Sau khi nghe Ngụy Phong kể lại, lúc đầu cậu nhóc còn khá bình tĩnh, chỉ hỏi những vấn đề nhỏ nhặt như khi nào gặp nhau, cũng không có phản ứng gì lớn.
Nhưng mà đến 11 giờ tối, Lộ An Thuần chuẩn bị lên giường đi ngủ thì bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Chúc Cảm Quả.
Ở đầu dây bên kia, Chúc Cảm Quả mập mạp thở hổn hển, nói với Lộ An Thuần: “Thằng quỷ con kia nhân lúc anh trai nó đang tắm thì bỏ nhà đi mất rồi!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần giật mình, vội vàng ngồi dậy: “Bỏ nhà đi?”
Chúc Cảm Quả đang mò mẫm chạy đến tiệm sửa điện thoại ở ngõ Thanh Hà: “Anh trai nó tìm thấy nó ở phố trò chơi, bây giờ hai anh em đó đang cãi nhau ở nhà đến mức không hòa giải được, sắp lật nóc nhà lên rồi, tính cách Ngụy Phong nóng nảy, suýt chút nữa đã dùng dây thừng trói thằng quỷ con kia lại.”
“Lúc tôi đi còn ổn, sao lại bỏ nhà đi rồi?”
“Trong lòng thằng bé này giấu rất nhiều chuyện, nhưng bề ngoài lại không thể hiện gì, lòng dạ sâu quá.”
Lộ An Thuần biết, những đứa trẻ lớn lên ở trại trẻ mồ côi đều trưởng thành hơn những đứa trẻ có gia đình khác: “Bây giờ tình hình thế nào?”
“Thì là vì chuyện nhận nuôi chứ sao, không thì cậu khuyên bảo Ngụy Phong, bảo cậu ấy dịu dàng một chút, đừng có tức giận là đánh người, càng đánh càng hỏng, cậu ấy chỉ nghe lời cô thôi.”
“Tôi không thể ra ngoài được, bây giờ muộn quá rồi, ba tôi cũng đang ở nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bây giờ tôi đến đó, cậu gọi video nói chuyện với cậu ấy đi.”
Mấy phút sau, Chúc Cảm Quả đến cửa hàng sửa điện thoại, cầm di động trò chuyện video với cô như đang livestream, quả nhiên Lộ An Thuần nhìn thấy đứa trẻ bị trói chặt trên sofa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, còn đang khóc rống lên…
“Thả em ra!”
“Anh không cần em, không sao cả, em đi là được!”
“Em không làm phiền anh nữa!”
Ngụy Phong lười nhác dựa vào bàn sửa chữa, trong tay cầm một móc treo quần áo đánh cậu bé, cười gằn: “Giận dỗi bỏ nhà ra đi, sao lại tới khu vui chơi điện tử?”
“Em… Em chỉ đi lung tung, trùng hợp mà thôi.”
“Vậy định vị GPS của mày cũng chuẩn phết đấy.”
“Em phải đi! Em không muốn ở nhà anh!”
“Bây giờ mày ra ngoài, hôm sau đột nhiên tai nạn chết trên đường, ông đây còn phải nhặt xác cho mày.”
“Em thà chết trên đường còn hơn là nhận ba mẹ mới! Hơn nữa tự em cũng có thể đi làm nuôi sống bản thân!”
“Mày đi làm, mày có thể làm cái gì?” Mặt Ngụy Phong vô cảm, nói: “Đến quán ăn bưng trà rót nước cho người ta hay đi rửa bát, hay làm kẻ khuyết tật tay chân ra đường ăn xin? Mấy năm nay ông đây đi làm chịu biết bao đánh đập, bị bao nhiêu người dòm ngó, mày có muốn thử không?”
“Em… Em đi tìm chị gái!”
“Mày tìm cô ấy, cô ấy có thể thu nhận mày à? Cô ấy còn không tự chăm sóc được cho mình.”
“Em ghét anh, cực cực cực ghét anh!”
“Kệ mày, dù sao cuối tuần này ông đây cũng tiễn mày đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhóc vùi vào sofa, gào khóc: “Em muốn gặp bà, anh trai muốn đuổi em đi, em phải gặp bà…”
Ngụy Phong dùng đầu ngón tay xoa xoa trán, nghiêng đầu thấy Chúc Cảm Quả đang livestream thì nổi nóng giật điện thoại của cậu ấy muốn vứt đi, Chúc Cảm Quả vội vàng nói: “Cậu dám đập à! Nữ thần của cậu còn đang xem đó! Cậu có dám ném phăng nữ thần của mình không?”
Lúc này Ngụy Phong mới chú ý đến, trong màn hình đen bóng của điện thoại hiện lên khuôn mặt thanh tú của Lộ An Thuần, anh hít sâu một hơi, cầm điện thoại trong tay: “Cậu thấy rồi à?”
Lộ An Thuần trầm giọng nói: “Ngụy Phong, cậu đưa điện thoại cho em ấy đi.”
Anh xách cậu nhóc lên, cởi miếng vải trói tay ra, đưa điện thoại đến trước mặt cậu bé: “Chị nhóc muốn nói chuyện với nhóc.”
Lộ An Thuần lại nói: “Anh Trư Can tránh mặt đi được không?”
Lúc này Chúc Cảm Quả đang ôm cánh tay hóng dưa xem kịch, nghe thấy Lộ An Thuần bảo cậu ấy ra ngoài thì không tình nguyện nói: “Ôi, nhưng điện thoại đó của tôi cơ mà.”
“Làm phiền anh Trư Can rồi.”
Cậu ấy thở dài, chỉ có thể đi ra ngoài ngoài cửa.
Ngụy Nhiên tủi thân nghẹn ngào, đưa tay áo bị bẩn lau nước mắt: “Chị ơi, em không muốn ba mẹ mới, em không muốn rời khỏi ngõ Thanh Hà, rời khỏi nhà, chị khuyên anh trai đi, đừng đuổi em đi mà.”
Lộ An Thuần cũng không dịu dàng an ủi cậu bé, cô chỉ bình tĩnh nói sự thật: “Ngụy Nhiên, mẹ em đã rời khỏi thế gian này rồi, cũng không có tin tức gì về ba em, em chỉ là một đứa trẻ mồ côi.”
Ngụy Nhiên không suy nghĩ gì, lập tức khóc to hơn.
Lộ An Thuần tiếp tục nói: “Nhưng trên thế giới này, không phải chỉ có mình em mồ côi, mẹ chị cũng đã mất, ba chị… Ông ấy là người đáng sợ nhất trên đời này, chị thà không có người ba này còn hơn. Còn anh trai em có giống chúng ta hay không thì chị không biết, nhưng ba mẹ anh trai đối với anh ấy có cũng như không tồn tại vậy.”
Ngụy Nhiên nghẹn ngào chậm rãi nín khóc, lời nói của Lộ An Thuần an ủi được cậu bé đôi phần, dù sao đau khổ chỉ có thể được xoa dịu khi ở cùng cảnh ngộ bi thương.
“Em với anh trai…” Cậu nhóc sụt sùi: “Bọn em đều là cô nhi.”
“Trên thế giới này, mỗi người chúng ta đều là một cá nhân cô độc, con người phải học được cách trưởng thành trong nỗi đau.” Lộ An Thuần nặng nề nói: “Ngày chị bị ốm, chị nhìn thấy bảng điểm tự nhập học vào đại học Hàng không trong phòng anh trai em. Năm nay anh trai em có cơ hội vào đại học Hàng không nhưng anh ấy không đi, em có biết tại sao không?”
Ngụy Nhiên lắc đầu.
Ngụy Phong đi đến muốn lấy điện thoại, không hy vọng Lộ An Thuần nói những chuyện này cho Ngụy Nhiên nhưng Lộ An Thuần vẫn kiên quyết nói: “Em cần phải nói cho em ấy biết sự thật thì em ấy mới có thể trưởng thành được.”
Trên phương diện dạy dỗ trẻ con, Lộ An Thuần là chị gái của Ngụy Phong nên có thái độ kiên quyết hơn, hướng đi cũng rõ ràng hơn.
“Anh ấy chọn học lại một năm để tìm cho em một gia đình yên ấm hạnh phúc, để em có được ba mẹ tốt, bù đắp khát khao hạnh phúc mà anh ấy từng mong ước nhưng lại xa xôi không với tới, thêm một… mảnh ghép cuối cùng.”
Ngụy Nhiên biết về trò chơi xếp hình, trẻ con trong trại trẻ mồ côi đều biết, chỉ cần ngoan ngoãn hoàn thành trò chơi ghép hình thì có thể được ba mẹ nhận nuôi, con đường đến với hạnh phúc kia sẽ gần ngay trước mắt.
Đó đều là ước mơ của mỗi đứa trẻ.
Cuối cùng Ngụy Nhiên cũng bình tĩnh lại, thật ra tính cách của cậu bé đã trưởng thành từ lâu, những đạo lý gì nên hiểu thì cậu bé cũng hiểu sớm hơn những bạn cùng trang lứa.
Đúng vậy, nếu không sắp xếp ổn thỏa cho cậu bé thì Ngụy Phong không thể yên tâm đi học đại học, ngay cả lớp 11 đi Bắc Kinh thi đấu thì anh cũng không muốn giao cậu bé cho người khác chăm sóc, nhất định phải đưa đi theo.
Mấy năm nay, anh trai vừa đi học vừa đi làm thêm, về nhà còn giúp bà làm việc nhà, chăm sóc cậu nhóc.
Anh đối xử với cậu bé rất tận tình tận nghĩa.
Hiện giờ bà mất rồi, Ngụy Nhiên tự biết cũng không thể tiếp tục làm phiền anh trai nữa, chim ưng trên bầu trời nên có một khoảng trời bay lượn rộng lớn hơn.
Cậu bé gật đầu với Lộ An Thuần trong video, ngoan ngoãn hứa với cô: “Chị ơi, em biết rồi, em sẽ không bỏ nhà đi làm cho mọi người lo lắng nữa.”
Lộ An Thuần dịu dàng nói: “Cuối tuần đi gặp gia đình đó, nếu em không thích họ thì cứ từ chối, anh trai sẽ không ép buộc em, em hoàn toàn có quyền lựa chọn, nhưng chúng ta phải dũng cảm thử, có lẽ ba mẹ em sẽ là một người tốt, đừng từ chối hạnh phúc, được không?”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng đứa trẻ được an ủi, tắt video, cậu bé và Ngụy Phong đưa mắt nhìn nhau.
Sắc mặt Ngụy Phong ủ ê, cũng không nhiều lời trách mắng cậu bé mà lười biếng nói: “Đi rửa mặt đi ngủ đi, ngày mai ông đây còn có kỳ thi cuối tháng.”
Ngụy Nhiên ngoan ngoãn về phòng, còn lưu luyến nhìn anh rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Buổi tối, Ngụy Phong tập mấy trăm cái hít đất như bình thường, rửa mặt xong, cơ bắp căng cứng ngồi trên giường nhìn trần nhà, suy nghĩ rồi gọi cho Lộ An Thuần.
Một hồi lâu mới nhận máy.
“Ngụy Phong.”
Giọng nói cô dịu dàng trong trẻo, khi gọi tên anh hệt như có chiếc lá cọ lên làn da anh, khiến anh ngứa ngáy.
“Cậu còn biết trị nó nữa.” Âm cuối của anh cao lên, có vài phần trêu chọc: “Thằng nhóc này từ trước đến nay không bao giờ nghe lời nói, chỉ chịu nắm đấm.”
Lộ An Thuần hừ nhẹ một tiếng: “Đó là do tính cậu quá cộc cằn, thật ra trong lòng Ngụy Nhiên hiểu tất cả, chỉ cần cậu đừng xem em ấy là đứa trẻ thì em ấy sẽ rất hiểu chuyện.”
“Ừ, cô giáo à.”
“Cậu có thể nói chuyện nghiêm túc được không.”
Tầm mắt Ngụy Phong rơi xuống kệ sách: “Hôm đó, cậu lục giá sách của tôi, phát điểm bảng điểm tự tuyển sinh của tôi.”
“Tôi muốn xem sách của cậu, không được sao?”
“Được, nhưng mà cậu nhớ bảng điểm được kẹp trong một quyển tạp chí người lớn.”
Khuôn mặt Lộ An Thuần đỏ lên: “Tôi còn chưa hỏi cậu đâu, sao cậu lại xem cái loại sách này!”
“Tôi là đàn ông con trai, 18 tuổi rồi, có nhu cầu cũng là bình thường, nhưng tại sao cậu lại muốn mở cuốn sách đó ra?”
“…”
Lộ An Thuần không giải thích được, chỉ có thể đè thấp giọng, rầu rĩ nói: “Tôi cũng chỉ tò mò, tại sao trong một loạt các cuốn sách liên quan đến máy bay lại có một cuốn kỳ lạ như vậy, vừa mở ra đã thấy hối hận.”
“Không sao, vấn đề là… Cậu cầm quyển tạp chí kia đi.”
Mặt cô gái nhỏ càng đỏ bừng hơn: “Trong nhà có trẻ con, tôi sợ Ngụy Nhiên sẽ thấy!”
“Quả nhiên là chị ruột!”
“Kết thúc đề tài này đi!” Lộ An Thuần lập tức kêu anh dừng lại: “Đừng nói về cuốn sách kia nữa!”
Ngụy Phong đưa một tay ra sau gáy để gối đầu, mặc dù đã vào thu nhưng cơn nóng của mùa hè vẫn chưa giảm bớt: “Cậu có thể nói bớt lời cợt nhả được không?”
“Không được, Ngụy Phong.”
“Vậy cậu bồi thường lại quyển khác cho tôi đi.”
“Tôi… Tôi đi đâu mua cho anh, mua cái này không hợp pháp, tôi không mua được đâu.”
“Lộ An Thuần.” Ngụy Phong cắt ngang lời cô.
“Hả?”
“Lộ An Thuần…”
Anh gọi tên cô lần nữa, giọng nói mang theo sự nhẫn nhịn cực hạn: “Mẹ nó cậu muốn giày vò chết tôi à.”
…
Ba mẹ mới đồng ý gặp mặt vào chủ nhật. Chiều thứ bảy, Lộ An Thuần và Ngụy Phong đưa theo cậu bé đến trung tâm thương mại mua quần áo mới, hy vọng tạo được ấn tượng tốt cho ba mẹ mới.
Lộ An Thuần chọn cho Ngụy Nhiên mấy bộ quần áo trẻ em, các mẫu thu hạ đều có.
Cậu bé mặc quần áo trẻ con đầy màu sắc, còn Ngụy Phong thì…
Giống như tất cả các bạn trai đi dạo phố cùng bạn gái khác, Ngụy Phong buồn chán ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn hai người, đưa ra ý kiến chẳng mấy quan trọng.
Mặc dù vậy anh lại là người đẹp trai nhất trong tất cả các người bạn trai ở khu vực nghỉ ngơi, ngũ quan sắc nét kết hợp với khí chất lạnh lùng, tất cả các cô gái lướt qua đều không thể dời mắt khỏi anh.
Lộ An Thuần chú ý đến chiếc áo hoodie màu đen trên người anh, chú chó hoạt hình in trước ngực đã phai gần như không còn.
Hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy anh mặc quần áo sáng màu, còn màu đen thì đã không biết mặc bao nhiêu lần rồi.
Nhưng anh thích sạch sẽ, trên người luôn thoang thoảng mùi hương của bột giặt thanh mát.
Lộ An Thuần đi đến bên cạnh Ngụy Phong, dùng mũi chân chọc chọc vào đôi chân dài của anh: “Haiz,