Chương 33: Có phải chủ tịch biết rồi không?
Bác Tôn vừa nghe Lương Tây Kinh nói thế thì phì cười.
Ông ấy đang định nói không phải nhưng Lương Hanh lại liếc xéo ông ấy một cái bằng ánh mắt cảnh cáo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
Bầu không khí ở tầng một bỗng trở nên im ắng, bác Tôn cười với vẻ khá gượng. Ông ấy nói với Lương Tây Kinh: "Tối nay chó hoang vẫn chưa tới."
Lương Tây Kinh đã hiểu: “Thế thì phiền bác Tôn hâm đồ ăn lại cho cháu với ạ, cháu đói bụng rồi.”
Bác Tôn đáp lại: “Được thôi.”
Đợi bác Tôn đi rồi, Lương Hanh mới mỉa mai anh: "Từ bao giờ mà cháu rơi vào bước đường tranh giành miếng ăn với chó hoang thế?"
“…” Lương Tây Kinh cứng họng, anh nghĩ thầm ông nội nói chuyện đúng là chẳng nể nang gì hết.
Có điều vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ: "Ông nói sai trật tự trước sau rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Hanh trừng mắt lườm anh.
Lương Tây Kinh: "Mấy món nhà bếp làm đều là mấy món cháu thích ăn, phải là chó hoang tranh đồ ăn với cháu mới đúng.”
Lương Hanh nghe Lương Tây Kinh đốp chát lại thì cảm thấy rất muốn đánh người.
Ông nhẫn nhịn nhưng vẫn không kiềm chế được mà nói bóng nói gió: “Sao thế? Cái người hẹn cháu kia không mời cháu ăn cơm hả?”
Lương Tây Kinh: “Người đó mời rồi ạ.”
Anh còn chưa đợi Lương Hanh mở miệng nói gì tiếp là đã ngước mắt lên nhìn ông, con ngươi sáng ngời: “Ông có chuyện gì cần nói thì cứ nói thẳng đi.”
Lương Tây Kinh biết Lương Hanh gọi mình về không phải chỉ để nói mấy câu không liên quan như thế này.
Vừa nghe nhắc tới chuyện chính, sắc mặt Lương Hanh nháy mắt đã trở nên lạnh lùng.
Lương Hanh nhìn Lương Tây Kinh, chất vấn: “Cháu nói với Tiền Nhạc là cháu có bạn gái rồi à?"
Từ lúc Lương Hanh giao công ty cho Lương Tây Kinh là ông rất ít quản những chuyện này, cũng rất ít hỏi han.
Đa số thời gian khi nói chuyện phiếm với những thành viên khác trong hội đồng quản trị hoặc là gọi điện thoại cho Thi Hảo là ông sẽ hỏi một hai câu. Lương Hanh biết năng lực của cháu trai mình, ông biết cháu mình không phải là kiểu người không thể buông bỏ về phương diện này.
Mấy năm giao công ty cho Lương Tây Kinh này, Lương Tây Kinh cũng không hề làm mọi người thất vọng.
Ngược lại, Lương Tây Kinh đã khiến giá trị của tập đoàn nhà họ Lương và giá trị bản thân anh được đẩy mạnh rất nhiều trên bảng xếp hạng.
Nếu không phải chiều nay Lương Hanh nhận được cuộc gọi của Tiền Nhạc nhắc tới dự án đấu thầu thất bại và chuyện Lương Tây Kinh có bạn gái thì ông cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh ở trạm kiểm soát bảo anh về nhà ăn cơm.
Dự án đấu thầu mất rồi thì thôi vậy, Lương Tây Kinh sẽ có năng lực lấy lại cục diện ở nơi khác.
Nhưng về chuyện bạn gái thì Lương Hanh không thể không truy hỏi.
Lúc Lương Tây Kinh nói thẳng ra với Tiền Nhạc là anh đã đoán trước việc Lương Hanh sẽ biết chuyện này.
Sắc mặt của anh không thay đổi, anh nhắc nhở ông: "Cháu đã từng nói với ông rồi mà."
Lương Hanh nghe thế thì đột nhiên nhớ tới việc Lương Tây Kinh đã từng nói câu "cháu có người mình thích rồi."
Sắc mặt Lương Hanh trở nên nặng nề, ông hỏi anh: "Thế có phải ông đã nói với cháu là ông không quan tâm cháu chơi bời ở bên ngoài thế nào nhưng chuyện lớn đời người như kết hôn của cháu phải được ông sắp xếp không?”
Lương Tây Kinh mỉm cười, mí mắt nhướng lên: “Ông nội à, chẳng phải cháu đã từ chối rồi sao?”
Hai câu nói nhẹ như bâng của Lương Tây Kinh khiến Lương Hanh tức giận đến mức ông muốn đuổi anh ra khỏi cổng nhà.
“Cháu cứ phải làm như vậy à?” Lương Hanh hỏi.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn xuống ông: “Ông biết tính tình của cháu mà.”
Lương Tây Kinh được Lương Hanh nuôi lớn. Phần lớn thời gian anh sẽ không đối chọi lại với sự sắp xếp của Lương Hanh nhưng khi có một số chuyện vượt qua giới hạn của anh, bất kể thế nào đi nữa anh cũng sẽ không nhượng bộ.
Lương Hanh nhìn dáng vẻ lúc này của Lương Tây Kinh, trong lòng ông nói thầm không ổn rồi.
Dáng vẻ hiện tại của Lương Tây Kinh và Lương Tự Minh năm đó có gì khác nhau đâu.
Sắc mặt Lương Hanh xanh mét, ông nói một cách lạnh lùng: “Xem ra cháu muốn đối nghịch với ông đến cùng rồi.”
Lương Tây Kinh ngừng lại, anh muốn nói câu ông sẽ thích bạn gái của anh.
Anh còn chưa nói câu đó ra khỏi miệng thì bác Tôn - người cảm nhận được bầu không khí đang căng như giây đàn, ngập tràn mùi thuốc súng giữa hai người họ, sau khi hâm đồ ăn xong ông ấy đã bưng ra ngay rồi ngắt lời hai người: “Cậu chủ, có thể ăn cơm rồi.”
“…”
Nhìn bàn đồ ăn được bưng lên, Lương Tây Kinh hờ hững nói: “Bác Tôn vất vả rồi.”
Bác Tôn cười: "Cậu khách sáo quá."
Ông ấy ra dấu hiệu sang phía bên cạnh: “Mấy món này đều do ông cụ bảo đầu bếp làm đó.”
Vừa nghe thấy câu đó, Lương Tây Kinh nhìn về phía người ở hướng đối diện: “Cháu có thể ăn cơm trước không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lương Hanh nhíu mày, ông đứng dậy rời đi.
Bây giờ ông không muốn nhìn thấy Lương Tây Kinh chút nào, ông sợ mình sẽ tức chết mất.
Sau khi Lương Hanh bỏ đi, Lương Tây Kinh ăn xong bữa cơm này một mình một cách yên tĩnh.
Nhà cũ rất lớn, cũng quá yên tĩnh. Anh không thích nơi này lắm.
Lương Tây Kinh đang ăn thì nghĩ đến Thi Hảo.
Tuy nhà của Thi Hảo khá nhỏ nhưng được cô trang trí rất ấm cúng. Mỗi lần đi vào, anh đều sẽ có cảm giác như được về nhà.
Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh hơi cong khóe môi.
-
Ở bên kia, Thi Hảo vừa tắm xong đã nhận được tin nhắn mà bạn trai gửi đến.
Lương Tây Kinh: [Em ngủ rồi à?]
Thi Hảo: [Em vẫn chưa ngủ, anh ngủ chưa?]
Lương Tây Kinh: [Anh mới ăn xong, đang đi dạo ngoài sân.]
Thi Hảo nhìn chằm chằm vào điện thoại, không nhịn được bèn hỏi: [Chủ tịch đâu?]
Lương Tây Kinh ăn ngay nói thật: [Ông về phòng nghỉ ngơi rồi.]
Anh không nói là ông đã bị anh chọc giận.
Lúc Lương Tây Kinh ăn cơm là ông cụ đã bỏ đi rồi. Đợi đến lúc anh ăn xong chuẩn bị đi tìm ông tâm sự thì bác Tôn lại nói với anh là ông cụ đã uống thuốc và ngủ rồi.
Lương Tây Kinh biết đây là cái cớ mà ông muốn từ chối nói chuyện với mình nhưng anh cũng không miễn cưỡng nữa.
Ông nội cứ khăng khăng theo ý mình có nguyên nhân của ông. Anh không thể thuyết phục ông thay đổi quan điểm trong một thời gian ngắn như thế được, vì thế chỉ có thể từ từ thôi.
Sau khi trò chuyện với Thi Hảo một hồi, Lương Tây Kinh đi dạo trong sân cho tiêu cơm.
Đi bộ một lúc, Lương Tây Kinh lại đụng phải chó hoang ở trước cổng thật.
Lương Tây Kinh nhướng mày, anh và con chó hoang ở bên ngoài nhìn nhau qua cánh cửa sắt rất lâu. Khi anh chuẩn bị về phòng hỏi bác Tôn có gì để cho chó hoang ăn không thì anh đã chú ý đồ ăn cho chó đặt ở trong góc sân.
Sau một lúc lâu, bác Tôn bước ra từ trong nhà. Ông ấy cho con chó hoang ăn trước rồi mới nói với Lương Tây Kinh rằng ông cụ đã gặp nó trong lúc đi dạo.
Ông bị dị ứng với lông chó nên không thể nuôi nó.
Bởi vậy, ông mới bảo bác Tôn để sẵn thức ăn cho chó, hôm nào gặp nó thì cho ăn. Cho ăn riết nên con chó này đã tập thành thói quen, ngày nào cũng với trước sân điểm danh có mặt.
…
Nghe bác Tôn nói xong, Lương Tây Kinh cụp lông mi xuống. Anh nhìn chằm chằm vào con chó hoang đang ăn cơm điên cuồng.
“Cháu biết rồi.” Anh đáp lại, hỏi bác Tôn: “Nó là chó hoang thật sao?"
Bác Tôn gật đầu: “Tôi đã hỏi rồi.”
Bảo vệ cũng đã từng đuổi con chó hoang này đi thế nhưng đuổi rồi nó lại tới.
Mấy người ở xung quanh khu nhà cũ của nhà họ Lương đều là người giàu có, bình thường mọi người đều trông có vẻ khó gần nhưng chỉ cần chó hoang đừng đến gần rồi trêu chọc vào họ thì họ cũng không đến mức đuổi cùng giết tận một con chó hoang làm gì.
Huống chi trông nó cũng chẳng có bất kỳ sức tấn công nào.
Sau khi đã hiểu rõ tình huống của con chó hoang, Lương Tây Kinh đang chuẩn bị làm quen với nó thì con chó này vừa ăn xong đã bỏ đi, đến một ánh mắt thừa thãi cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
Lương Tây Kinh thất vọng tràn trề. Anh nhìn con chó vẫy cái đuôi đi xa mới chịu rút lại ánh nhìn. Anh dặn dò bác Tôn một vài chuyện cần chú ý rồi sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.
-
Điều bất lợi khi Lương Tây Kinh ở nhà cũ là ngày hôm sau anh cần phải dậy rất sớm để đến công ty.
Lương Tây Kinh có thói quen dậy sớm nhưng lại hết cách với việc ùn tắc giao thông ở thành phố Giang.
Cả một đoạn đường bị kẹt xe, Lương Tây Kinh tới công ty vào lúc chín giờ.
Khi anh đến là Thi Hảo đã bận bịu xong đống công việc gấp rút rồi.
Lúc Lương Tây Kinh đi ngang qua vị trí làm việc của Thi Hảo, cô đã phát hiện ra anh đã tới, hai người nhìn nhau.
Mấy ngày nay sự tương tác của hai người cũng chỉ có mỗi cái nhìn này.
Cuộc đấu thầu ở thành phố Bình thất bại, Lương Tây Kinh trở nên bận hơn trước rất nhiều.
Thi Hảo cũng như thế.
Hai ngày sau đó, nhóm người bọn họ đều bận đến mức chân không chạm được đất.
Lương Tây Kinh bận rộn về những kế hoạch thu mua khác.
Đợi đến lúc anh đã xử lý xong xuôi mọi việc đâu ra đấy là đã đến cuối tuần.
Giờ tan tầm vào ngày thứ sáu, Thi Hảo nhớ đến chuyện thứ bảy phải đến trại trẻ mồ côi với Lương Hanh. Cô kéo theo Ôn Ỷ đi trung tâm mua sắm mua chút đồ ăn vặt và một vài nhu yếu phẩm cần dùng trong sinh hoạt cho các em trai và em gái ở đó.
Trại trẻ mồ côi được tài trợ bởi quỹ từ thiện của tập đoàn nhà họ Lương nên không thiếu thứ gì nhưng Thi Hảo hiếm khi đi thăm các em nhỏ nên cô muốn chuẩn bị vài thứ hơn cho chúng.
Ôn Ỷ cũng tự bỏ tiền túi ra mua không ít đồ.
Sau khi đã mua đồ xong và gửi đi rồi thì Thi Hảo và Ôn Ỷ mới tách nhau ra, ai về nhà nấy.
Vừa về đến nhà, Thi Hảo đã nhận được tấm ảnh con chó hoang mà Lương Tây Kinh gửi tới.
Buổi tối khi về nhà cũ, anh lại tình cờ gặp phải con chó hoang này.
Thi Hảo nhấn mở ra xem, cảm thấy rất buồn cười: [Anh đang xây đắp tình cảm với con chó đấy à?]
Lương Tây Kinh: [Cứ coi là vậy đi. Ông nội đã cho người làm một cái nhà ngoài sân cho nó rồi. Ngày nào anh bị ông đuổi ra khỏi nhà, anh mong nó sẽ cho anh một chỗ náu thân.]
Không nằm ngoài dự đoán, Thi Hảo đã bị lời nói của Lương Tây Kinh chọc cười.
Sau khi cười một lúc lâu, Thi Hảo mới nhắn lại: [Nếu con chó này không nhận anh thì để em nhận cho.]
Lương Tây Kinh: [Nói lời phải giữ lấy lời đấy nhé?]
Thi Hảo hết nói nổi: [Bây giờ em rút lại lời đã nói nha.]
Lương Tây Kinh: [Anh chụp màn hình rồi.]
Vừa nhìn thấy mấy chữ này, Thi Hảo hết sức ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô, Lương Tây Kinh rất ít nói mấy câu như đã chụp màn hình rồi này. Lúc nào anh cũng lạnh nhạt hờ hững, Thi Hảo cảm thấy mấy lời như chụp màn hình này hết sức bình dân.
Thi Hảo nghĩ đến đây thì nói: [Tổng giám đốc Lương.]
Lương Tây Kinh: [Hửm?]
Thi Hảo: [Hình như gần đây anh trẻ ra một chút rồi.]
Lương Tây Kinh: [… Trước kia anh già lắm sao?]
Thi Hảo: [Trước kia anh còn chẳng biết dùng WeChat nữa kìa.]
Lương Tây Kinh rất bận. Lúc nào anh cũng cảm thấy có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại nói thẳng cho tiện, dùng WeChat rất mất thời gian.
Trong WeChat của anh, bạn bè trong đó còn chưa đến mười người.
Lần đầu tiên Thi Hảo biết số bạn bè trong WeChat của Lương Tây Tinh là cô đã cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Một giám đốc như Lương Tây Kinh ấy thế mà lại không dùng WeChat.
Anh đã từng nói với cô một cách lạnh nhạt: "Có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại liên lạc."
Anh không rảnh cầm điện thoại cả ngày để trả lời tin nhắn WeChat.
Thi Hảo lắp bắp gật đầu: "Vâng".
Cô không dám có bất cứ ý kiến nào.
Nhìn sắc mặt của Thi Hảo hơi là lạ, Lương Tây Kinh hỏi: “Cô không thích gọi điện thoại à?”
Trừ thời gian làm việc hay có việc quan trọng thì đúng là Thi Hảo không thích gọi điện thoại thật. Nếu so sánh thì cô thích nói chuyện bằng chữ hơn.
Hồi đó Thi Hảo và Lương Tây Kinh còn chưa thân thiết lắm, hồi đó cô cũng không phải là bạn gái của anh.
Cô vội lắc đầu: “Không ạ.”
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu. Anh chỉ "ừ" một tiếng, sau đó cũng không hỏi thêm gì nhiều nữa.
Chỉ là sau này Thi Hảo chợt chú ý mình đã để sót một chi tiết…
Mỗi lúc cuối tuần, khi Lương Tây Kinh tìm cô thì hầu hết thời gian anh đều liên lạc với cô qua tin nhắn Wechat. Phần lớn những tin nhắn anh gửi cô là tin nhắn thoại nhưng nó có thể chuyển đổi thành chữ. Đối với một ma mới như Thi Hảo mà nói, điều này sẽ khiến cô không cần phải luôn ở trong trạng thái căng thẳng.
Thi Hảo đang nghĩ ngợi thì điện thoại lại rung lên.
Lương Tây Kinh: [Bây giờ anh cảm thấy nhắn tin bằng WeChat cũng khá ổn đấy chứ.]
Thi Hảo bật cười, khóe môi khẽ cong lên. Cô trêu anh: [Cũng coi như tổng giám đốc Lương đã theo kịp trào lưu rồi.]
Lương Tây Kinh: [...]
Hai người nói chuyện phiếm vài câu mà không có điểm chính. Lương Tây Kinh hỏi cô: [Ngày mai mấy giờ em đến trại trẻ mồ côi thế? Ông nội nói cho xe đi đón em hả?]
Thi Hảo: [Vâng, ông nói tám giờ đi, tài xế sẽ chờ em ở trước cổng khu dân cư.]
Lương Tây Kinh: [Được, thế thì tối nay em nghỉ ngơi sớm một chút.]
Thi Hảo: [Dạ.]
Thi Hảo bỏ điện thoại xuống rồi vào nhà vệ sinh súc miệng rửa mặt.
Sau khi đã súc miệng rửa mặt xong và nằm trên giường, cô lại bị mất ngủ.
Thật ra Thi Hảo đang rất buồn ngủ. Mấy ngày nay cô bận rộn công việc, tan làm rồi vẫn phải xử lý mấy chuyện ở công ty. Tối nay cô lại đi dạo ở trung tâm thương mại với Ôn Ỷ nữa, cả người cô đã mỏi mệt vô cùng.
Ấy thế mà cô lại trằn trọc khó ngủ.
Sau khi lăn qua lăn lại một lúc lâu, Thi Hảo bị buộc phải cầm lấy điện thoại.
Cô nhìn thời gian, đã một giờ sáng.
Thi Hảo thở dài, cô quyết định lướt trang chủ bạn bè một vòng để phân tán sự chú ý.
Vừa mở ra xem, cô thấy tấm ảnh mà Tần Yến đã đăng lên vào năm phút trước.
Thi Hảo ngắm nghía một lúc lâu mới nhận ra người trong ảnh là Tần Lâm.
Thi Hảo nhấn thích một cái rồi tiếp tục lướt xuống.
Ngay sau đó là bài hát mà con cú đêm Lý Thiến Vi chia sẻ. Thi Hảo cũng bấm thích cho cô ấy.
Vừa bấm xong nút thích này, Thi Hảo đã nhận được ngay tin nhắn mà Tần Yến và Lý Thiến Vi gửi đến cùng lúc.
Tần Yến: [Sao thư ký cũng thức đêm thế?]
Lý Thiến Vi: [Thi Hảo, sao giờ này rồi mà cô vẫn chưa ngủ vậy? Cô mất ngủ à?]
Thi Hảo bị tin nhắn trước sau của hai người kia chọc cười. Cô trả lời Tần Yến trước: [Chẳng phải tổng giám đốc Tần cũng thức đêm đó sao?]
Tần Yến: [Khác nhau hoàn toàn nha.]
Thi Hảo bật cười, cô thản nhiên trả lời lại: [Tôi không ngủ được.]
Tần Yến: [Thì ra là thế. Thư ký Thi vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi, đỡ có người lo lắng.]
Anh ấy biết tối nay Lương Tây Kinh đã về nhà cũ, không ở chung với Thi Hảo.
Nếu không phải như thế, Tần Yến cũng sẽ không gửi tin nhắn cho cô vào giờ này.
Thi Hảo cười: [Vâng. Tổng giám đốc Tần cũng nghỉ ngơi sớm một chút.]
Tần Yến: [Ok.]
Sau khi đã trả lời Tần Yến xong, Thi Hảo nói chuyện phiếm với Lý Thiến Vi một lúc.
Thi Hảo thì mất ngủ, Lý Thiến Vi thì thức đêm trả đũa vào cuối tuần theo thói quen.
Đang trò chuyện rôm rả thì Thi Hảo bỗng nhiên nhớ tới một chuyện.
Thi Hảo: [Thiến Vi, có phải cô đang ở hoa viên Tây Loan không?]
Lý Thiến Vi ngạc nhiên: [Cô còn nhớ hả?]
Thi Hảo: [Tôi có chút ấn tượng.]
Lý Thiến Vi: [Đúng rồi, sao đột nhiên cô lại hỏi cái này?]
Mấy hôm trước Thi Hảo và Ôn Ỷ và người môi giới đã đến xem khu chung cư cách công ty khá gần mà cô đã chọn.
Trong đó, khu mà cô cảm thấy hài lòng nhất là hoa viên Tây Loan.
Mặc dù mấy căn nhà ở hoa viên Tây Loan đã được xây khá lâu nhưng cũng chính bởi vì đã được xây lâu mà cây xanh ở khu chung cư đó rất không tồi, khoảng cách giữa các tầng lầu cũng khá xa. Điều quan trọng hơn là mở cửa sổ ban