Chương 85: Ôn Ỷ x Tần Lâm (hết)
Biết chuyện Ôn Ỷ và Tần Lâm đã quay lại với nhau, Thi Hảo ngay lập tức gửi lời chúc mừng.
Ôn Ỷ nhìn meme bắn pháo hoa mà Thi Hảo gửi đến, khóe môi cong lên: “Hay là cậu bắn một quả pháo hoa thật ở thành phố Giang cho tớ đi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thi Hảo thành khẩn đáp: "Tớ không làm nổi, hay là cậu đòi Tổng giám đốc Tần ấy."
Ôn Ỷ: "."
Trò chuyện vài câu, Thi Hảo mới nhớ ra mà hỏi: "Tổng giám đốc Tần bây giờ đang ở đâu?"
Ôn Ỷ lơ mơ không hiểu ý: "Đương nhiên là ở khách sạn."
Thi Hảo dường như cảm thấy tiếc nuối: "Ôi."
Ôn Ỷ: "?"
Thi Hảo tiếp: "Tổng giám đốc Tần sao mà chẳng bá đạo chút nào vậy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Ỷ hiểu ra ý của cô ấy, cạn lời mất vài giây: "Anh ấy còn đang trong giai đoạn thử việc."
Thi Hảo: "... Thì ra là như vậy, phóng viên Ôn vẫn lợi hại hơn."
Ôn Ỷ: "Bình thường thôi."
Nói chuyện phiếm một lúc thì Ôn Ỷ nhận được cuộc gọi từ Tần Lâm.
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên của hai người sau khi đồng ý ở bên nhau, khi nhấc máy lên chẳng hiểu sao Ôn Ỷ lại cảm thấy hơi căng thẳng. Cô nằm trên giường, khẽ mím mím môi: “Alo."
Tần Lâm nói: "Là anh đây."
Ôn Ỷ đáp: "... Em biết."
Nhận ra cô đang ngại ngùng, Tần Lâm liền mỉm cười: “Anh đã về khách sạn rồi."
Ôn Ỷ hắng giọng, xoa xoa lên lông mày: “Vậy anh mau mau đi rửa mặt nghỉ ngơi đi."
Nghe cô nói vậy, Tần Lâm cảm thấy buồn cười: “Chỉ thế thôi à?"
Ôn Ỷ hỏi lại: "Hả?"
Tần Lâm thở dài, dường như bó tay chịu thua: “Em đã buồn ngủ chưa?"
Ôn Ỷ: "Cũng hơi hơi rồi."
Tần Lâm tiếp: "Được, vậy anh đi tắm rửa, em ngủ đi nhé."
"Vâng." Ôn Ỷ đáp, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Chúc anh ngủ ngon."
Tần Lâm cũng chúc: "Ngủ ngon nhé."
Đêm đầu tiên sau khi quay lại bên nhau, Ôn Ỷ không hề có lấy một xíu xiu nuối tiếc nào đối với mình.
Đây là cảm nhận chân thật của Tần Lâm.
Ngày hôm sau, Ôn Ỷ mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên thì đã thấy bạn trai cũ vừa tái nhậm chức của mình gửi tới mười mấy tin nhắn.
Tin nhắn sớm nhất đến lúc bảy giờ, hỏi cô đã dậy chưa.
Sau đó cứ cách hai phút anh lại gửi một tin nhắn, đến mười giờ thì liên tục gửi cho cô vài tin nhắn, nói công ty tạm thời có chút việc, anh phải ra ngoài công tác một chuyến.
Vừa có bạn gái đã phải đi công tác, Tần Lâm oán giận vô cùng sâu sắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách một lớp màn hình, Ôn Ỷ cũng có thể cảm nhận được.
Cô không nhịn được cười, trả lời tin nhắn của anh, vỗ về tâm trạng của anh.
Tin nhắn vừa mới gửi đi, Tần Lâm đã gọi điện thoại cho cô.
Ôn Ỷ nhấc máy: “Alo."
Tần Lâm phía đầu dây bên kia hơi ồn ào một chút: “Em dậy rồi à?"
Ôn Ỷ thoáng bối rối, có chút ngượng ngùng: “Vâng, em vừa mới dậy, anh đang ở sân bay à?"
Cô nghe có tiếng ồn.
Giọng Tần Lâm hơi trầm xuống: “Anh vừa đến thôi."
Ôn Ỷ "à" lên một tiếng.
Tần Lâm cạn lời: “Chỉ có vậy thôi à?"
Ôn Ỷ im lặng, khẽ thì thào: “Chú ý an toàn, lần này anh đi công tác mất bao lâu?"
Tần Lâm tính toán sơ sơ một lượt: “Chắc là phải đi một tuần."
Ôn Ỷ đã hiểu: “Được rồi."
Tần Lâm nhíu mày: "Hả?"
Ôn Ỷ cảm thấy lúc này anh hơi ấu trĩ, cô mỉm cười rồi nói: “Vậy một tuần sau chúng ta lại gặp nhau nhé?"
Nghe vậy, Tần Lâm thở dài: “Được."
Nỗi tủi hờn của anh rất sâu: “Hình như em chẳng luyến tiếc anh một tẹo teo nào nhỉ?"
"... Chúng ta vừa mới quay lại thôi." Ôn Ỷ nhắc nhở anh: “Em còn chưa quen với cảm giác bên cạnh mình có thêm một người."
Nghe cô nói như vậy, Tần Lâm nghẹn lời luôn.
Nếu sớm biết Ôn Ỷ sẽ nói thế, chi bằng anh không lắm miệng hỏi còn hơn.
Đau lòng được vài giây, Tần Lâm đã nghiêm mặt nói: “Vậy một tuần này em cố gắng thích ứng nhiều một chút."
Ôn Ỷ mặt mày tươi tỉnh, vui vẻ đồng ý với anh: “Được."
Hai người trò chuyện thêm một lát, mãi cho đến khi Tần Lâm sắp phải lên máy bay mới lưu luyến không rời mà cúp điện thoại.
Sau khi quay lại với nhau, số lần Tần Lâm gọi điện thoại và nhắn tin cho Ôn Ỷ cao hơn rất nhiều rất nhiều lần so với khi còn đang theo đuổi.
Trong một tuần xa cách này, dường như anh thật sự muốn để cho Ôn Ỷ làm quen với chuyện cô đã có bạn trai.
Sau khi quay lại với Tần Lâm một lần nữa, đôi khi Ôn Ỷ cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, có lúc lại cảm thấy anh vẫn như trước kia, trong một số việc nhỏ lại trở nên đặc biệt ấu trĩ.
Trong một lần tình cờ, hai người đang hẹn hò thì chạm mặt Ngô Tuấn Niên.
Tần Lâm vẫn còn so đo chuyện Ngô Tuấn Niên thích Ôn Ỷ, sau khi Ôn Ỷ và Ngô Tuấn Niên nói chuyện xong từ biệt nhau thì anh cũng ngấm ngầm nổi cơn ghen tuông.
"Hai người vừa nói chuyện gì đấy?" Anh sốt ruột hỏi.
Ôn Ỷ liếc nhìn anh một cái: “Anh cảm thấy thế nào?"
Tần Lâm đáp: "Anh không biết."
Nếu là chuyện anh có thể đoán được thì anh sẽ không hỏi.
Ôn Ỷ nhìn vẻ mặt tủi thân uất ức của anh mà bật cười: “Không nói chuyện gì cả."
"Không nói chuyện gì á?" Tần Lâm nhướn mày: “Hai người hàn huyên những năm phút."
"..."
Ôn Ỷ thật sự không ngờ anh lại còn tính thời gian, cô cạn lời, phá lên cười: “Nói về tình hình phía công ty thôi."
Mấy tháng trước Ôn Ỷ nghỉ việc, sau khi nghỉ việc cô nghe được không ít tin đồn trong công ty. Nhưng do giao tình của cô với đa số đồng nghiệp ở công ty không được sâu sắc, chỉ duy trì quan hệ đồng nghiệp bình thường, cho nên cô cũng không đi chứng thực những tin đồn kia là thật hay giả.
Vừa hay lại gặp Ngô Tuấn Niên, anh ấy hỏi Ôn Ỷ có biết chuyện Lý Thụy Chi bị sa thải hay không.
Ôn Ỷ mới thành thật đáp mình chỉ nghe nói, còn tình hình cụ thể ra sao thì không được rõ.
Nhắc đến chuyện này, hai người mới nói nhiều thêm vài câu.
Nghe Ôn Ỷ trả lời như vậy, Tần Lâm cũng bắt đầu hóng hớt: “Tình hình công ty thế nào rồi?"
Ôn Ỷ nhìn vẻ mặt tò mò của anh mà không nhịn được cười: “Tổng giám đốc Tần, anh thích hóng hớt tin đồn nhảm như thế từ bao giờ hả?"
Tần Lâm nhanh chóng ứng biến, trả lời cô: “Vừa xong."
"..."
Thấy Ôn Ỷ ngậm miệng không nói, Tần Lâm bỗng đưa tay ra, bẹo hai má cô.
Ôn Ỷ bị đau, trợn to mắt lên nhìn anh: “Anh làm gì thế?"
Cô mơ hồ không rõ mà hỏi.
Tần Lâm nhìn dáng vẻ của cô lúc này, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Khóe môi anh khẽ cong lên, không kiềm chế nổi mà cúi đầu xuống chạm vào môi cô, chất giọng trở nên khàn khàn: “Ôn Ỷ."
Nghe giọng nói của anh, lỗ tai Ôn Ỷ khẽ run lên.
Cô đâu phải người mê giọng, nhưng vẫn không hề có sức đề kháng đối với giọng nói đầy tính mê hoặc của Tần Lâm. Trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn rất nhiều, Ôn Ỷ nhìn vào đôi mắt sáng rực của anh, đành chịu thua trước: “Em hỏi chuyện lãnh đạo cũ của em bị sa thải."
Nói đoạn, Ôn Ỷ lén đưa mắt nhìn Tần Lâm: “Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Trên mặt Tần Lâm không nhìn ra một tia bất ngờ nào, anh cụp mắt xuống nhìn cô đăm đăm một lúc: “Không hỏi gì nữa."
"?"
Ôn Ỷ ngước mắt nhìn lên: “Lần này anh tin rồi à?"
Tần Lâm thản nhiên: “Dù sao anh ta cũng không có cơ hội."
"..."
Ôn Ỷ nghẹn họng, cảm thấy hơi buồn cười: “Từ bao giờ mà tổng giám đốc Tần lại thiếu tự tin vào bản thân như vậy chứ?"
Tần Lâm lặng thinh không đáp.
Anh không nói cho Ôn Ỷ biết, từ trước đến nay mỗi khi ở bên Ôn Ỷ, lòng tự tin của anh đều tụt đến đáy.
Nói dứt câu, Ôn Ỷ mới muộn màng nhận ra điều này. Cô gỡ bàn tay Tần Lâm còn đang bẹo má mình ra, khẽ thì thào: “Anh phải tin vào bản thân mình nhiều hơn một chút."
Tần Lâm mỉm cười: “Đi thôi."
Ôn Ỷ hỏi: "Đi đâu?"
Tần Lâm đáp: "Đi xem phim."
Hai người ra ngoài hẹn hò, ăn cơm xong còn chạm mặt Ngô Tuấn Niên nên bị chậm trễ một chút thời gian.
Bây giờ họ phải tiếp tục buổi hẹn hò của mình, không để bất kì ai quấy rầy nữa.
-
Sau khi ở bên Tần Lâm, Ôn Ỷ mới phát hiện ra cái chuyện yêu đương này, tự mình trải nghiệm vẫn rất thú vị.
Cô vô cùng hưởng thụ, cũng rất thích cuộc sống yêu đương như vậy của mình và Tần Lâm.
Đương nhiên, con đường tình yêu của cô và Tần Lâm cũng không khác nhiều so với dự đoán của cô. Sau khi mẹ và cha dượng của cô biết chuyện, bọn họ lại không ngừng gọi điện thoại cho cô, thậm chí một lần nữa dùng đến những thủ đoạn đê hèn của bọn họ là đến nhà hàng của nhà họ Tần cản khách vào ăn.
Cũng may Ôn Ỷ và Tần Lâm đều đã trưởng thành, cũng trở thành người có năng lực.
Lần đầu tiên bọn họ đến nhà hàng gây sự, Ôn Ỷ bèn bảo Tần Lâm báo cảnh sát ngay lập tức.
Cô bay từ thành phố Giang về Bắc Kinh, chạm mặt với bọn họ ở đồn cảnh sát.
Không ngoài dự liệu, Ôn Ỷ bị mẹ mình mắng là đồ phản phúc, chỉ trích cô vong ân bội nghĩa.
Những chuyện này Ôn Ỷ đều không quan tâm.
Trước đó rất lâu, Ôn Ỷ đã nảy sinh ý định cắt đứt quan hệ với cái gia đình này, nhưng từ ấy đến giờ vẫn chưa hạ được quyết tâm.
Hai người còn lại chẳng liên quan gì đến Ôn Ỷ, nhưng khi ba cô và bà nội cô qua đời đã từng căn dặn cô phải chăm sóc cho mẹ mình. Dù sao bà ấy cũng đã sinh ra cô, dù bà ấy đối xử với cô cay nghiệt đến đâu thì cô cũng không thể làm ra chuyện gì thương tổn đến bà ấy.
Nhưng bây giờ Ôn Ỷ cảm thấy, cô năm lần bảy lượt nhượng bộ sẽ chỉ khiến cho bọn họ càng được nước lấn tới.
Gặp lại bọn họ ở đồn cảnh sát, phía Ôn Ỷ và Tần Lâm không muốn hòa giải.
Cuối cùng của cuối cùng, mẹ Ôn Ỷ không thể không đồng ý với bản giao ước đoạn tuyệt quan hệ mà cô đề xuất. Đến lúc này phía Ôn Ỷ mới chịu hòa giải, không lưu lại tiền án vào hồ sơ của cha dượng cô.
Sau đó Ôn Ỷ đổi hết các phương thức liên lạc, cũng chuyển nhà luôn.
Cô rất ít khi trở về Bắc Kinh, Tần Lâm cũng dần dần chuyển trọng tâm công việc đến thành phố Giang.
Đến khi Thi Hảo kết hôn, Ôn Ỷ lại một lần nữa gặp được chú thím của Tần Lâm.
Hai người đó coi Tần Lâm như con trai ruột của mình. Khi Tần Lâm nói cho họ biết anh có bạn gái, họ đã muốn gặp Ôn Ỷ, nhưng chờ mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Trong lễ cưới tràn ngập tình yêu thương.
Ôn Ỷ nhìn người phụ nữ dung mạo dịu dàng trước mặt, chợt cảm thấy không biết nên nói gì với bà ấy.
"Dì à." Cô khẽ gọi: “Lâu ngày không gặp dì rồi."
Mẹ Tần cười khanh khách ngắm nghía cô: “Đã lâu không gặp, cháu ngày càng xinh đẹp, chẳng trách tên nhóc thúi Tần Lâm kia nhớ mãi không quên."
Ôn Ỷ thoáng lúng túng.
Mẹ Tần biết cô lo lắng mới nhẹ nhàng nói: “Chuyện của cháu và Tần Lâm, chú và dì vẫn luôn biết. Trước đây dì đã muốn tìm cháu tâm sự nhưng Tần Lâm không cho, nó không muốn gây cho cháu bất cứ áp lực nào."
Ôn Ỷ ngơ ngác, môi cô khẽ mấp máy: “Xin lỗi, tại cháu…"
"Cháu hãy nghe dì nói xong đã nào." Mẹ Tần cắt ngang lời cô: “Ngày đầu tiên cháu nhận lời yêu Tần Lâm, nó đã kể với chú dì rồi."
Ôn Ỷ: "Cái gì?"
Mẹ Tần nói tiếp: "Tụi trẻ các cháu có cách nghĩ của tuổi trẻ, chú dì già rồi, cũng chưa bao giờ thích can thiệp vào chuyện của tụi trẻ." Bà ấy nhìn Ôn Ỷ cười hì hì: “Nói thật, nếu như dì trẻ hơn một chút nữa thì dì cũng không kết hôn với chú Tần của cháu đâu."
Ôn Ỷ ngay lập tức hiểu ra cái “chuyện” mà Tần Lâm nói với bà ấy là chuyện gì. Đôi mắt cô lóe lên một tia sáng, không ngờ Tần Lâm lại nói cho hai người họ biết, càng không thể ngờ mẹ Tần biết được suy nghĩ của cô lại không hề bài xích mảy may, thậm chí còn có phần ủng hộ.
Mẹ Tần nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Hôm nay dì tìm cháu trò chuyện chính là vì muốn nói cho cháu biết, không cần có bất cứ áp lực nào. Cháu không muốn kết hôn, vậy thì