Chương 8: Cậu add WeChat cô ấy lúc nào vậy?
Nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, Trần Tịnh Dương nhạy bén đã nắm được một vài thứ.
Cậu ấy nhìn trái nhìn phải, đề nghị: “Chị à, em thấy chị đợi ở đây lâu lắm rồi, có việc gì gấp không? Nếu không gấp thì chúng ta ăn khuya một bữa nha?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ấy xoa xoa bụng: “Lúc em đến bar chỉ mới uống có một ly là bị đưa đến đây rồi, còn chưa kịp ăn tối, em sắp đói chết rồi.”
Lo sợ Nguyễn Huỳnh từ chối, Trần Tịnh Dương lập tức chỉ vào Lục Ngộ An bên cạnh cậu ấy: “Anh trai em mời, không đi ăn thì uổng lắm.”
Lục Ngộ An: “...”
Cậu ấy nhìn Nguyễn Huỳnh, giọng nói mang theo sự trong trẻo của một thiếu niên nói: “Đi nhé?”
Thực ra Nguyễn Huỳnh cũng chưa ăn gì.
Cô đã đến sở cảnh sát lúc hơn sáu giờ và chờ đến giờ.
Có điều, cô vẫn muốn đợi Thôi Trị. Dù sao cô đến là để cùng đón sinh nhật của Thôi Trị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Để lần sau…” Lời còn chưa nói hết, cái bụng không biết điều của Nguyễn Huỳnh đã kêu lên một tiếng.
“...”
Sau vài giây bối rối, Nguyễn Huỳnh bình tĩnh đáp lại: “Hai người chờ tôi một lát.” Cô chỉ về hướng bên kia: “Tôi đi chào nhân viên trực ban đã.”
Lục Ngộ An: “Không vội.”
Nguyễn Huỳnh nói với viên cảnh sát quen thuộc rồi đặt bánh kem và quà cho Thôi Trị trong văn phòng, còn không quên để lại cho ông một tấm thiệp mừng sinh nhật trước khi ra khỏi đồn cảnh sát.
Cùng lúc đó, Lục Ngộ An và Trần Tịnh Dương chờ đợi bên ngoài đồn.
Hai người đứng dưới thân cây khô trơ trọi, bóng của họ hắt xuống mặt đất. Đêm khuya gió thổi mạnh, cùng với tiếng còi xe taxi inh ỏi không ngừng.
Nguyễn Huỳnh vẫn chưa ra, Trần Tịnh Dương hùng hồn tán dóc với Lục Ngộ An: “Anh à, cô gái xinh đẹp vừa nãy là gì của anh vậy?”
Lục Ngộ An lườm cậu ấy, không trả lời.
Nhận ánh mắt chán ghét từ người anh mình nhưng Trần Tịnh Dương không có một chút gì gọi là buồn: “Cô gái xinh đẹp ấy bảo rằng đi hỏi anh, anh mà không nói, em chỉ còn cách đoán mò vậy.”
Cậu ấy vừa nói vừa quan sát nét mặt của Lục Ngộ An, tiếc thật, không có bất kỳ cảm xúc gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tịnh Dương tặc lưỡi, đang tính nói tiếp thì đột nhiên Lục Ngộ An cất tiếng: “Trần Tịnh Dương.”
Nghe anh gọi tên mình, Trần Tịnh Dương bất giác rùng mình.
Cậu ấy biết cách nắm thóp anh trai mình, ngược lại anh cậu ấy cũng có cách khác để xử lý cậu ấy.
Hai người họ, kẻ tám lạng người nửa cân.
Cách đây rất lâu, Trần Tịnh Dương biết rằng Lục Ngộ An đã từ chối mình, sự lạnh lùng của anh đối với cậu ấy không đáng sợ, điều đáng sợ là khi anh gọi thẳng tên cậu ấy một cách không cảm xúc.
Một khi đến bước này, ngày tháng sau này của Trần Tịnh Dương sẽ không khá nổi.
“Anh à.” Rượu cay mà Trần Tịnh Dương đã trút vào bụng lúc này hoàn toàn không còn lại gì. Cậu ấy nghiêm mặt, giơ hai ngón tay lên thề: “Em hứa lát nữa em chỉ ăn không nói.”
Lời vừa dứt, Nguyễn Huỳnh đã xuất hiện bên góc rẽ.
Trần Tịnh Dương vội bước về phía trước đón cô, hăng hái mở cửa xe cho cô.
Nguyễn Huỳnh được ưu ái đắc ý nói: “Cảm ơn.”
Trần Tịnh Dương: “Chị khách sáo quá, chị là bạn của anh em, vậy thì là cũng bạn của em, đều là việc nên làm.”
Nghe những lời vô nghĩa của Trần Tịnh Dương, Lục Ngộ An nói với Nguyễn Huỳnh: “Nó không giỏi gì hết, chỉ thích làm bảo vệ, cô đừng khách sáo với nó.”
Nguyễn Huỳnh nhìn vào nét mặt nghiêm túc của Lục Ngộ An, trong một lúc không xác định được rằng anh đang nói đùa hay nghiêm túc. Cô ngây người chớp chớp mắt rồi nhìn Trần Tịnh Dương: “Sở thích của cậu đặc biệt quá...”
Trần Tịnh Dương: “...”
Cậu ấy còn nghi ngờ Lục Ngộ An đang cà khịa mình!
Gần sở cảnh sát không đến nỗi vắng vẻ nhưng cũng không gọi là náo nhiệt.
Sau khi lên xe, Lục Ngộ An nhìn Nguyễn Huỳnh qua gương chiếu hậu: “Cô ăn gì?”
Nguyễn Huỳnh: “Gì cũng được.”
Hiện tại cô không cả thèm thứ gì cả.
Trần Tịnh Dương: “Vậy ăn thịt nướng nhé, em muốn ăn thịt nướng.”
Lục Ngộ An phớt lờ cậu ấy: “Cô ăn được không?”
Nguyễn Huỳnh giật mình, bất ngờ ngẩng đầu.
Bắt lấy ánh mắt của cô, Lục Ngộ An khẽ nhướng mày: “Sao?”
“Không có gì.” Nguyễn Huỳnh liếm môi dưới: “Tôi ăn được.”
Cô chỉ bất ngờ khi Lục Ngộ An hỏi như thế, tính cẩn thận của anh đã vượt qua cả nhận thức trong quá khứ của cô về người khác giới ngoài ba cô.
Nguyễn Huỳnh không phải ca sĩ, cũng nên không cần phải kiêng nhiều thứ như ca sĩ nhưng vì tính chất công việc, cô cũng không ăn một số thực phẩm gây khó chịu cho cổ họng.
Không phải không được ăn nhưng hạn chế càng nhiều càng tốt.
Mười phút sau, ba người đến khu ăn đêm, đâu đâu cũng tràn ngập mùi đồ ăn.
Tiết trời không lạnh lắm, khi ăn khuya vào cuối tuần đông hơn ngày thường. Hai bên làn đường xe cộ tấp nập, nhộn nhịp và vô cùng sôi động.
Vừa xuống xe, Nguyễn Huỳnh đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất từ con hẻm.
Trần Tịnh Dương dẫn hai người vào ngõ hẻm, có rất nhiều người đi bộ, xe điện và các loại xe khác.
Tránh chiếc xe điện giao thức ăn, cậu ấy định quay đầu căn dặn hai người phải nép vào và đi thật cẩn thận, thì thấy Lục Ngộ An đang đi rìa ngoài, anh nghiêng người, như thể ôm cả Nguyễn Huỳnh vào lòng.
Giây phút đó, một người dưng như Trần Tịnh Dương cảm thấy rằng sự hỗn loạn ngoài kia, không thể chạm vào Nguyễn Huỳnh mà không có sự cho phép của Lục Ngộ An.
Theo một sự vô hình nào đó, anh đã tạo nên vòng tròn an toàn cho Nguyễn Huỳnh.
Nghĩ đến đây, cậu ấy nhướng mày, tự thấy bản thân đã lo lắng vô ích.
Người anh họ đối xử với mình chẳng ra làm sao, ấy mà khi đối xử với người khác lại vô cùng chu đáo.
Quán thịt nướng mà Trần Tịnh Dương dẫn họ tới đã kín hết chỗ. May mắn Trần Tịnh Dương quen biết chủ quán. Trước khi đến, cậu ấy có gọi điện cho chủ quán để giữ chỗ ngồi cho họ.
Sau khi ngồi xuống chỗ, Trần Tịnh Dương đưa menu cho Nguyễn Huỳnh, làm ra vẻ ngu ngốc nói: “Quý cô xin mời.”
Nguyễn Huỳnh không khách sáo với cậu ấy, cô cầm thực đơn và nhìn Lục Ngộ An: “Tôi có thể ăn hải sản không?”
“...” Lục Ngộ An rũ mi, chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo và xinh đẹp của cô một lúc lâu rồi trả lời: “Mổ một tháng sau mới được ăn.”
Nguyễn Huỳnh ồ lên, đành từ bỏ món cháo hải sản mà chuyển sang món cháo thịt bằm cải thìa.
Chọn xong, cô đưa cho Trần Tịnh Dương vừa đi ra từ toilet.
Chẳng bao lâu, các món đã được đem lên.
Lúc này Nguyễn Huỳnh đã khá đói, không ngần ngại mà làm một tô cháo, mới dần hồi sức trở lại.
Trần Tịnh Dương cũng vậy, cậu ấy ăn ngấu nghiến: “Anh à, em muốn uống bia lon.”
Thịt nướng và bia, bộ đôi hoàn hảo. Lúc chọn món, Trần Tịnh Dương sợ Lục Ngộ An sẽ giận nên mới không dám chọn cùng.
Nói xong, Trần Tịnh Dương hỏi Nguyễn Huỳnh: ”Chị uống bia được không? Làm một lon nha.”
Nguyễn Huỳnh mỉm cười, dịu dàng đáp: “Được chứ nhưng gần đây tôi ăn kiêng, nên để lần sau nhé.”
“Được rồi.” Trần Tịnh Dương thẳng thắn nói thêm: “Em biết có một quán bar rất tốt ở miền Nam. Bữa nào chị muốn đi thì nói với em, em mời.”
Nguyễn Huỳnh nói: “Không cần gọi là chị, gọi Nguyễn Huỳnh được rồi.”
Trần Tịnh Dương nghe răm rắp: “Vậy em gọi chị Nguyễn Huỳnh nghe?”
Nguyễn Huỳnh nhìn gương mặt khôi ngô, sáng sủa của cậu ấy, không thể từ chối đành nói: “Được.”
Từ đầu đến cuối chỉ có hai người tán gẫu, còn Lục Ngộ An không tham dự nhiều.
Nguyễn Huỳnh vô tình nhìn anh, anh chẳng động vào thức ăn trước mặt, cúi đầu nhìn điện thoại. Ánh sáng phản chiếu từ màn hình điện thoại làm nổi bật hàng mi vừa dài vừa cong vút của anh.
Nguyễn Huỳnh đoán rằng Lục Ngộ An ăn nhạt, mấy loại thực phẩm nhiều gia