Chương 32: Chó hoang
Rời khỏi câu lạc bộ, Lương Tây Kinh bảo tài xế đến tiệm bánh Tứ Nguyệt gần khách sạn, anh muốn mua bánh hải đường mang về thành phố Giang cho Thi Hảo.
Không may bây giờ đã muộn rồi, mặc dù bọn họ vội vàng đến trước khi cửa tiệm đến giờ đóng cửa nhưng bánh hải đường đã được bán hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tây Kinh hỏi giờ mở cửa vào ngày mai và nhớ kỹ, quyết định ngày mai sẽ lại đến.
Quay trở về khách sạn, Lương Tây Kinh lại xem tài liệu đấu thầu.
Anh dặn Dương Cao Phi sửa lại tài liệu, còn anh sẽ tự sửa lại phương án.
Sau khi Lương Tây Kinh sửa xong thì trời đã hửng sáng.
Anh bảo Dương Cao Phi sửa lại tài liệu lần nữa, rồi đến nhà vệ sinh tắm rửa để tỉnh táo.
Vòng đấu thầu cuối cùng bắt đầu lúc mười giờ sáng.
Lương Tây Kinh vẫn không đến đó, anh ở khách sạn ngủ bù, sau đó mở cuộc họp video ở nước ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họp xong, kết quả đấu thầu cũng có. Tập đoàn Lương thị không trúng thầu.
Lương Tây Kinh không hề bất ngờ với kết quả này.
Dương Cao Phi báo tin tức cho Lương Tây Kinh, thấy anh bình tĩnh như vậy, anh ấy cũng không dám nổi giận.
Lương Tây Kinh yên lặng châm thuốc, thu ánh mắt dừng bên ngoài cửa sổ lại: “Về thành phố Giang thôi.”
Dương Cao Phi nghe lệnh.
Thu dọn hành lý xong, đoàn người lên xe chuẩn bị trở về.
Lên xe, Dương Cao Phi đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở Lương Tây Kinh đi mua bánh hải đường không, lại cảm thấy nói ra chuyện không quan trọng như vậy thì không hay.
Trong lúc do dự thì Lương Tây Kinh đã nói: “Đến tiệm bánh Tứ Nguyệt trước.”
Tài xế lái xe đi, Dương Cao Phi trố mắt nhìn rồi chớp mắt nhìn về phía Lương Tây Kinh ở ghế sau, trong lòng càng có thêm nhận thức mới về mối quan hệ giữa Thi Hảo và Lương Tây Kinh.
Mua bánh ngọt xong, Lương Tây Kinh còn nhận được cuộc gọi của Tiền Nhạc.
Thái độ của anh vẫn giống như tối hôm qua, không nghe ra bất kỳ lạ thường nào.
Tiền Nhạc hơi bực bội nhưng lại không thể không thừa nhận, con gái ông ta có ánh mắt không tệ, Lương Tây Kinh còn có khí chất hơn cả ông ta.
Cúp máy xong, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn thông báo thông tin chuyến bay cho Thi Hảo.
Thi Hảo trả lời lại rất nhanh: [Tổng giám đốc Lương cần sắp xếp mấy tài xế nhỉ?]
Lương Tây Kinh cong môi: [Thư ký Thi có đồng ý làm tài xế của anh một lần không?]
Thi Hảo: [Em không có lý do gì để từ chối sự sắp xếp của tổng giám đốc Lương.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhắn tin xong, Thi Hảo tiếp tục bận rộn công việc.
Để đến đón Lương Tây Kinh được thì cô phải làm xong việc trước đã.
Ba giờ Lương Tây Kinh hạ cánh.
Khi anh ra khỏi sân bay thì lập tức nhìn thấy Thi Hảo đứng bên cạnh xe.
Thi Hảo mặc đồng phục độc quyền của tập đoàn Lương thị, thân hình mảnh mai thướt tha.
Nhận ra ánh nhìn chăm chú của anh, Thi Hảo đang xem điện thoại ngẩng đầu lên, đứng từ xa nhìn anh.
Mấy giây sau, Thi Hảo đi đến gần anh, lễ phép nói: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh hắng giọng, khom lưng lên xe.
Đóng cửa xe lại, Thi Hảo chào hỏi với những đồng nghiệp khác, để mọi người lên xe về công ty.
Các đồng nghiệp khác không ngồi cùng xe với Lương Tây Kinh.
Sắp xếp xong, Thi Hảo vốn đang chuẩn bị lấy bằng lái xe thì Dương Cao Phi đưa tay về phía cô: “Thư ký Thi, cô nghỉ ngơi đi, để tôi lái xe cho.”
Thi Hảo ngẩn ra.
Lương Tây Kinh nhìn về phía hai người: “Để trợ lý Dương lái đi.”
Thi Hảo đưa chìa khóa cho Dương Cao Phi, sau đó vòng đến ghế phụ mở cửa xe ra rồi lên xe.
Vừa thắt dây an toàn xong thì màn hình điện thoại sáng lên, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn, hỏi cô có căng thẳng không.
Thi Hảo lái xe rất ổn nhưng bởi vì cô không thường lái xe nên mỗi lần lái sẽ có hơi căng thẳng, lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi.
Thi Hảo không ngờ lúc này anh còn nhớ đến tình trạng tâm lý của cô, cô mím môi nhắn trả lời lại anh: [Không căng thẳng.]
Lương Tây Kinh nhướng mày: [Hửm?]
Thi Hảo: [Cảm giác hưng phấn cao hơn căng thẳng nên không có cảm giác gì.]
Thấy tin nhắn này, Lương Tây Kinh không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi cong lên.
Thi Hảo yên lặng nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Dương Cao Phi cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình lại, anh ấy chỉ im lặng lái xe, không lên tiếng phá vỡ bầu không khí của hai người.
Bầu không khí tốt đẹp trong xe kéo dài đến khi đến công ty.
Trở về công ty, vẻ mặt Lương Tây Kinh nghiêm túc, Thi Hảo cũng vậy. Không có thời gian nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh bảo Thi Hảo mở cuộc họp luôn.
Ngay lập tức, tinh thần của mọi người đều căng thẳng, trở nên bận rộn.
…
Buổi chiều khi cuộc họp kết thúc, cũng vừa đúng lúc đến giờ tan làm.
Thi Hảo đi theo Lương Tây Kinh ra khỏi phòng họp, sau đó cô lại đi theo anh vào phòng làm việc.
Lương Tây Kinh nhận tệp tài liệu mà Thi Hảo đưa, rồi cụp mắt ký tên.
Ký xong, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em định mấy giờ tan làm?”
Thi Hảo rũ mắt, nhìn quầng thâm dưới mắt anh, cô có hơi không đành lòng: “Tổng giám đốc Lương tan làm lúc nào thì em tan làm lúc đó.”
Lương Tây Kinh cong môi, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường: “Bảy giờ nhé?”
Lông mi Thi Hảo run lên: “Được.”
Ra khỏi văn phòng của Lương Tây Kinh, Thi Hảo hít sâu một hơi.
Lúc trở lại bàn làm việc, cô dùng tốc độ nhanh nhất để sửa lại biên bản cuộc họp.
Khi cô làm xong cũng vừa đúng bảy giờ.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, là người trong phòng làm việc nhắn tin cho cô.
Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi.]
Thi Hảo ấn mở ra: [Tổng giám đốc Lương, biên bản cuộc họp đã gửi đến hòm thư của anh rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Thi Hảo đóng máy tính lại, thu dọn đồ đạc.
Đang dọn dẹp thì Lương Tây Kinh ra khỏi văn phòng, bước chân anh chậm rãi, trông có vẻ rất thong thả.
Thi Hảo nhìn bóng lưng anh đi đến trước cửa thang máy, cô nhét hết đồ trên bàn vào trong túi, giả vờ bình tĩnh đi theo phía sau anh.
Cửa thang máy mở ra, Lương Tây Kinh liếc nhìn cô một cái.
Một trước một sau đi vào, khi Thi Hảo ấn số thì quay sang hỏi: “Tổng giám đốc Lương, anh xuống tầng mấy?”
Lương Tây Kinh nhìn cô, hai tay đút túi quần: “Tầng một.”
Thi Hảo: “Vâng.”
Cô ấn thang máy tầng một cho Lương Tây Kinh.
Thang máy xuống rất nhanh, hai người không nói gì với nhau.
Đến tầng một, Thi Hảo nói lời tạm biệt với Lương Tây Kinh như bình thường rồi rời đi.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm bóng lưng của Thi Hảo, anh nghiêng đầu cười.
Anh lấy điện thoại ra, đang định bảo cô chờ ở chỗ cũ thì cuộc gọi của Lương Hanh đến trước.
Lương Tây Kinh giương mắt lên, anh thu lại ý cười trong đôi mắt, sau đó mới nhận máy.
Lương Tây Kinh không nói trước.
Lương Hanh chờ mấy giây rồi mới hỏi: “Cháu tan làm chưa?”
Lương Tây Kinh: “Cháu vừa tan làm xong.”
Lương Hanh hờ hững nói: “Bác Tôn xuống bếp làm mấy món cháu thích ăn đấy.”
Lương Tây Kinh nghe hiểu ý của ông, mấy giây sau anh mới nói: “Ông ăn trước đi ạ.”
Lương Hanh nhíu mày: “Cháu không về à?”
Lương Tây Kinh: “Có người hẹn với cháu trước ông rồi.” Anh không nói dối Lương Hanh: “Cháu sẽ về trước mười giờ.”
Lương Hanh nghe vậy thì hừ lạnh, lập tức khó chịu với anh: “Có phải cháu xem lời ông như gió thổi qua tai không?”
Lương Tây Kinh im lặng một lúc mới nói: “Cháu vẫn luôn nhớ kỹ lời ông.”
Lương Hanh nói: “Nhớ nhưng mà không nghe.”
Lương Tây Kinh không phản bác lại.
Lương Hanh mắng anh vài câu, bác Tôn lại ở bên cạnh khuyên can.
Một lát sau, ông cúp máy với Lương Tây Kinh và nói: “Đừng có về nữa, ông bảo bác Tôn mang đồ ăn cho chó hoang ăn