Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần đến nhà của Ngụy Phong.
Căn nhà tuy không quá lớn nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp, nhỏ gọn và tinh tế.
Trên chiếc bàn học được kê sát tường có một giá sách bằng gỗ đã cũ, trên giá sách ấy là những cuốn sách cũ xếp chồng lên nhau, lại gần mới phát hiện những cuốn sách đó hầu hết đều là sách về thể loại khoa học kỹ thuật, còn có một vài cuốn sách có liên quan đến nguyên lý động cơ của các phương tiện hàng không vũ trụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ anh lại xem những cuốn sách có nội dung khó và mang tính chuyên môn cao như vậy.
Có một bức tranh ghép hình chòm sao Alpha Centauri được treo trên tường và có một vài mô hình mô phỏng các phương tiện hàng không vũ trụ được trưng bày trong tủ kính.
Lúc đầu, cô nghĩ rằng ước mơ muốn được bay lên trời của Ngụy Phong… Chỉ là lời nói suông mà thôi. Nhưng sau khi nhìn thấy những món đồ được để trong phòng anh, Lộ An Thuần mới nhận ra rằng anh thực sự đang rất cố gắng vì ước mơ đó.
Anh ngước nhìn lên bầu trời bất tận qua ô cửa sổ nghèo nàn và chật hẹp.
Ngụy Phong đặt cô lên chiếc giường màu xanh dương đậm của anh rồi cởi giày cho cô, anh trải chiếc chăn đã được gấp gọn gàng, vuông vức như cục đậu phụ ra, đắp lên người cô rồi quay người đi rót nước, lấy thuốc hạ sốt cho cô.
Lộ An Thuần cảm thấy đầu mình nặng trĩu, vừa chạm vào gối thì cô đã nằm xuống ngay, mũi cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Cô giơ tay ra sờ vào chiếc hộp đựng khăn giấy trên tủ đầu giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong vừa cầm một chiếc ly thuỷ tinh bước vào, nhìn thấy vậy thì anh tiện tay ném hộp khăn giấy qua bên cạnh gối của cô.
Nước mũi của Lộ An Thuần đang chảy ròng ròng, cô vội vàng rút tờ khăn giấy ra, xì mũi thật sạch, hít sâu một hơi, cô nói khe khẽ: "Thôi, tôi thấy tôi vẫn nên ra ghế sofa ngủ thì tốt hơn, nếu không có lẽ tôi sẽ làm bẩn giường của cậu mất."
Trên mặt Ngụy Phong chẳng có chút biểu cảm nào, anh chìa ra hai viên thuốc: "Cô cả đừng chê giường của tôi bẩn là được rồi."
Lộ An Thuần liếc anh một cái, đổi lại là trước đây không chừng anh sẽ mỉa mai cô vài câu nhưng bây giờ, rõ ràng là Ngụy Phong đã không còn tâm trạng để đùa với cô nữa.
Giường của anh dài một mét rưỡi, đệm rất cứng, nằm ngủ trên đó sẽ không được thoải mái cho lắm, chăn cũng là chất vải thô ráp do từng giặt qua nhưng lại tỏa ra hương chanh nhè nhẹ của bột giặt.
Ngụy Phong đưa ly nước qua, cô cầm lấy hai viên thuốc hạ sốt trong tay anh rồi nuốt xuống rồi uống thêm ngụm nước ấm, sau đó, Lộ An Thuần ôm lấy chăn rồi nằm xuống giường.
Mũi cô bị nghẹt hoàn toàn, cô chỉ có thể há miệng ra thở, mắt thì sưng húp lên, cả khuôn mặt cô cũng hơi sưng.
Cô biết chắc chắn rằng dáng vẻ bây giờ của cô đang rất xấu xí.
Ngụy Phong cầm chiếc ghế đi một vòng, anh quay ngược chiếc ghế lại, hai tay anh đặt lên lưng ghế, ngồi đối diện với cô: “Nào nói đi.”
“Nói cái gì?” Cô nằm nghiêng người, ôm lấy chăn của anh, híp mắt nhìn anh.
"Rốt cuộc thì trong nhà cậu có sóng gió hay quái vật gì mà cậu thà đến chỗ tôi cũng không muốn trở về?"
Lộ An Thuần mím chặt môi, né tránh không muốn trả lời câu hỏi đó: "Giường của cậu cứng quá, tôi ngủ không quen."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người phụ nữ tôi gặp hôm đó là mẹ kế của cậu à? Rồi sao? Chị ta mách lẻo gì với ba cậu à? Làm cậu thấy uất ức à?"
"Thuốc cảm và thuốc hạ sốt có uống chung với nhau được không vậy? Tôi cảm giác chóng mặt quá, có phải tôi sắp chết rồi không?"
"..."
Ngụy Phong thấy cô gái này đã hạ quyết tâm không muốn nói, anh cũng không đoán mò lung tung nữa.
Cô muốn nói thì nói, không muốn nói thì anh cũng lười đi hỏi thêm.
Anh không phải là dạng người không biết điều đến mức như thế.
Lộ An Thuần thấy anh im lặng một hồi lâu vẫn không lên tiếng, cô im lặng một lúc, cuối cùng nói: "Ngụy Phong, tình hình của tôi rất phức tạp, cậu không thể giúp được tôi đâu."
"Không thử làm sao biết?"
"Cậu đừng quan tâm đến chuyện này của tôi nữa."
Lộ An Thuần nhìn bức tranh ghép hình chòm sao Alpha Centauri được treo trên bức tường trắng đối diện cô, bức tranh ấy là một khung trời mới thật bao la và rộng lớn…
“Cậu nhìn xem, từ góc độ của vũ trụ mà nói, con người mới thật nhỏ bé làm sao. Trong mắt các sinh vật ở không gian đa chiều, cuộc sống lâu dài và đau khổ này của con người chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc do một thiên thạch rơi xuống mà thôi. Nếu cứ nghĩ theo cách này thì sẽ không còn cảm thấy đau khổ gì mấy nữa, mọi thứ đều có thể buông bỏ được rồi.”
“Xàm xí."
Lộ An Thuần nhìn về phía anh.
Ngụy Phong chống khuỷu tay vào lưng ghế, anh nhướng phần đuôi mắt dài và hẹp của mình lên tỏ vẻ khinh thường: “Nếu cậu đứng ở góc độ của vũ trụ để nhận biết về sự sống, vậy thì nền hòa bình của thế giới, nền văn minh của nhân loại, sự tiến hóa của hàng trăm triệu năm qua cũng không còn quan trọng nữa. Có nghe qua câu nói này chưa? Trong mắt của những sinh vật ở không gian đa chiều, chúng ta đều là sâu bọ."
Ánh mắt của Lộ An Thuần nhìn thẳng ánh mắt của anh và xác nhận rằng cả hai người họ đều là fan hâm mộ của bộ tiểu thuyết [Tam Thể].
"Nghe qua rồi, nền văn minh nhân loại mà chúng ta đã tự hào hàng ngàn năm qua có lẽ chỉ là một lỗ kiến trong nhà tù của những sinh vật ở không gian đa chiều mà thôi."
Ngụy Phong có vẻ rất thích chủ đề này, anh cũng muốn nghiêm túc thảo luận với cô nên anh đứng dậy, khiêng chiếc ghế đến bên cạnh giường đến gần cô hơn một chút và nói: “Nhưng tôi cảm thấy, là lỗ kiến thì đã sao, từ góc độ vi mô mà nói, đó chính là một kỳ tích vĩ đại."
"Chúa không quan tâm." Lộ An Thuần đã thốt ra câu thoại kinh điển của [Tam Thể]: "Sự đấu tranh, sự đau khổ, nền văn minh của chúng ta… Không ai quan tâm cả."
“Cậu nói ngược rồi.” Trong mắt anh hiện lên vẻ kiêu ngạo và cố chấp cùng với sự bồng bột: “Những con kiến thợ làm việc cần cù không quan tâm đến chúa, những giọt sương tồn tại vào khoảng thời gian ngắn ngủi của buổi sáng cũng không quan tâm, sự ngưng tụ và thăng hoa của nó đã trải qua vô số quy trình tinh vi, đó chính là một cuộc sống lâu dài. Tôi cũng không quan tâm bản thân mình có phải là nhà khoa học gà tây* hay không nhưng điều duy nhất mà tôi quan tâm là... Khoảnh khắc hiện tại."
*Nhà khoa học gà tây: Một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, kể về trong một trang trại gà tây, mỗi ngày cứ đúng mười một giờ chủ trang trại sẽ cho gà ăn. Trong đàn gà có một con gà được xưng là nhà khoa học đã quan sát hiện tượng này gần một năm và trong suốt khoảng thời gian đó, hiện tượng này luôn được duy trì và không hề có sự thay đổi. Vào ngày lễ Tạ Ơn, con gà tây ấy đã tuyên bố với cả đàn gà rằng mình đã phát hiện ra một định luật vĩ đại: Vào mười một giờ sáng mỗi ngày đều sẽ có thức ăn rơi từ trên trời xuống. Nhưng hôm đó thứ đến với đàn gà không phải là thức ăn mà là dao mổ của chủ trang trại. Câu chuyện hàm ý con người hiện nay những tưởng đã nắm bắt được những công trình khoa học công nghệ tiên tiến nhưng thực tế có thể cũng chỉ là một cuộc thí nghiệm của một dạng sự sống có trí khôn khác mà thôi.
Chàng trai trẻ khẽ mở đôi môi mỏng, gằn từng chữ một nói: “Cho nên, mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây đều có ý nghĩa, đừng nói gì đến việc bỏ cuộc cả, việc đang sống đã là việc có ý nghĩa rồi, sống thì phải đấu tranh với thế giới."
Khi Lộ An Thuần nghe anh nói ra câu "Sống thì phải đấu tranh với thế giới" thì nhịp tim của Lộ An Thuần đột nhiên tăng nhanh.
Cô đã từng nghĩ rằng Ngụy Phong là một người có tâm hồn rất tự do, phóng khoáng và không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Cô đã sai rồi, từ khi sinh ra anh đã phải đấu tranh với thế giới bất công này…
Anh khao khát có một mái ấm gia đình nên đã tự xin cho mình một cơ hội được nhận nuôi, anh chăm sóc gia đình này và bảo vệ Ngụy Nhiên vô cùng cẩn thận, anh đã sống một cuộc sống gian khổ, vất vả bằng một cách tốt đẹp, thậm chí anh còn quan tâm đến từng nốt mụn trên mặt...
Anh có quan điểm về vũ trụ của riêng mình, điều đó đã chống đỡ cho thế giới tinh thần mạnh mẽ của anh.
Đột nhiên, Lộ An Thuần cảm thấy tại thời điểm này, Ngụy Phong đẹp trai hơn bao giờ hết.
Trong đôi mắt đen láy trong veo của anh có một ngọn lửa rực cháy, đó là sự kiên cường và nhiệt huyết của một chàng trai trẻ, là sức mạnh bứt phá mà Lộ An Thuần đã từng vô cùng khao khát có được.
Hai người họ cùng yên lặng nhìn nhau, thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua...
Dường như Ngụy Phong cũng cảm thấy mình đã nói quá nhiều rồi, trước đây... anh thực sự rất ít khi nói về những điều này với người khác, kể cả có là Chúc Cảm Quả anh cũng chưa từng nói đến, cậu ấy luôn bảo sẽ xem [Tam Thể] nhưng cậu ấy chỉ nói suông vậy thôi chứ hoàn toàn không có thời gian và kiên nhẫn để đắm chìm vào việc đọc nó.
Hình như Lộ An Thuần có thể thấu hiểu anh, vì vậy anh mới nói nhiều như vậy và gần như quên mất rằng cô vẫn còn đang bị sốt.
Ngụy Phong đứng dậy kéo rèm cửa lại: "Cậu ngủ một lát đi, đến năm giờ tôi đưa cậu về."
"Ngụy Phong, đừng kéo rèm, tôi sợ tối."
Tay anh khựng lại một lát nhưng vẫn đóng chặt rèm cửa lại, khiến cho căn phòng chìm vào trong bóng tối: “Có tôi ở đây mà vẫn sợ sao?”
Lộ An Thuần nhìn thấy anh lại ngồi vào ghế, dường như anh thực sự có ý định sẽ ngồi trong phòng trông chừng cô.
"Giờ thì không sợ nữa, chỉ là hơi ngượng một chút."
"Vậy thì cậu phải cố khắc phục một tý rồi."
"Ai mà lại đi nhìn chằm chằm người khác ngủ đâu chứ? Đây là cách tiếp đãi khách của cậu sao?"
"Cách tiếp khách thông thường của tôi đó là không thể đưa phụ nữ lên giường như này đâu."
"Ngoại trừ Thang Duy?"
Ngụy Phong hơi hếch cằm, cong môi lên nói: “Đừng giễu cợt thần tượng của tôi, cô ấy đã kết hôn rồi.”
Lộ An Thuần khẽ mỉm cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
"Ngụy Phong..."
“Ừm.” Giọng anh cũng lộ ra một chút uể oải giống như nắng chiều.
"Tôi cảm giác mình không còn thấy sợ gì mấy nữa rồi."
...
Lộ An Thuần ngủ say trên chiếc giường cứng của Ngụy Phong suốt cả buổi chiều, không ngờ cô lại ngủ ngon vậy. Khi tỉnh dậy, cảm giác bí bách trong đầu đã biến mất, cảm giác đau nhức khắp người cũng đã dịu đi khá nhiều.
Lúc mở mắt ra, quả nhiên cô nhìn thấy Ngụy Phong vẫn chưa rời đi,