Trong vòng một tiếng trước khi lên máy bay, Lộ An Thuần cứ cách một lát sẽ cúi đầu nhìn xuống điện thoại của mình, sau đó đi đến cổng lên máy bay để xem đã bắt đầu xếp hàng hay chưa.
Ngụy Phong nhận ra sự căng thẳng của cô: “Cậu đang sợ hãi à?”
“Nếu ba tôi phát hiện hũ tro cốt đã biến mất, ông ta chắc chắn có bản lĩnh ngăn chặn máy bay hàng không dân dụng cất cánh, chỉ cần máy bay chưa cất cánh là ông ta sẽ lập tức lôi tôi về nhà cho mà xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy cậu có từng nghĩ tới sớm muộn gì ông ta cũng sẽ phát hiện ra, hôm nay chưa phát hiện thì vài ngày sau phát hiện, vậy đến khi quay về cậu sẽ giải thích như thế nào?”
“Tôi cũng chẳng biết giải thích như thế nào nữa.”
Từ giây phút Lộ An Thuần mang hũ tro cốt đi là cô đã có linh cảm mình phải đối mặt với phong ba bão táp như thế nào rồi, thế nhưng cô vẫn quyết định sẽ đưa mẹ mình đi.
Khi còn sống bà đã bị loài quỷ dữ đó trói buộc bên người, đến lúc chết con quỷ ấy cũng nhốt tro cốt của bà trong một chiếc tủ tối tăm. Lộ An Thuần hạ quyết tâm bằng bất kể giá nào cô nhất định phải đưa mẹ mình rời đi.
Hãy để cho linh hồn mẹ cô được tự do, đó chính là khao khát cả đời của bà.
“Tôi biết thật ra là tôi đang lo lắng quá thôi, vốn dĩ ông ta sẽ không phát hiện nhanh như vậy.” Lộ An Thuần tự an ủi mình: “Hũ tro cốt bị ông ta khóa trong két sắt và ông ta sẽ không mở ra kiểm tra hàng ngày đâu.”
Hồi còn nhỏ cô đã từng nhìn trộm động tác ấn mật mã của ba mình nên nhớ rất rõ mật khẩu đó. Vốn dĩ Lộ Bái rất hiếm khi đổi mật mã, vì vậy trước khi rời đi cô đã lẻn vào phòng sách của ông ta và chỉ sau một lần thử cô đã mở khóa được két sắt ấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong cuộn cuốn sách Ngân hàng câu hỏi lại, hỏi với giọng điệu trầm trầm: “Liệu ông ta sẽ làm gì cậu đây?”
“Ai biết được chứ, tôi là con gái ông ta và ông ta không thể lấy mạng của tôi được.”
“Ông ta sẽ đánh cậu.” Hơi thở của anh hơi nghẹn lại, nặng nề hỏi: “Có phải không?”
Lần trước ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, cảnh Lộ Bái ấn đầu cô đập vào cửa kính gần như đã lấy đi nửa mạng sống của anh.
Lộ An Thuần nhìn ra sự đau lòng từ đáy mắt anh, cô đưa tay chạm nhẹ vào đôi má ấy: “Ngụy Phong, cậu yên tâm đi, tôi nhất định sẽ yêu thương và bảo vệ bản thân.”
“Lộ An Thuần, người chết thì đã chết rồi, người chết sẽ không có linh hồn đâu, chết cũng chính là được tự do rồi.”
Ngụy Phong hiếm khi gọi thẳng tên cô, anh cố gắng thuyết phục cô từ bỏ điều vô nghĩa chỉ khiến bản thân cô rơi vào vòng xoay tù giam này.
“Tôi biết nhưng bà ấy là mẹ tôi.” Lộ An Thuần ôm chặt lấy ba lô: “Tôi không sợ điều gì cả, bà ấy là mẹ của tôi mà...”
Ngụy Phong đưa tay muốn vén tóc cô lên nhưng cô lại vô thức tránh về phía sau, sau đó thấy anh chỉ muốn sờ trán mình nên cô lại nhích qua.
Cậu thiếu niên nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo màu hồng nhạt trên trán cô, đầu ngón tay thô ráp lướt qua, khơi dậy từng luồng điện giữa làn da của cô.
Đôi mắt đen láy của anh không hề lười biếng như thường ngày mà trở nên vô cùng sâu lắng: “Nếu cậu muốn tự do, tôi sẽ dẫn cậu chạy đi, còn nếu cậu muốn ông ta chết, tôi...”
Cô vội lấy tay bịt miệng anh lại, chặn những lời nói đầy khí phách của anh quay trở về cổ họng, nghiêm nghị cảnh cáo: “Ngụy Phong, cậu đừng bao giờ nói những lời này, cũng đừng nảy sinh ý định như vậy nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các đường nét trên khuôn mặt của anh sắc bén, đôi mắt kiên định đem lại một cảm giác mạnh mẽ: “Tôi sẽ không rút lại những lời mình đã nói ra đâu. Cậu hãy nhớ kỹ rằng tôi chính là đường lui của cậu.”
Trái tim Lộ An Thuần gần như ngừng đập: “Tôi sẽ coi như không nghe thấy gì cả, cậu đi mà hái ngôi sao của cậu đi, đừng quan tâm đến tôi.”
“Cậu chính là ngôi sao của tôi.”
“Tôi không phải ngôi sao của cậu, chúng ta thân thiết lắm sao, cậu đừng có tự mình đa tình như vậy nữa.”
“Là ông đây tự mình đa tình ư?”
“Đúng vậy.”
Khóe mắt Ngụy Phong hơi nhướng lên, anh cười lạnh lùng: “Kẻ nói dối khi chết sẽ phải xuống địa ngục, không những vậy còn phải nuốt nghìn cây kim.”
Khuôn mặt Lộ An Thuần biến sắc: “Cậu biết tôi nhát gan mà, đừng có dọa tôi.”
Ngụy Phong không dám chạm vào cô, đầu ngón tay của anh kiềm chế xoa xoa chiếc váy vải của cô, đôi mắt lạnh lùng thường ngày trở nên vô cùng dịu dàng: “Ông đây cùng cậu xuống địa ngục, giúp cậu nuốt đống kim đó.”
Lúc này, hoàng hôn đang buông xuống, nghiêng nghiêng chiếu vào ô cửa sổ sát đất, những đám mây hồng giống như một bức tranh trừu tượng đầy màu sắc.
Hai người đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, vô số cảm xúc rõ ràng muốn thốt ra nhưng khó có thể biểu đạt được, cũng trong lần chạm mặt nháy mắt này giống như hơi nước trong nồi sắp không che giấu nổi nữa.
Lộ An Thuần lấy điện thoại di động ra rồi cúi đầu lướt tin tức Weibo, giả bộ không thèm để ý.
Song, dù cô có che giấu và ngụy trang thế nào cũng không che được lồng ngực đang đập phập phồng dữ dội của mình, từng lời từng chữ của Ngụy Phong đều khắc sâu vào tận đáy lòng cô.
Có đường lui, còn có người cùng mình xuống địa ngục, cô thật may mắn biết bao.
Nhưng mà...
Lộ An Thuần ngước mắt lên nhìn cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên ngồi ghế đối diện.
Cậu nhóc đang dựa vào bên cạnh Chúc Cảm Quả, phấn khích nhìn chằm chằm vào cửa lên máy bay và nóng lòng muốn lên đó ngồi.
Nếu giờ bất chấp tất cả, mọi chuyện sẽ trở nên vô cùng thê thảm, giờ đây Lộ An Thuần thà lựa chọn nhẫn nại còn hơn.
Cho dù cả đời phải sống trong đáy vực thẳm không có lối ra thì cô vẫn muốn để những người mình quan tâm được sống thật tốt.
Hạnh phúc, bình an.
...
Khoảnh khắc máy bay rời khỏi mặt đất, Lộ An Thuần mới thực sự cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô đổi chỗ cho Ngụy Nhiên, bảo cậu nhóc ngồi cạnh cửa sổ để sau khi máy bay bay lên trời, cậu nhóc có thể ngắm nhìn thỏa thích những đám mây trôi ngoài cửa sổ.
Nếu may mắn còn có thể nhìn thấy cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp.
Ngụy Nhiên chưa từng ngồi máy bay bao giờ, đặc biệt là lúc máy bay đang cất cánh lên cao, mồ hôi trên mũi của cậu nhóc chảy ròng ròng, vô cùng căng thẳng nói: “Chị ơi, tim em đập nhanh quá.”
Lộ An Thuần nắm chặt tay cậu nhóc dịu dàng bảo: “Không sao đâu, đây chỉ là trạng thái bình thường khi ngồi máy bay thôi.”
“Vậy máy bay có bị rơi không chị?”
“Xác suất không bằng tai nạn xe cộ, em yên tâm.”
Chúc Cảm Quả và Ngụy Phong ngồi ở hàng ghế bên kia của lối đi, Chúc Cảm Quả vừa lên máy bay đã nghiêng đầu tựa vào vai Ngụy Phong ngủ thiếp đi.
Ngụy Phong đang cúi đầu làm đề thi vật lý, thỉnh thoảng nhìn “tên đầu heo” bên cạnh với vẻ mặt ghét bỏ nhưng cũng không đẩy cậu ấy ra.
Lộ An Thuần nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
Dây tai nghe màu trắng từ đường viền đôi tai duyên dáng của anh chảy xuống, đầu ngón tay thon dài đang cầm một cây bút chì với phong thái trong sáng và vô cùng thuần khiết.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Ngụy Phong nghiêng đầu nhìn cô gái đang lén ngắm nhìn mình. Cô giật mình vội vàng tránh đi, lấy máy tính bảng ra khỏi túi xách và nói với Ngụy Nhiên: “Bạn học nhỏ, em có muốn chơi cờ vây không?”
“Có ạ!”
Cô mở giao diện bàn cờ ra rồi cùng cậu bạn nhỏ Ngụy Nhiên chơi đến nỗi say sưa.
Ngụy Phong ngồi ở giữa, Chúc Quả Quả thì dựa vào cửa sổ ngồi, mà vị trí dựa vào lối đi có một cô gái trẻ với mái tóc dài xõa ngang vai. Từ sau khi lên máy bay, cô ta vẫn luôn quan sát Ngụy Phong, say mê nhìn dáng vẻ tập trung làm đề của anh.
“Cậu là là sinh viên đại học à?” Cuối cùng, cô ta chủ động bắt chuyện với anh.
Ban đầu Ngụy Phong vờ như đang đeo tai nghe không nghe thấy gì nhưng cô gái kia vẫn không bỏ cuộc, cô ta dùng móng tay màu hồng trơn bóng chọc chọc vào mu bàn tay anh.
Lúc này anh không thể mặc kệ được nữa đành tháo tai nghe xuống, lười biếng nói: “Có việc gì sao?”
“Cậu là sinh viên đại học à, tôi nhìn đề bài này... Khó thật đấy.”
“Môn vật lý trung học phổ thông, câu hỏi thi.”
“Trường trung học phổ thông sao?” Cô gái lật xem trang đề thi rất quen thuộc của anh: “Cậu muốn tham gia cuộc thi Olympic Vật lý hả? Cuộc thi đó khó lắm luôn, năm ngoái em trai tôi cũng từng tham gia nhưng không giải được một bài nào.”
“Bình thường thôi.”
Cô gái nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, nhẹ nhàng cười: “Cậu lạnh lùng thật.”
Ngụy Phong cau mày, sau đó lại đeo tai nghe vào.
“Cậu đang nghe gì thế?”
“Rock and Roll.”
“Ồ, cậu không ngại nó ồn hả?”
Vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh dường như muốn nói: Rock không ồn ào nhưng cô thì có đấy.
Lộ An Thuần cũng chú ý tới hai người ngồi bên này.
Sao vậy, vẫn còn nói chuyện với nhau ư?
“Chị ơi, đến lượt chị rồi.”
“Ồ.” Lộ An Thuần vội vàng hạ một quân cờ đen xuống, sau đó lại không nhịn được nghiêng đầu quan sát phía đối diện.
“Chị, trong lòng không tập trung thì chơi sẽ không