Lộ An Thuần bị ốm rồi.
Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì cảm thấy đầu óc choáng váng, xây xẩm đến mức muốn xuống giường cũng không được.
Sức khỏe của cô không kém đến mức chỉ dầm mưa một trận đã đau ốm mà là do cô đã thức trắng cả đêm, luôn luôn túc trực ở bên cạnh cửa sổ lo lắng nhìn chú chó nhỏ dưới tầng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dáng vẻ của chú chó nhỏ vô cùng tội nghiệp. Nó cuộn tròn mình dưới gốc cây, cả người nó ướt sũng, tiếng kêu rên rỉ của nó giống như đang khóc thút thít.
Cầu Cầu là thú cưng mẹ cô tặng cho cô, Lộ An Thuần đã nuôi nó từ lúc nó còn là một con chó sữa nhỏ, cô bảo vệ và chăm sóc coi nó như con của mình vậy.
Thế giới của chú chó nhỏ vô cùng đơn giản, nó không biết chủ nhân của mình có nỗi khổ khó nói gì. Có lẽ nó chỉ cảm thấy do chủ nhân không thích nó nên mới mặc kệ cho nó dầm mưa ở bên ngoài.
Lộ An Thuần vừa lo lắng vừa buồn bã cho nên cũng bị ốm.
Tuy cô cảm thấy không được thoải mái cho lắm nhưng sáng sớm hôm sau cô vẫn thay quần áo và đeo cặp sách đi đến trường.
Cho dù có bị bệnh thì cô cũng không muốn ở trong căn nhà này.
Mỗi ngày có thể đến trường học là một điều hạnh phúc vô cùng lớn lao đối với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho nên cô cũng khó mà tưởng tượng được lúc trước mẹ cô đã sống trong cái nơi khiến cho người ta không thở nổi này như thế nào, ở đây đúng là một địa ngục vô cùng đáng sợ mà.
Mẹ rời khỏi đây mới thật sự được giải thoát.
Lộ Bái đã đến công ty rồi, trên bàn có một phần bữa sáng vô cùng phong phú, Cầu Cầu đã được cho phép vào trong phòng, bộ lông trên người nó cũng đã được xử lý sạch sẽ.
Cho dù nó vẫn còn yếu nhưng nó vẫn cực kì thân thiết, bước đến bên cạnh Lộ An Thuần và dụi dụi lên chân cô.
Lộ An Thuần nhìn thấy chú chó nhỏ đáng đáng thương này thì lại không kìm nén nổi nước mắt, cô phải cố gắng hết sức để không rơi nước mắt.
Nước mắt không phải là vũ khí mà chỉ là biểu hiện của sự hèn nhát mà thôi.
Trong khi ăn sáng Lộ An Thuần chú ý tới sự khác thường của Liễu Như Yên.
Một bên má của cô ấy đỏ bừng lên, trên trán còn có một vết bầm tím.
"Ông ta lại đánh chị à?" Lộ An Thuần khẽ khàng hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Như Yên lắc đầu liên tục sau đó cô ấy dùng mu bàn tay che trán lại: "Lúc chị vào bếp không cẩn thận đụng trúng cạnh tủ thôi."
"Chị không cần phải giấu em đâu, vì em biết ông ta là loại người gì mà, trước kia ông ta làm cũng vậy với mẹ em không ít lần đâu..."
Liễu Như Yên nhìn vào đôi mắt đen ảm đạm của cô gái lại cảm thấy uất ức, cô ấy nói nhỏ: "Tối hôm qua chị muốn khuyên ông ta cho dắt chú chó nhỏ đó vào, không cần phải... Đừng đối xử với một con chó nhỏ như vậy, thế mà đột nhiên ông ta nổi giận giơ tay túm tóc chị đập mạnh lên trên bàn..."
Cô ấy không thể tiếp tục nói thêm được nữa, sau đó cô ấy ăn một chiếc bánh quy nhỏ trong mắt lộ vẻ chua xót.
Lộ An Thuần cảm thấy vô cùng biết ơn Liễu Như Yên vì chuyện của Cầu Cầu, cô rót cho chị ấy một cốc sữa: "Ông ta đối xử với chị như vậy mà chị còn muốn ở lại bên cạnh ông ta ư?"
"Chị còn có thể làm gì chứ." Đôi mắt của Liễu Như Yên ngân ngấn nước: "Chị chỉ có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi."
"Chị có thể đi mà." Lộ An Thuần cầm tay cô ấy: "Chị không phải là mẹ của em nên chị có thể gom góp một khoản tiền rồi đi đến một nơi ông ta không bao giờ có thể tìm thấy, sau đó sống một cuộc sống tự do mà mẹ em luôn nghĩ đến."
"An An, ba chị bị bệnh rất nặng, mỗi ngày đều cần có một số tiền lớn để duy trì tính mạng." Liễu Như Yên đè thấp giọng nói bằng giọng đau khổ: "Nếu chị đi mất rồi thì ba chị phải làm sao bây giờ, em trai của chị phải làm sao bây giờ... Bọn họ chỉ có chị mà thôi."
"Cho dù là căn bệnh nghiêm trọng đến mức nào thì mấy trăm triệu hay mấy tỷ đó đều có thể duy trì một khoảng thời gian rất dài, chị đang ở bên cạnh ba của em mà nên chị muốn gom góp số tiền lớn như vậy cũng... Không khó lắm." Lộ An Thuần giơ tay vuốt ve sợi dây chuyền kim cương qua tấm kính: "Trừ việc đánh chị ra thì ông ta cũng rất hào phóng với chị mà."
Liễu Như Yên ngạc nhiên trước sự thấu tình đạt lý của cô, đôi mắt hạnh trong suốt đó gần như đã nhìn thấu cô.
"Sau khi tiết kiệm được một khoản tiền chị có thể đưa bác trai ra nước ngoài để nhận được chữa trị tốt nhất, đồng thời khi đó chị cũng có được sự tự do." Vì Lộ An Thuần đang bị cảm nên giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn: "Chị ở lại vì còn có nguyên nhân khác đúng không?"
Liễu Như Yên cũng sẽ không che giấu Lộ An Thuần nữa vì dù sao cô cũng đã nhận ra rồi: "Chị muốn dựa vào sự trợ giúp của ông Lộ để em trai của chị có thể bước chân vào tầng lớp thượng lưu, để nó có thể có được một cuộc sống tốt hơn."
Lộ An Thuần đã đoán ra được nguyên nhân này, khóe miệng cô nở một nụ cười nhạt và ảm đạm: "Chị muốn Liễu Lệ Hàn bước chân vào giới thượng lưu, vậy thì chị có từng nghĩ tới việc Lộ Bái có thể cho cậu ta cơ hội nhưng cũng có thể lấy lại hay không. Chị muốn ông ta cho Liễu Lệ Hàn một tương lai xán lạn, vậy thì chị phải chuẩn bị tốt tinh thần ở lại bên cạnh tên ma quỷ đó mãi mãi đi!"
Tại sao Liễu Như Yên không nghĩ tới chứ, trước đó cô ấy cũng đã phải trải qua vô số đêm trăn trở khi nghĩ đến chuyện này.
"Chị... Bây giờ chị không biết nên làm cái gì bây giờ, An An, chị vẫn chưa suy nghĩ kỹ càng, nếu em khinh thường hay chán ghét chị. Chị... Sau này chị sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt em nữa." Liễu Như Yên hèn mọn nói: "Em là con gái duy nhất của ba em, ông ta thật sự rất yêu thương em. Vì vậy chị, chị không dám làm mất lòng em, em cứ để chị ở lại đây đi, chị không dám làm phiền đến em đâu."
Lộ An Thuần nhìn khuôn mặt giống hệt mẹ của cô, trong lòng lại cảm thấy thảm đạm và thê lương.
Lộ An Thuần sẽ không ghét cô ấy vì gương mặt này, chẳng qua cô cảm thấy tiếc cho cô ấy mà thôi.
Bây giờ khuôn mặt này tái nhợt chẳng có lấy một giọt máu nhưng ánh mắt của cô ấy vẫn còn có ánh sáng, chẳng biết đến khi nào tia sáng kia sẽ nhạt dần để rồi cuối cùng ánh mắt đó cũng sẽ biến thành ánh mắt tuyệt vọng, trống rỗng giống mẹ cô trước khi chết... Giống hệt như một cái xác không hồn.
"Chị Liễu, chị không cần phải lo lắng đâu, em không phải là kẻ thù của chị." Lộ An Thuần rút tay về rồi nói với cô ấy với giọng điệu bình tĩnh: "Ai cũng có địa ngục của riêng mình, em chưa từng trải qua nên em sẽ không nói gì thêm, em tôn trọng chị."
Vừa nói xong, cô lập tức xách cặp lên xoay người đi ra khỏi cửa căn biệt thự.
Liễu Như Yên rơm rớm nước mắt nhìn bóng lưng gầy gò nhưng lại vô cùng kiên định của cô gái.
Rõ ràng trên người cô ấy có sức mạnh để trốn thoát nhưng lại bị bụi gai và dây leo quấn lấy chặt chẽ kéo cô ấy lại, khiến cho cô ấy rơi vào trong bóng tối vô hạn.
...
Lộ An Thuần đã uống thuốc cảm, cả buổi sáng cô không có chút sức lực nào, cô bị nghẹt mũi nặng nên thường xuyên phải lấy giấy ăn để xì mũi.
Giáo viên chủ nhiệm lớp là ông Chúc thấy Lộ An Thuần ốm nặng quá. Ông ấy sợ nếu cô cứ tiếp tục thế này thì tình trạng của cô ấy sẽ trở nên tồi tệ hơn. Sau khi tan học ông ấy dặn dò cô nên về nhà, nghỉ ngơi cho khỏe bởi vì cô sẽ chẳng thể nào tập trung học hành tốt với một cơ thể yếu ớt như vậy đâu.
Nhưng Lộ An Thuần lại kiên quyết lắc đầu tỏ vẻ bản thân còn có thể kiên trì được.
Ông Chúc cảm động nhìn Lộ An Thuần sau đó lại quay đầu nhìn Chúc Cảm Quả ở đằng sau: "Con nhìn người ta đi kìa lần nào người ta cũng thi được hạng nhất, con nhìn lại mình xem ngoài ăn ra thì con cũng chỉ biết ăn thôi."
Chúc Cảm Quả vừa há miệng cắn một miếng bánh Sachima* sững người, chớp chớp mắt.
*Sachima: Sachima là một món ăn nhẹ ngọt ngào trong ẩm thực Trung Quốc được làm từ những sợi bột chiên mềm mịn kết hợp với một loại siro đường cứng, và có vẻ ngoài hơi giống với Bánh gạo Krispies của Mỹ. Nó có nguồn gốc từ Mãn Châu và hiện đã phổ biến khắp Trung Quốc.
Mẹ nó chứ ngồi không cũng bị dính đạn nữa, oan quá đi mà!
Còn Ngụy Phong đứng bên cạnh cậu ấy lại lạnh lùng ngước mắt nhìn về phía bóng lưng ương ngạnh của cô gái.
Tất nhiên lý do mà Lộ An Thuần không muốn về nhà không phải do cô rất thích học hành, mà cô chỉ… Đơn giản chỉ là không muốn về nhà thôi, cho dù Lộ Bái không ở nhà thì cô cũng không muốn về ngôi nhà đó.
Giữa trưa một mình cô gục xuống bàn tranh thủ chợp mắt một lát, trong lúc mơ màng dường như có người sờ trán của cô.
Lòng bàn tay đó vô cùng thô ráp lại có một số vết chai rất dày.
Lộ An Thuần mở mắt ra thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Ngụy Phong.
Anh mặc một chiếc quần đen là đồng phục của trường THPT số 1 Nam Gia, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản, sạch sẽ và gọn gàng.
Vì đang bị ốm nên đôi mắt của Lộ An Thuần giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mơ hồ, cô nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra biểu cảm của anh không còn cứng ngắc lãnh đạm như trước.
Tuy trên khuôn mặt anh không có bất cứ một biểu cảm gì nhưng ánh mắt của anh lại vô cùng dịu dàng, ánh mắt đó cực kì đẹp đẽ giống như cơn gió ấm áp ngày xuân.
"Cậu không, không trở về nhà à?" Cô không nói nổi một câu trọn vẹn đã ho khan vài tiếng, khi nuốt