt, biết ý của bà Trần.
Bà không khách sáo với hai người họ, khom người ẵm em bé lên, nói với bà Trần: "Nhìn kìa, thật đáng yêu làm sao."
Bà Trần ở một bên quan sát, vui vẻ tràn đầy: "Giống Huỳnh Huỳnh đó.”
Bà Lý: "Tôi thấy giống Ngộ An."
Hai bà người tung kẻ hứng, Trần Tịnh Dương đã cùng đến bệnh viện sau khi biết tin ngó qua, bối rối nói: "Cục nhăn nhó này, giống anh họ với chị dâu chỗ nào đâu.”
Vừa dứt lời, bà Lý, Bà Trần và Lục Hồng Quang đồng loạt trợn mắt nhìn cậu ấy.
Trần Tịnh Dương: "..."
Nhóm Tư Niệm đứng một bên chịu đựng, nhưng không thể nhịn cười thành tiếng.
Sau khi em bé chào đời, mọi người bắt đầu đặt tên cho nó.
Trước khi sanh, Lục Ngộ An và Nguyễn Huỳnh đã thảo luận về vấn đề này. Khi ấy vẫn không biết đứa con trong bụng cô là trai hay gái nên cả hai đã xem tên của cả con trai và con gái.
Thế nhưng, xem cả buổi cũng không thấy cái tên nào ưng ý.
Cuối cùng, Nguyễn Huỳnh hỏi Lục Hồng Quang.
Cô nghĩ Lục Hồng Quang đặt tên, cô và Lục Ngộ An quyết định để nhờ Lục Hồng Quang đặt tên.
Lục Hồng Quang đã chọn cho họ một vài cái tên, và cuối cùng Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An lấy tên mà ông chọn, một cái tên rất đơn giản, Lục Tưởng Tưởng.
Lý do chọn cái tên này là vì cả Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An đều cảm thấy từ nghĩ về khá có ý nghĩa với họ.
Tên đầu tiên do Lục Hồng Quang đặt, và biệt danh do Nguyễn Huỳnh đặt.
Khi cô công chúa nhỏ Lục mới sanh, đầu bé tròn như trái banh. Nguyễn Huỳnh gọi thẳng bé con là Cầu Cầu. Khi hay được biệt danh này, Tư Niệm đã chê trách cô quá sơ sài.
Nguyễn Huỳnh vô tội nói: "Biệt danh cần gì nghiêm túc?”
Tư Niệm nghe cô nói mà nghẹn họng, lại không tìm được lý do phản bác.
Và đến cuối cùng của cuối cùng, cô ấy còn hăng say gọi hơn là Nguyễn Huỳnh.
Việc đặt tên đã xong, Nguyễn Huỳnh ở lại bệnh viện vài ngày, sau đó chuyển đến trung tâm ở cữ.
Sau khi sống trong trung tâm ở cữ hơn một tháng, gia đình Nguyễn Huỳnh mới về nhà.
Nguyễn Huỳnh nhận thấy em bé đã ‘dễ nhìn’ hơn rồi.
Lục kể chuyện này cho Lục Ngộ An, anh chỉnh cô cách dùng từ: "Con của chúng ta đã rất đẹp rồi."
Nguyễn Huỳnh: "Làm gì có."
Cô ấy thẳng thắn nói: "Lúc mới ra, rõ ràng là xí hoắc.”
Lục Ngộ An: "... Đẹp mà." Rất hiếm khi anh ấy phản bác lại lời của Nguyễn Huỳnh: "Còn đẹp hơn con nhóc của nhà Úc Đình Vân đó."
Nguyễn Huỳnh phì cười: “Sao anh cứ mắng giám đốc Úc ‘mini’ là nhóc con thế?”
“Giám đốc Úc ‘mini’?” Lục Ngộ An nhướng mày.
Nguyễn Huỳnh cười khúc khích: "Đúng vậy, cả Tư Niệm và Thanh Thời đều bảo rằng con trai của Úc Đình Vân giống hệt giám đốc Úc."
Lục Ngộ An không biết chuyện này: "Là sao?"
Nguyễn Huỳnh kể với Lục Ngộ An rằng con trai của Úc Đình Vân chưa đầy một tuổi nhưng nó đã biết biểu lộ sự yêu thích của mình.
Lục Ngộ An: "Biểu lộ thế nào?"
Nguyễn Huỳnh nín cười, cho Lục Ngộ An biết: "Vân Sở kể, những khi Úc Đình Vân ở nhà xem tin kinh tế, thằng bé có thể ngồi đó im thin thít.”
Còn khi Vân Sơ xem những bộ phim truyền hình vô bổ, nhóc con ấy sẽ quấy khóc.
Lục Ngộ An nghe vậy nhướng mày: “Bữa nào mình đến gặp nó.”
Gần đây, bởi vì Nguyễn Huỳnh đang ở trong trung tâm ở cữ, Lục Ngộ An vẫn đi làm như thường lệ. Anh mỗi ngày sau khi tan sở đều chạy đến trung tâm ở cữ, không có thời gian để phân tâm vào chuyện của người khác, đương nhiên đã lâu rồi anh không đến nhà Úc Đình Vân.
Nguyễn Huỳnh gật đầu: "Em cũng nhớ họ rồi."
-
Ngày ngày trôi qua, thời gian nghỉ thai sản của Nguyễn Huỳnh kết thúc, cô trở lại làm việc ở đài truyền hình như thường lệ.
Nhà cách đài truyền hình và bệnh viện không xa, hai người cũng mời bảo mẫu và cô đầu bếp, cả hai người thay phiên nhau chăm sóc bé Lục Tưởng Tưởng, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Trong giờ nghỉ trưa, Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhớ bé cưng, thậm chí còn về nhà để nhìn nó.
Trẻ con thay đổi nhanh chóng, mới chớp mắt đó, bé Lục Tưởng Tưởng đã có tướng mạo của một tiểu mỹ nhân rồi. Bé con có đôi mắt tuyệt đẹp, to to tròn tròn như Lục Ngộ An, mỗi lần bé nhìn thẳng vào bạn, bạn sẽ chẳng còn sức mạnh nào đâu.
Mặt mũi con bé khá giống Lục Ngộ An, nhưng phần nhiều là giống Nguyễn Huỳnh.
Mỗi lần nói chuyện này, Tư Niệm đều vô tình nói: "Giống ai trong hai người cũng chẳng sao, dầu gì giống ai cũng đẹp ngời ngời cả.”
Nguyễn Huỳnh và Lục Ngộ An nhìn