Trên khu phố bán đồ ăn, bàn ghế được đặt đầy hai bên đường. Các quầy hàng ven đường có đủ các loại đồ ăn ngon nổi tiếng như: Mì, thịt nướng, bún xào, lẩu chua cay, xiên que…
Trong không khí tràn ngập mùi lẩu, mùi thịt nướng, tiếng cười, tiếng chửi, tiếng dầu nổ từ việc chiên và xào. Tất cả tạo nên một khung cảnh náo nhiệt của cuộc sống dân dã thường nhật.
Ngụy Phong đi vào quán mì để đặt món, ánh mắt của Lộ An Thuần vô thức nhìn theo anh. Áo hoodie màu đen của Ngụy Phong được xắn lên đến khuỷu tay, cơ bắp trên bắp tay anh hiện lên với vẻ rắn rỏi và săn chắc. Làn da của anh có tông màu trắng lạnh tự nhiên, phần cánh tay có những đường gân hiện ra lờ mờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Ngụy Phong bước ra, Lộ An Thuần lập tức dời mắt nhìn sang chỗ khác.
"Cả hai bát đều thêm cay." Ngụy Phong ngồi xuống chiếc bàn nhỏ bên ngoài quán, anh nhấc ấm trà lên để rót nước cho cô: “Cậu ăn cay vừa được không?"
"Chắc là được nhưng đừng cay quá."
"Cậu cứ thử xem."
Ngụy Phong đổ nước cho cô nhưng anh thấy cô không chạm vào cốc nên quyết định mang theo cốc và đũa đi vào quán. Lúc anh bước ra, anh đưa cốc và đũa đã được rửa sạch đến trước mặt cô: "Sạch rồi đó."
Lộ An Thuần ngồi trên ghế giống như một cô gái thùy mị, đoan trang. Cô nhìn chằm chằm vào anh và cười: "Ngụy Phong, tôi không chê bẩn mà."
Đi ăn ở ngoài thì những điều này là không thể tránh khỏi. Trước đây Lộ An Thuần cũng thường hay đi ăn đồ ăn vỉa hè cùng bạn thân của cô - Lưu Nguyệt Sa, cô không quan tâm đến chuyện bẩn cho lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong cầm cốc nước lên uống một ngụm, anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa: "Cậu là cô cả."
"Lúc nào cậu cũng dùng sự mỉa mai để châm chọc người khác hết hả?"
"Tôi không hề mỉa mai nhé." Ngụy Phong đặt cốc xuống, ngón chân anh thỉnh thoảng đùa giỡn với chú chó nhỏ ở bên cạnh: "Đối với tôi, cậu chính là cô cả, cho dù có làm chuyện gì cho cậu cũng đều đáng cả."
Đầu ngón tay của Lộ An Thuần nhẹ nhàng xoay chiếc cốc, cô từ từ tiêu hóa câu nói hết sức nhẹ nhàng nhưng lại có ý nghĩa sâu xa này.
"Cậu biết cách lấy lòng các cô gái quá ha."
"Cậu hỏi em trai tôi thử xem, xem ông đây đã lấy lòng ai chưa."
"Được rồi không hỏi nữa, tôi biết rồi."
Một lúc sau, ánh mắt của cô dịch chuyển sang ngón tay áp út bên tay phải của Ngụy Phong. Băng vải đã được gỡ ra, dường như móng tay anh cũng sắp mọc lại toàn bộ rồi. Cô cầm tay anh qua theo bản năng rồi lật ngón tay áp út lại kiểm tra một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Móng tay mới mọc lại rất mềm, nó có màu trắng nhạt nhưng hình bán nguyệt đã hoàn toàn biến mất.
Lộ An Thuần thở dài: "Chắc là đau lắm nhỉ?"
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào lòng bàn tay mềm mại của cô, yết hầu anh cảm thấy hơi ran rát: "Tôi chẳng có cảm giác gì cả."
"Cậu còn cứng mồm nữa. Sau này bớt đánh nhau với người khác đi, có thể chạy được thì cứ chạy."
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn thẳng vào mắt cô: "Cậu lo cho tôi à?"
Trong không gian ồn ào và đầy dầu mỡ này, cô gái trắng nõn giống như một đóa hoa huệ trắng tinh khiết nở rộ giữa chốn dân dã, không dính bụi trần, dè dặt và tao nhã: "Đó là sự quan tâm đến từ bạn bè."
Anh lạnh lùng cười khinh thường một tiếng, cũng không trả lời cô.
Người bán hàng bưng hai bát mì đậu nóng hổi ra, đặt lên bàn: "Xong rồi đây, hai bát mì cay vừa ạ."
Lộ An Thuần cầm lấy đôi đũa mà Ngụy Phong đã rửa cho cô. Cô thổi rồi ăn hai miếng mì, dầu ớt dính vào môi cô, mũi cô rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Chứng tỏ cô đã bị cay.
Ngụy Phong đẩy cốc nước đến bên tay cô: "Nếu cậu không ăn được thì đừng ráng ăn nữa."
"Cũng được, tôi cảm thấy cũng khá thích đấy chứ."
Trước đây, mỗi lần Lộ Bái bắt cô ăn cay thì cô luôn cảm thấy chuyện đó giống như cực hình vậy. Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần cảm thấy ăn cay… Thú vị đến như vậy.
Ngụy Phong nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô gái, vẻ mặt của anh cũng trở nên thoải mái hơn. Vì thế, chỉ trong nháy mắt, anh đã ăn xong tô mì lớn.
Cách Ngụy Phong ăn không hề thanh lịch và tao nhã nhưng cũng không hẳn là thô thiển, chỉ là rất đàn ông mà thôi. Chiếc áo hoodie đen ôm sát theo đường cong khi anh cúi người, vừa khít với tấm lưng cường tráng của anh tạo nên những đường nét tuy trông gầy nhưng lại cực kì mạnh mẽ.
Lộ An Thuần rất thích nhìn anh ăn cơm. Cô cảm thấy lúc nhìn anh ăn cơm thì mình sẽ thèm ăn hơn, vì vậy cô mở hộp bánh ngọt được bao bọc đẹp mắt kia ra.
Trong hộp là một chiếc bánh mousse nhân mứt socola, được trang trí bằng các hạt sô cô la và bột Oreo cùng với hỗn hợp trân châu đen, thơm ngon béo ngậy.
Cô nhấc thìa lên, múc một miếng bánh và thử nếm, vị giác đang bị vị cay bao trùm bỗng cảm nhận được sự ngọt ngào và hạnh phúc ngập tràn.
"Ngụy Phong, ngon quá đi mất!" Ngụy Phong nhìn vẻ mãn nguyện của cô, khoé miệng anh nở nụ cười nhẹ nhàng. Anh lấy một miếng giấy ăn và lau sạch kem ở khoé miệng cô: "Lần sau, lúc nhận lương tôi sẽ mua cho cậu."
"Không cần, cậu cứ để tiền đó mà mua giày cho mình đi."
Theo bản năng, Ngụy Phong co chân lại để che giấu đôi giày thể thao tồi tàn kia. Anh không động đậy, nói với vẻ mặt thờ ơ: "Có cơ hội thì đi mua."
Lúc này, Lộ An Thuần mới chợt nhận ra câu nói vừa rồi của mình không được lịch sự cho lắm, lòng tự trọng của anh rất cao.
Lộ An Thuần do dự một lúc, cô nói với vẻ áy náy: "Ngụy Phong, tôi nói chuyện với cậu đều theo kiểu có gì nói nấy, không vòng vo tam quốc nhưng cậu phải biết rằng tôi cũng không có ý gì khác."
Ngụy Phong tựa vào ghế, nhíu mày nhìn cô: "Chỉ cần cậu không nói dối với tôi thì cậu muốn nói gì cũng được, tôi vô tư lắm."
Cô cắn thìa trong miệng, nhẹ nhàng mỉm cười với anh: "Nếu cậu không phiền thì tôi sẽ muốn gì nói nấy."
"Không phiền, tôi thích nghe tất cả những gì cậu nói."
"Cậu... Đừng thẳng thắn quá như vậy. Chúng ta phải giữ kẽ chút chứ."
Anh không nhịn được mà đưa tay muốn chọt vào trán cô nhưng nhớ đến lời cô nói không được chạm vào cô nên anh đành thay đổi hướng tay, đặt nó lên lưng ghế của cô một cách tự nhiên.
Lộ An Thuần nghĩ thầm chẳng trách anh gọi mỳ cay cho cô. Ăn cay là sẽ muốn ăn ngọt, ăn ngọt rồi sẽ lại muốn ăn cay… Đã thèm ăn rồi là sẽ ăn được rất nhiều.
Sau khi đã ăn được hơn nửa cái bánh, Lộ An Thuần ôm lấy cái bụng nhỏ đã hơi nhô lên: "Tôi không ăn hết được, lãng phí quá đi."
"Cậu mang về đi."
"Tôi không mang về được." Cô lắc đầu, đặt thìa xuống. "Cầu Cầu cũng không ăn socola được."
Ngụy Phong quyết định lấy thìa của cô, cô nhìn thấy anh múc một miếng bánh đưa vào miệng mình, cô muốn ngăn lại nhưng đã muộn…
Anh giúp cô giải quyết hết miếng bánh còn lại, thậm chí còn quét sạch kem, không để lãng phí chút nào.
"Tôi đã ăn rồi cơ mà!"
"Tôi cũng có chê cậu đâu."
Lộ An Thuần lại cảm thấy không thoải mái lắm với điều anh làm: "Thế thì cũng không tốt."
“Cậu không đồng ý, cũng không từ chối tôi nên tôi cứ mặc định cậu có cảm giác với tôi. Thế thì tôi sẽ cố gắng theo đuổi và yêu thương cậu."
"Không nói trước được, lỡ như tôi chỉ coi cậu là lốp dự phòng thôi thì sao?"
"Đó chỉ là một câu nói đùa thôi." Ánh mắt đen thẳm của anh sáng lên như rêu xanh sau mưa. "Cô gái như cậu không cần người dự phòng, sẽ không có người đàn ông nào từ chối cậu cả.”
Lộ An Thuần đưa tay che mặt, cô cúi đầu cười ngượng ngùng: "Cậu nói thế làm tớ ngại quá đi mất."
Ngụy Phong vẫn không nhịn được, anh búng nhẹ trán cô: "Cô cả, kiêu ngạo ít thôi."
Lộ An Thuần ngồi ngay ngắn, cô nhìn anh một cách nghiêm túc: "Ngụy Phong, tôi có lý do không đồng ý của riêng mình, chúng ta chỉ có thể làm mà bạn thôi."
Anh cầm thìa bằng nhựa nhám, nhẹ nhàng quét sạch đáy đĩa, khung xương ngón tay thon dài và mạnh mẽ: "Cậu chính là người mà tôi cần, chúng ta mãi mãi không thể làm bạn được."
…
Vào buổi tối, sau khi bước xuống từ xe mô-tô, Ngụy Phong ném chìa khóa lên không trung khiến nó rơi chính xác vào túi đựng đồ ở cửa ngõ.
Chúc Cảm Quả tựa vào cửa, trong tay cậu ấy cầm một tô mì trộn chua cay: "Cuối cùng cậu cũng về rồi."
"Sao cậu cứ có nhà không về, ngày nào cũng đứng ở đây làm thần giữ cửa của tôi thế?" Ngụy Phong sải bước lớn vào sân, tiện tay lấy thìa xúc một tô thức ăn cho mèo rồi đặt ở góc tường cho đám mèo hoang ăn.
Chúc Cảm Quả cười nói: "Không phải hôm nay là ngày cậu nhận lương hả? Vừa tan làm đã không thấy bóng dáng cậu đâu. Tước Tử nói cậu ấy đã bắt gặp cậu đứng xếp hàng chờ mua bánh ngọt ở tiệm ngoài trời kia hơn nửa tiếng trời. Tôi đến đây còn chẳng phải để đợi cậu sao? Bánh ngọt đâu?"
"Tôi cho chim ăn rồi." Ngụy Phong đi đến bồn rửa tay, anh tới bục sửa chữa và tiếp tục tháo gỡ một chiếc điện thoại cũ.
Chúc Cảm Quả cười khúc khích: "Cho chim ăn, cho chim cút