Sau khi hít một hơi thật sâu, cuối cùng Lộ An Thuần cũng bình tĩnh lại.
Ngụy Phong đi vòng vòng không mục đích trong rừng cây bên cạnh cô một lúc, cô vừa gọi, anh đã chạy lon ton ra ngoài, gói ghém mấy đóa hoa và cỏ dại ven đường thành một bó rồi đưa ra trước mặt cô.
Trắng vàng và xanh, gom lại chung một chỗ vậy mà nhìn cũng rất độc đáo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khuôn mặt nhợt nhạt của Lộ An Thuần nở nụ cười, cô nhận lấy, nhẹ nhàng ngửi: “Không thơm gì cả.”
Ngụy Phong lập tức lấy một lọ nước hoa xịt phòng từ trong túi công cụ sau lưng ra rồi phun vào trên bó hoa.
“…”
Là hương cam Bergamot* rẻ tiền, vậy mà cũng không khó ngửi lắm.
*Cam Bergamot: là loại trái cây thơm có kích thước của một trái cam với màu vàng tương tự như một trái chanh. Loại quả này không ăn được, vỏ được dùng để chiết xuất lấy tinh dầu.
Lộ An Thuần cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, những loài hoa dại không biết tên điểm xuyết bên trong, mang nét đẹp mềm mại mong manh là thế nhưng chúng nó lại ngoan cường mà sinh trưởng bên ngoài tự nhiên, cho dù mưa to gió lớn cũng không thể quật ngã được, còn mạnh mẽ hơn bản thân cô rất nhiều.
Ngụy Phong lại bóc một viên socola Ferrero hình cầu ra, đút vào bên miệng cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần ngoan ngoãn cắn một miếng nhỏ, hương vị ngọt ngào và đắng chát cùng nhau hòa quyện trên đầu lưỡi, cô ngẩng đầu hỏi anh: “Kẹo này ở đâu ra thế?”
“Tôi lấy từ phòng trà đó, không phải cậu thích ăn cái này sao, lúc nào tôi cũng cầm theo.”
Một vài giọt nước mắt ấm áp rơi lách tách xuống mu bàn tay anh.
Vừa nãy khi phải đối mặt với vô số hành vi bạo lực của Lộ Bái cô đều có thể nhẫn nhịn được, nhưng lúc này trước mặt Ngụy Phong, cô bỗng nhiên lại không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
“Xin cậu mà Ngụy Phong, cậu đừng đối xử tốt với tôi quá.”
“Việc này tôi không thể kiềm chế được.”
Ngụy Phong cũng không an ủi cô mà chỉ yên lặng đưa viên socola qua rồi đút cho cô. Lộ An Thuần lắc đầu, anh bèn lấy ăn một nửa rồi hỏi cô: “Ông ta hay đánh cậu lắm à?”
“Thỉnh thoảng, cũng không thường xuyên lắm, chỉ cần tôi không chọc giận ông ta là được.”
“Vết sẹo trên đầu cậu cũng là do ông ta gây ra sao?”
Lộ An Thuần vô thức che kín trán lại, vết sẹo kia là chỗ nhạy cảm nhất của cô, cô để tóc mái thật dày cũng là để che giấu sự tồn tại của nó.
“Xấu lắm đúng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không hề xấu, vết thương là biểu tượng của niềm kiêu hãnh mà.”
“Đơn phương bị ức hiếp thì còn gọi là kiêu hãnh cái gì chứ.”
“Khi còn nhỏ tôi cũng thường xuyên bị đánh, cũng là loại đơn phương bị ức hiếp như vậy, mấy đứa lớn kia muốn tôi làm người hầu của bọn nó, tôi bèn đáp lễ cho bọn nó một nắm đấm.”
“Chỉ cần không chịu khuất phục thì chính là niềm kiêu hãnh.”
Cuối cùng, Lộ An Thuần cũng không cảm thấy xấu hổ nữa, cô vén tóc mái thật dày lên để cho Ngụy Phong xem vết sẹo của cô.
Đó là một vết sẹo nhỏ hình dải dài, có màu hồng nhạt.
“Nếu cậu cảm thấy vết sẹo này không xấu thì từ nay về sau tôi sẽ không che nó đi nữa.”
Ngụy Phong cười nhạt: “Cách nhìn của tôi quan trọng lắm sao?”
“…”
Lộ An Thuần nói lỡ lời, bèn dứt khoát gục đầu xuống, bẻ bẻ những ngón tay thon dài trắng như ngọc, không nói lời nào nữa.
“Nếu không thì báo cảnh sát đi.” Ngụy Phong đề nghị.
“Báo cảnh sát thì nói sao đây?” Cô nhìn về phía anh: “Ba cháu đánh cháu, xin các chú cảnh sát hãy bảo vệ cháu sao? Cậu nghĩ là cảnh sát sẽ quan tâm mấy chuyện như phụ huynh dạy dỗ con cái nhà mình à?”
“Họ sẽ quan tâm mà.”
“Ông ta sẽ không đánh tôi đến chết đâu, hơn nữa đây còn không phải là chỗ đáng sợ nhất của ông ta.” Con ngươi của Lộ An Thuần đen kịt như đã chết lặng: “Ba tôi là con người thế nào chứ, Ngụy Phong, tôi không trốn nổi.”
Ngụy Phong dựa lưng vào ghế đá, ngồi bên cạnh cô, anh cúi đầu bện hoa dại thành cái gì đó, không nói lời nào.
Anh như một con thú đã bị nhốt vào lồng, trông vô cùng bất lực.
Lộ An Thuần thấy tinh thần anh sa sút, cô suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Còn có một cách khác.”
“Hả?” Anh mong đợi nhìn cô.
“Hay là cậu dẫn tôi bỏ trốn đi.” Cô gái cười khẽ, nói đùa: “Đi đến một nơi mà ông ta mãi mãi cũng không tìm ra được ấy. Nhưng mà tôi cảm thấy… Quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa thân thiết đến mức này.”
“Nếu cậu bằng lòng đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn cậu đi.” Ngụy Phong gần như không chút do dự nói: “Đợi tôi tìm được cho Ngụy Nhiên một ngôi nhà mới hạnh phúc đã.”
Nhìn ánh sáng chân thành tha thiết nơi đáy mắt của cậu thiếu niên, Lộ An Thuần á khẩu, bật cười: “Tôi chỉ nói đùa thôi mà! Vậy mà cậu còn tưởng thật.”
Anh khịt mũi phát ra tiếng cười xùy: “Tôi sẽ không đem những chuyện này ra làm trò đùa.”
“Cậu không sợ ba tôi sao, một đầu ngón tay của ông ta cũng đủ để ấn cậu mãi mãi không lật người được.”
“Mạng của ông đây cứng lắm, chỉ cần ông ta không đánh chết thì tôi cóc sợ.”
Nhìn đường nét sắc sảo của anh, giống như một lưỡi dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, nó hiện ra dưới ánh trăng vừa mạnh mẽ lại kiêu ngạo.
Lộ An Thuần bỗng nhiên hiểu ra vì sao có nhiều chàng trai thích cô như vậy nhưng cô cứ một mực chỉ có cảm tình với Ngụy Phong.
Chỉ có người đàn ông cứng cỏi như vậy, mới có thể dùng một kiếm cắt xuyên qua màn đêm vĩnh hằng và bóng tối vô tận, đưa cô xuyên qua những đám mây nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Lộ An Thuần chủ động duỗi tay, vuốt ve móng tay cái của anh, cười nhạt: “Trăng lưỡi liềm sắp mọc rồi, đợi trăng mọc lên, tôi sẽ cho cậu ôm một chút.”
Ngụy Phong thuận thế nắm lấy tay cô, đeo một chiếc nhẫn bằng cỏ vào ngón áp út của cô: “Cái tôi muốn không chỉ có vậy.”
Phía trên chiếc nhẫn cỏ được tô điểm bằng rất nhiều bông hoa dại bé nhỏ, nằm trong bàn tay thô ráp của người con trai ngang tàng lại mang đến một loại cảm giác đẹp đẽ và tinh tế.
Lộ An Thuần cởi chiếc nhẫn ra, đặt vào trong lòng bàn tay Ngụy Phong, sau đó khép bàn tay anh lại…
“Nhưng tôi chỉ cho cậu được cái này thôi.”
…
Vào cuối tuần, trong chuyến đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, một ngày sau đó Lộ An Thuần cũng không nói chuyện với Tề Minh nữa, cô vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ba mình, giống như con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn.
Chỉ có như vậy mới có thể làm cho tâm trạng của Lộ Bái dần dần dễ chịu trở lại.
Khoảng chừng một tuần sau khi chuyện này xảy ra, Lộ An Thuần lại một lần nữa nói về mong muốn trở về Bắc Kinh vào dịp nghỉ lễ Quốc Khánh của mình.
Lần này, Lộ Bái không nổi điên như trước, có thể cũng bởi vì chuyện của Tề Minh đã qua rồi, quả thật ông ta không nên phản ứng quá khích, lại nghĩ đến những hành động thô bạo đối với con gái vào ngày đó, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút áy náy. Vì thế ông ta cũng thả lỏng, đồng ý cho Lộ An Thuần đến Bắc Kinh vào ngày Quốc Khánh.
Tài xế Kiều Chính đưa Lộ An Thuần đến cửa T2 của sân bay Giang Bắc, ông ấy lấy chiếc vali màu trắng của cô từ sau cốp xe ra: “Để chú đưa cháu đi ký gửi hành lý.”
“Không cần đâu chú Kiều, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cháu có thể tự làm được mà.”
Kiều Chính cũng không ép buộc cô: “Được rồi, khi nào cháu mua vé chuyến về xong thì nhớ nhắn tin cho chú ngay nhé, đến lúc đó chú sẽ đến đón cháu.”
“Cảm ơn chú Kiều.”
“Chúc cháu thuận buồm xuôi gió, nhớ chú ý an toàn đó.”
“Dạ!”
Lộ An Thuần nhìn theo tài xế Kiều Chính đang rời đi, cô lập tức cảm thấy nhẹ nhõm như muốn nhảy nhót tung tăng, cúi đầu nhắn tin cho Ngụy Phong…
Thuần: “Tôi tự do rồi! Gửi định vị, gửi định vị!”
Dịch vụ hậu mãi bán điện thoại: “‘Chia sẻ vị trí’”
Lộ An Thuần nhấn vào vị trí được chia sẻ, trên màn hình xuất hiện một điểm vàng và một điểm xanh, cô kéo va li đi về phía điểm màu xanh.
Trước quầy làm thủ tục vé lên máy bay ở đằng xa, Ngụy Phong một tay xách theo vali đồ đạc màu đen, một tay khác cầm điện thoại di động.
Trong đám người, Lộ An Thuần liếc mắt một cái là trông thấy anh.
Anh mặc áo hoodie màu đen hình hoạt hình, đội nón của áo hoodie, cặp mắt một mí lười biếng đang nhìn quanh bốn phía, hoàn toàn không ăn khớp với dòng người vội vàng bận rộn chung quanh.
Không ít cô gái đi ngang qua đều nghiêng đầu lại nhìn anh. Quả nhiên là anh rất đẹp trai, đẹp trai đến mức hấp dẫn vô số ánh mắt.
Khóe miệng của Lộ An Thuần lộ ra ý cười, đặc biệt là khi cô trông thấy cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên đội chiếc nón nhỏ màu vàng đang ngồi trên vali, cô càng vui vẻ đến mức không nhịn được mà chạy lon ton về phía bọn họ.
Ngụy Phong để điện thoại di động xuống, tiến lên một bước định đón cô nhưng không ngờ là cô gái nhỏ lập tức tránh khỏi anh, đi đến trước mặt Ngụy Nhiên: “Cậu bạn nhỏ! Em cũng tới rồi sao!”
“Chào chị!”
Chúc Cảm Quả đứng bên cạnh chú ý tới động tác rõ ràng như vậy của Ngụy Phong, ánh mắt mang ý cười xấu xa liếc nhìn anh: “Có ai đó lại tự mình đa tình rồi…”
Ngụy Phong lười đáp lại ánh mắt của cậu ấy. Anh đứng một bên nhìn về phía Lộ An Thuần và Ngụy Nhiên, nhìn cô đang xoa đầu cậu học sinh tiểu học, sau đó lấy socola từ trong túi xách ra mời cậu nhóc ăn, trong mắt giữa mày đều chứa đầy ý cười, dường như là cô thật sự rất thích thằng bé này.
Đôi khi, Ngụy Phong cũng rất khó tự thuyết phục chính mình rằng sự quan tâm và yêu thích của cô cả đối em trai mình là xuất phát từ yêu anh nên yêu ai yêu cả đường đi.
Cô còn chưa đối xử tốt với anh đến vậy đâu.
“Chị ơi, chị cũng phải đến Bắc Kinh ạ?”
“Đúng rồi, Bắc Kinh là nhà chị, chị muốn về thăm nhà một chút. Hơn nữa không phải trước đó chị đã đồng ý đưa em đến Bắc Kinh chơi rồi sao,