Từ nhỏ đến lớn, con đường học tập của Lộ An Thuần đều rất suôn sẻ, thuận lợi. Cô cũng chưa bao giờ gặp phải thất bại quá lớn.
Trước đây khi đi học ở Bắc Kinh, xung quanh toàn là các bạn hiếu học nhưng thứ hạng của cô vẫn luôn duy trì được ở vị trí top 5 của lớp, sau khi đến trường THPT số 1 Nam Gia thì Lộ An Thuần lúc nào cũng chiếm đóng vị trí số một.
Cuộc thi vật lý Stein lần này, toàn trường chỉ có thể được đề cử một thí sinh tham gia vòng chung kết. Sau vòng sơ khảo, cô rất tự tin, cho rằng suất dự thi đó chắc chắn là của mình, không ngờ nửa đường lại nhảy ra một Ngụy Phong, anh đoạt giải nhất của cô đã đành, vậy mà tổng điểm người này…
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơn cô tận hai mươi điểm!
Cô cẩn thận so sánh điểm số của top 10 vòng sơ loại, xem xét từng chút một, về cơ bản thì độ dao động đều là không phẩy mấy hay vài điểm thôi, còn chuyện anh hơn cô tận hai mươi điểm là cái chuyện quái gì thế!
Chắc chắn là anh đã đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra đầu tiên của cuộc thi.
Điểm tuyệt đối!
Hầu như tất cả các sinh viên đều bị mất điểm ở câu hỏi thi thử siêu khó nằm ở cuối đề.
Thế mà Ngụy Phong làm đúng.
Lộ An Thuần tìm kiếm trên mạng phương án giải đề của đề thi thử kia, cô nghiên cứu đến tận khuya nhưng vẫn lơ mơ không hiểu hết được nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đặt bút của mình trên giấy nháp dày đặc phép tính toán, dụi dụi mắt, đột nhiên cảm thấy vô cùng thất bại.
Thật ra thành tích của Ngụy Phong rất bình thường, xếp hạng mấy chục trở xuống, cho tới bây giờ Lộ An Thuần chưa bao giờ coi anh là đối thủ cạnh tranh nhưng thành tích học mấy môn khoa học tự nhiên của anh... Thực sự giỏi đến mức khiến người khác tức đến nỗi phải giậm chân bình bịch.
Các câu hỏi thực hành trong bài kiểm tra bình thường cũng không thể kéo bao nhiêu điểm chênh lệch giữa mọi người nhưng một khi gặp phải cuộc thi có độ khó cao như vậy, lợi thế tư duy của Ngụy Phong sẽ lập tức được thể hiện rõ.
Khó trách trường THPT số 1 Nam Gia lại đặc cách nhận học sinh học lại như anh vào, chưa kể họ còn miễn học phí hoàn toàn và cho anh nhận thêm học bổng. Hóa ra là đang trông cậy vào việc Ngụy Phong có thể giành được vinh dự cho trường trong các cuộc thi.
Trong lúc nhất thời, Lộ An Thuần cảm thấy mình giống như một con ngốc, suýt nữa rơi vào bẫy tình yêu, không ngờ tên này lại bỗng dưng đâm một nhát vào lưng cô.
Tuy rằng biết nổi giận vì chuyện này thì rất vô lí nhưng Lộ An Thuần vẫn cực kỳ tức giận!
Lòng hiếu thắng của cô rất mạnh mẽ, tính cách này di truyền toàn bộ từ Lộ Bái, yêu cầu đối với bản thân gần như đạt đến một mức độ hà khắc, không thể chịu được việc mình tụt lại phía sau người khác.
Cô đã nghiên cứu câu hỏi dẫn đến kết quả thua cuộc kia cả đêm và Ngụy Phong cũng bị cô chặn rồi.
Thích hay không thích gì đó cũng chỉ là hormone của tuổi dậy thì kích thích… Học tập chăm chỉ mới là vua!
Trong tiết đọc, trước khi bắt đầu môn tiếng Anh sáng sớm hôm sau, Lộ An Thuần vẫn còn đang vùi đầu phân tích đề thi vật lý khiến cô phải vật lộn suy nghĩ nhưng vẫn chưa giải được, trên tờ giấy nháp dày đặc các công thức tính toán.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh mai, yếu ớt của cô gái một lúc lâu rồi dùng đầu bút chọc chọc vào lưng cô.
Cô không quay đầu lại và cũng không để ý đến anh.
Anh viết một công thức lên giấy: "Thay đổi proton thành electron, e trong công thức tính toán (1) đổi thành trừ e, tương tự có thể tìm thấy Lmax bằng…”
Lộ An Thuần quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, Ngụy Phong lập tức nuốt xuống những lời còn chưa kịp nói ra.
"Ngụy Phong, cậu giỏi thật đấy."
Khóe miệng anh nở nụ cười: "Cô cả hóa lại sớm nắng chiều mưa như thế này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không cần sự bố thí của cậu, tôi có thể tự giải."
"Một đống công thức của cậu cũng chỉ đi vào ngõ cụt thôi, càng làm càng đi vào ngõ cụt. Thực ra nguyên tắc rất đơn giản, tôi đưa cho cậu một biểu thức, sẽ mau ra kết quả thôi."
"Không cần đưa! Các bước của tôi tuy phức tạp nhưng rất chắc chắn."
Ngụy Phong dứt khoát đưa công thức tính toán đã viết xong tới trước mắt cô, ép cô phải xem, Lộ An Thuần lập tức bịt mắt lại: "Không nhìn!"
"Vậy tôi đọc cho cậu nghe, Lmax bằng căn sáu phần hai R ..."
Cô lập tức bịt tai lại: "Không nghe!"
Ngụy Phong kéo tay cô: "Ông đây muốn cậu nghe."
"Ngụy Phong!" Lộ An Thuần quay đầu lại, thở hổn hển, trừng mắt nhìn anh: "Sweet are uses of adversity."
Tiếng Anh của Ngụy Phong thuộc loại không thể vớt vát, nghe thấy phát âm tiếng Anh giống hệt người bản xứ của cô gái, anh ngẩn người ra: "Có ý gì?"
"Cậu nghe không hiểu nhỉ."
"Cậu giải thích cho tôi."
"Không."
"Nói nhanh đi."
“Không là không!”
"Cậu thấy đấy, trong học tập, tôi không hề kiêu ngạo như cậu." Ngụy Phong khuỷu tay chống lên mặt bàn, nâng cằm nhìn cô: "Cậu không nói với tôi, tôi sẽ làm phiền cậu cả ngày."
Lộ An Thuần quay người lại, tức giận nói: "Một trong những câu nói nổi tiếng của William Shakespeare, nghịch cảnh hay vận xui rủi đều có những nét đẹp riêng của nó, tôi nói với cậu, tôi sẽ không dễ dàng bị đánh bại đâu, cậu cũng không phải là người cực kì giỏi giang gì."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh bại cậu."
“Những lời này của cậu chính là đang trào phúng tôi!”
"Cậu nhạy cảm quá." Ngụy Phong nhấc mí mắt lên, trên giấy nhớ viết câu nói nổi tiếng của William Shakespeare: "Cô cả, cậu muốn đến Bắc Kinh tham gia trận chung kết sao?"
Lộ An Thuần nhìn anh: "Cậu tình nguyện đưa danh ngạch cho tôi à?"
"Nghĩ gì thế, tôi là người không có nguyên tắc như vậy sao." Ngụy Phong đặt bút xuống, cười như không cười nhìn cô: "Nhường cho cậu mới là khinh thường cậu. Thế nên, tôi quyết định đi một mình và giành được huy chương vàng để cậu cảm thấy mình thua một cách hợp tình hợp lý, tâm phục khẩu phục tôi."
"Ngụy Phong, tôi thề tôi sẽ không bao giờ thích cậu, vĩnh viễn cậu sẽ không theo đuổi được tôi."
"Cậu đã thích tôi."
"Ha ha ha, kể chuyện cười hay lắm."
Hai người Chúc Cảm Quả và Ninh Nặc đang hóng chuyện bên cạnh đều đang há hốc miệng nghe hai tên quỷ ngây thơ, cậu một câu tôi một câu cãi nhau.
Nói thế nào nhỉ, thế mà lại nhìn rất xứng đôi.
Trong giờ nghỉ giải lao, Lộ An Thuần chọn một đề vật lý mình đã cẩn thận sửa lại, đưa tới trước mặt Ngụy Phong: "Đề này, nếu cậu có thể giải được, tôi sẽ tâm phục khẩu phục."
Ngụy Phong đọc bài tiếng Anh chán đến mức sắp ngủ thiếp đi rồi, anh gối đầu lên cánh tay trái, lười biếng nhấc mí mắt lên, quét mắt qua đề bài và hình vẽ khối cầu. Sau khi im lặng vài giây, anh đã có đáp án, Ngụy Phong cầm bút đang đặt trên vở, lẩm bẩm nói…
"Hình cầu có khối lượng là m, khoảng cách từ tâm O là r, chịu lực hấp dẫn của Trái Đất có thể được thể hiện là f bằng r bình phương chia cho GMm..."
Anh viết một biểu thức trên giấy, hầu như không cần thời gian để suy nghĩ.
Sắc mặt Lộ An Thuần đột nhiên thay đổi.
Chúc Cảm Quả nhìn thấy mặt cô biến sắc lập tức dùng đầu gối đẩy anh…
Cậu làm thế… Có quỷ mới theo đuổi được đó.
Quả nhiên Ngụy Phong hiểu ngay, tiện tay ném bút trong tay đi: "Mẹ nó bài này khó quá đó, tôi không biết."
"Cậu… Đã viết hết đáp án rồi!"
"Vậy sao."
Lộ An Thuần tức giận xoay người lại, một lát sau, cơn tức giận mãi không dịu xuống, cô bèn quay đầu lại đánh vào cánh tay anh một cái: "Được rồi, cậu thật sự rất thông minh!"
"..."
Lông mày của Ngụy Phong sắp xoắn lại thành sợi dây thừng.
Mẹ nó, cái chuyện này mà cũng tức giận.
Chúc Cảm Quả khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, kề sát anh, nhỏ giọng nói: "Cô cả của cậu có chứng cáu kỉnh hay sao ấy, xác suất bạo lực gia đình chiếm chín mươi chín phần trăm."
"Nói chuẩn hơn là, ở nhà cô ấy chắc chắn sẽ bạo lực gia đình với tôi."
Lộ An Thuần: "Tôi có thể nghe thấy đó!"
Ngụy Phong và Chúc Cảm Quả lập tức im lặng.
Một lát sau, vẫn là Ngụy Phong chủ động làm hòa, anh dùng đầu bút chọc chọc lưng cô: "Cô chủ, tôi sẽ không làm vậy đâu."
"Đừng giả vờ."
"Kỳ thi hàng tháng tuần trước, tôi kiểm tra tiếng Anh chỉ được 23 điểm, Ngữ Văn 58."
Lộ An Thuần không được tự nhiên quay đầu lại: "Xem kìa, thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài*, cậu cũng không phải đều giỏi mọi thứ."
*Xuất hiện lần đầu trong Bách Cư (Khuất Nguyên), có nghĩa là ai cũng có điểm mạnh và điểm yếu của riêng mình. Tương tự câu “Mặt trăng trong biển dù sáng đến đâu cũng không soi được đáy biển sâu.”.
Ngụy Phong nhìn dáng vẻ của cô, hình như anh đã tìm được cách để sống chung với cô rồi.
Cô gái này là điển hình cho kiểu người thích mềm không thích cứng, chỉ cần mềm mỏng với cô thì cô có thể nguôi giận chỉ trong vài phút.
"Ừm, tôi có rất nhiều chuyện phải học hỏi từ cô chủ đây."
"Vậy…” Lộ An Thuần đưa bài thi tới, chỉ vào đề thi cuối cùng: "Miễn cưỡng nghe cậu nói một chút vậy, có điều cậu không được dùng giọng điệu cao cao tại thượng."
"Tôi chưa bao giờ dùng giọng điệu cao ngạo với cậu."
“Vừa rồi cậu đã làm thế đó!”
"Tính nhạy cảm của cậu di truyền ba cậu hay là mẹ cậu vậy?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lộ An Thuần đột nhiên thay đổi, giống như buổi chiều nắng chói chang bỗng nhiên có một ngày sét đánh giữa trời quang, mưa rào như trút nước.
Bởi vì nó thực sự quá rõ ràng, ngay cả Ninh Nặc cũng không thể không nhìn lên cô.
Bàn tay cầm bút của Lộ An Thuần run rẩy, cô lặng lẽ xoay người, cúi đầu, im lặng một lát, trên mặt lại treo lên nụ cười dịu dàng: "Không sao, mọi người à, xin lỗi Ngụy Phong, vừa nãy tôi hơi thất thố."
Cô lại trở lại dáng vẻ của một cô gái nhỏ như trước, đoan trang khéo léo, cố gắng làm cho mọi người cảm thấy thoải mái, ấm áp nhất có thể.
Ninh Nặc nói: "An An, cậu… Không sao chứ?"
"Không sao đâu, xin lỗi nhé, đôi khi tớ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, đừng lo lắng, tớ sẽ cố gắng kiểm soát."
"Thiên kim tiểu thư, cậu trở mặt còn nhanh hơn thời tiết thay đổi đó." Chúc Cảm Quả cũng không nghĩ nhiều, cậu ấy cười nói: "Còn đánh người nữa, nhìn xem, cánh tay Ngụy Phong bị cậu làm cho đỏ bừng một mảng rồi."
Cô lại xin lỗi với Ngụy Phong: "Cậu còn tình nguyện giảng bài cho tôi không?"
Ngụy Phong không nói một lời, cầm bút lên, tiện tay viết mấy phép tính trên giấy, cô lập tức tiến lại gần, một tay đặt lên, nằm sấp bên bàn anh, chuyên chú nhìn tư thế của anh.
Ngụy Phong nhìn thấy vết sẹo ở chân tóc cô, nhạt nhưng rõ ràng.
Anh chuyển đầu bút đang viết công thức, viết một dòng chữ nhỏ trên giấy, nét chữ mạnh mẽ: "Đeo mặt nạ có thoải mái hơn chút nào không?"
Lộ An Thuần mặt không chút thay đổi nhìn chữ của anh, trong con ngươi đen nhánh bao phủ toàn sương mù.
Ngụy Phong nhìn cô một cái thật sâu, tiếp tục viết trên giấy: "Ở cạnh tôi, cậu không cần giả vờ."
"Tôi sẽ không bao giờ trách cậu."
...
Lộ An Thuần tự kiểm điểm cả buổi sáng.
Ngụy Phong vô tình nói một câu đã khơi dậy rất nhiều nỗi sợ trong lòng cô. Đã nhiều năm trôi qua, cô vẫn luôn khao khát thoát khỏi con quỷ kia.
Nhưng bây giờ cô mới giật mình phát hiện ra, cô là con gái của Lộ Bái, cô đã bị con quỷ ấy trói buộc ở bên cạnh nhiều năm rồi, tất cả mọi thứ của ông ta dù ít dù nhiều đều ảnh hưởng đến cô.
Cố chấp, dục vọng, chiếm hữu...
Cho dù bình thường cô giả bộ lương thiện, tốt đẹp đến thế nào thì cái gen tội lỗi giống như một