Chủ nhật, Ngụy Phong và viện trưởng Vương của viện phúc lợi cùng đưa cậu nhóc đến nhà gặp ba mẹ mới, cùng lúc đó, Lộ Bái lái xe đưa cả nhà đến ngoại ô cắm trại.
Thời tiết dần vào thu, dựng bếp nướng BBQ dưới gốc cây bạch quả và đun trà quanh bên bếp lửa lại mang một phong vị khác biệt.
Trong mắt người ngoài, Lộ Bái được xem là một người chồng, người cha mẫu mực, vợ đã qua đời nhiều năm mà vẫn không tái hôn. Theo lý thuyết, một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt như ông ta có rất nhiều phụ nữ muốn cầu cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng qua nhiều năm như vậy mà ông ta chỉ qua lại với một nhân tình là Liễu Như Yên. Tuy không kết hôn với cô ấy nhưng Lộ Bái chưa từng ăn chơi chè chén bên ngoài.
Ông ta duy trì kỷ luật tự giác cực cao, cuộc sống sẽ không bị vấy bẩn bởi một chút tin tức lan man nào.
Bằng cách này, phẩm hạnh, danh dự của ông ta tự nhiên khiến mọi người sinh ra cảm giác đáng tin, bởi vậy công việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, trở thành trùm tư bản số một, số hai trong nước.
Chẳng ai biết bên trong vỏ bọc sang trọng, chỉnh tề của ông ta là linh hồn điên cuồng, biến thái đến mức nào.
Sống bên cạnh một người đàn ông như vậy, từng bước đi, từng lời nói Lộ An Thuần đều phải cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng mới dám nói ra.
Ấm tử sa trên bếp đang sôi ùng ục, mấy viên đậu phộng và hạt phỉ rang đang nổ lách tách, Liễu Lệ Hàn ngồi trên ghế con chú ý củi lửa.
Đêm trước đi khi, Liễu Như Yên thỉnh cầu Lộ Bái đưa Liễu Lệ Hàn đi cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng Lộ Bái rất tốt nên đã đồng ý.
Liễu Lệ Hàn nắm bắt mọi cơ hội có được, cố gắng hết sức thể hiện trước mặt Lộ bái, không chỉ giới hạn ở tài năng ăn nói, tình cảm, khiếu hài hước và... sự quan tâm đến Lộ An Thuần như người nhà.
Cậu ta ngồi bên lò sưởi, vừa chăm chú đun sôi ấm trà cho Lộ Bái vừa quan sát Lộ An Thuần.
Cô gái mặt một chiếc áo len màu trắng sữa giản dị mà thoải mái, ánh mắt ấm áp hiếm thấy đầu mùa đông chiếu lên gương mặt dịu dàng của cô, làm da trơn mềm nhẵn nhụi như đậu hũ non.
Cô đang cầm quyển truyện cổ tích "Hoàng Tử Hạnh Phúc" của Vương Nhĩ Đức, khóe môi nở nụ cười đúng mực như một tiểu thư đài cát, khi tình cờ chạm vào ánh mắt cậu ta, cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi...
Liễu Lệ Hàn cũng nhận ra cô đang đeo một lớp mặt nạ, dù vô cùng chán ghét cậu ta nhưng cô vẫn mỉm cười.
Liễu Lệ Hàn thà rằng cô đối xử chân thật với cậu ta còn hơn sự giả tạo đáng ghét này...
Nhưng cậu ta không xứng!
Ánh nắng ấm áp buổi trưa rọi vào người, có rất nhiều gia đình lái xe riêng ra ngoại ô cắm trại.
Lộ An Thuần đoán giờ này có lẽ Ngụy Nhiên đã đến nhà cha mẹ mới rồi, không biết bọn họ ở chung thế nào, cha mẹ mới có đối xử tốt với em ấy không.
Lộ Bái thấy con gái lơ đãng nhìn di động thì nói: "An An, đưa di động cho ba."
Lộ An Thuần thầm giật mình, do dự hai giây mới đưa di động cho Lộ Bái.
Lộ Bái cầm điện thoại, quang minh chính đại lướt Wechat của cô, còn mở cả lịch sử trò chuyện của mấy tài khoản thường nói chuyện ra kiểm tra, sau đó lại xem QQ, còn xem qua lịch sử gọi xe, lịch sử tiêu dùng, vân vân.
Mấy cái APP thường dùng đều bị điều tra, không thấy có gì lạ mới trả lại cho cô.
Ông ta làm tất cả những việc này như một chuyện đương nhiên, ngay cả một câu giải thích hay lấy cớ cũng chẳng có.
Đương nhiên không có, theo cách nhìn của Lộ Bái, Lộ An Thuần là vật sở hữu của ông ta, muốn kiểm tả một chiếc bình hoa cổ cần gì phải trưng cầu ý kiến của nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ An Thuần nhếch miệng tự giễu.
"An An, đến đây sống đã quen chưa?" Lộ Bái bình tĩnh nhìn mặt hồ.
"Rồi ạ, con rất thích nơi này."
"Công việc của ba rất bận, thường xuyên vắng nhà, có lúc quên quan tâm con, có nhu cầu gì cứ nói với mẹ."
Đôi khi Lộ An Thuần thường quên mất Liễu Như Yên là "mẹ" cô nên lúc nghe Lộ bái tự nhiên nhắc đến chuyện này cô còn cảm giác như mẹ vẫn còn sống.
Cô nhìn Liễu Như Yên, cô ấy cũng mỉm cười với cô.
Cô ấy là một người phụ nữ hiền thục, tuy rất giống mẹ nhưng tuyệt nhiên không phải cùng một loạt người.
"Ba hi vọng con luôn ở bên cạnh ba, vui vẻ hạnh phúc."
Lộ An Thuần nở nụ cười ngây thơ thuần khiết: "Con rất hạnh phúc, trở thành con gái của ba là điều hạnh phúc nhất đối với con."
Nhìn cô cười, vẻ mặt Lộ Bái thả lỏng hơn nhiều, ông ta rất thích cô thường xuyên nở nụ cười, bởi vì mẹ cô chưa từng cười như vậy với ông ta.
Mẹ cô chỉ muốn chạy trốn khỏi ông ta, đối với ông ta... Chỉ có nỗi thù hận vô cùng tận.
Cô con gái trước mặt mới là cốt nhục có quan hệ máu mủ với ông ta.
Lộ Bái vươn tay ôm con gái, nói với cô bằng giọng nói trầm trầm bình tĩnh mà đáng sợ: "Con không giống người phụ nữ kia, trong thân thể con chảy dòng máu của ba, con vĩnh viễn thuộc về ba, biết chưa?"
Lộ An Thuần cật lực kìm nén sự run rẩy khắp toàn thân, dùng sức gật đầu: "Vâng, con vĩnh viễn là con gái của ba."
Liễu Như Yên nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Lộ An Thuần, trong lòng không khỏi kính phục cô.
Lớn lên trong hoàn cảnh ngột ngạt như vậy, cô đã có thể giả vờ trở thành dáng vẻ người đàn ông này muốn thấy nhất.
Dịu ngoan, khôn khéo.
Liễu Như Yên không thể làm vậy được, cô ấy ngụy trang quá mức tự nhiên, Lộ Bái liếc mắt cái đã nhìn ra ngay.
Kỳ thực không thể nói Lộ Bái yêu thích cô ấy, chẳng qua cô ấy rất giống vợ ông ta nên mới giữ cô lại bên người, thậm chí còn khoan dung em trai cô ấy dựa vào nhà họ Lộ mà leo lên.
Lúc này Lộ Bái mới để ý trên đầu Lộ An Thuần có một cái kẹp tóc hình con bướm có tua rua hình giọt nước sáng lấp lánh.
Cái kẹp tóc tỏa ra ánh sáng chói mắt lại rẻ tiền, ông ta hơi cau mày tháo nó ra.
Những lọn tóc đen nhánh lập tức tuột ra, vài sợi tóc vẫn quấn quanh chiếc kẹp tóc bị kéo đứt rời.
Khóe miệng cô run lên vì đau nhưng không phát ra một âm thành nào.
"Ở đâu ra?" Lộ Bái máy móc chất vấn.
Lộ An Thuần sốt sắng nói: "Con mua lúc đi dạo phố với Ninh Nặc."
"Không nên đeo thứ này."
Ông ta không thể chịu được cô ăn mặc quá phô trương, cho dù một món trang sức lòe loẹt bé tí cũng không được đeo.
Có lần Lộ An Thuần xem TV thấy một người phụ nữ Trung Đông đeo một cái mạng che mặt màu đen, thậm chí cô cảm thấy mình chẳng khác gì bọn họ.
"Nếu ba thấy không đẹp, lần sau con sẽ không đeo nữa."
Dứt lời, cô run rẩy đưa tay lên lấy, nhưng giây tiếp theo, Lộ Bái thẳng tay ném xuống hồ.
"Tõm" một tiếng, kẹp tóc con bướm chìm xuống mặt nước, biến mất không tăm mất tích.
Trái tim Lộ An Thuần cũng điên cuồng chim xuống.
Cảm giác nháy mắt mất đi một cái gì đó khiến cô đau đớn đến nghẹt thở.
Dưới ống tay áo, cô nắm chặt nắm đấm, móng tay sắp đâm thẳng vào lòng bàn tay.
Người đàn ông trước mặt đã bóp chết tình yêu của cô đơn giản như ép chết một con kiến.
Lộ Bái đột nhiên quay lại nhìn cô, cô cấp tốc khôi phục vẻ mặt tự nhiên, khóe môi hơi cong lên, làm nũng: "Con cũng không thích phong cách đó lắm, nhưng mà ba à, sao ba có thể tùy tiện ném đồ của con thế chứ!"
Lộ Bái thấy con gái không những không tức giận mà còn làm nũng với mình thì không muốn truy cứu nữa, ông ta bình tĩnh nhìn mặt hồ, lạnh lùng nói: "Đồ của con... Kể cả bản thân con cũng là của ba, ba xử lý thế nào thì xử lý, ai dám nói nửa câu không được."
Lộ An Thuần cúi đầu, không nói gì.
Liễu Như Yên thấy mu bàn tay cô đã nổi gân xanh mà gương mặt vẫn nở nụ cười tự nhiên.
Chẳng trách cô có thể sống nhiều năm dưới cánh chim của tên ma quỷ bóng đêm Lộ Bái này mà vẫn tương đối tự do... Cô gái này y như cái lò xo sắp bị kéo căng đến cực hạn.
*
Nửa đêm, Lộ An Thuần trốn trong chăn gọi điện cho Ngụy Phong hỏi tình hình Ngụy Nhiên đi gặp cha mẹ mới hôm nay.
"Điều kiện của nhà đó khá tốt, cũng ở biệt thự như nhà cậu."
Giọng Ngụy Phong rất bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ cảm xúc nào: "Ba là tổng giám đốc công ty, mẹ cũng là quản lý công ty của mình, rất hay làm từ thiện, trong nhà có người giúp việc và bảo mẫu chăm sóc trẻ con. Sau khi Ngụy Nhiên sang đó bọn họ sẽ lập tức chuyển trường cho nó từ nhà trẻ vào trường tiểu học tư thục."
"Họ đối xử với Nhiên Nhiên thế nào?"
"Mới lần đầu gặp mặt chắc chắn không thể nhiệt tình được, chỉ nhìn thế... thì không nhìn ra được gì, trong nhà họ còn có một em trai tàn tật ngồi xe lăn. Nghe viện trưởng nói đứa trẻ đó bị tàn tật, mà bọn họ lại quá tuổi sinh nở tốt nhất nên mới muốn nhận nuôi một đứa trẻ khỏe mạnh."
"Thật sao?" Lộ An Thuần suy nghĩ một lát, nói: "Người làm cha mẹ sao có thể vì con mình tàn tật mà nhận nuôi con người khác, đây là tâm lý gì vậy?"
"Không biết, tôi đã làm cha mẹ bao giờ đâu."
"Tôi cũng chưa." Lộ An Thuần thở dài, lại hỏi: "Thế Ngụy Nhiên có thích bọn họ không?"
"Thằng bé kia giấu giếm trong lòng, giả vờ... giả vờ rất thích bọn họ, một câu mẹ hai câu ba rất thân thiết." Ngụy Phong khẽ "xì" một tiếng: "Về điểm này thì các cậu đúng là chị em ruột."
Cậu nhóc này giỏi nhất giả vờ và thích ứng hoàn cảnh.
Lộ An Thuần biết tâm trạng anh không tốt, dù sao anh cũng tự tay đưa Ngụy Nhiên đi.
Từ nay về sau, cái gia đình anh liều mạng bảo vệ chỉ còn lại mình anh.
"Ngụy Phong, đây là lựa chọn chính xác." Lộ An Thuần khẽ an ủi: "Cậu đừng tự trách."
"Tôi tự trách cái gì?" Ngụy Phong dựa vào cửa sổ, nhìn màn đêm cô tịch bên ngoài: "Không có thằng con ghẻ này ông đây mới thật sự tự do tự tại, tôi hy vọng nó nhanh nhanh rời đi thôi."
"Ngụy Phong, từ trên xuống dưới chỉ có cái miệng cậu cứng nhất!"
"Cậu chắc chưa?"
"Rất chắc chắn."
"Xem ra cậu còn chưa đủ hiểu rõ những chỗ khác trên người tôi."
"..."
Lộ An Thuần lại muốn đánh anh, cái tên này đúng là trời sinh muốn ăn đòn.
Cô gọi điện cho anh là muốn an ủi một phen nhưng giờ xem ra hoàn toàn không cần thiết.
"Ngụy Phong, vậy quyết định nhà này à?"
"Chiều nay đã thu dọn quần áo của học sinh tiểu học gửi sang đấy rồi, hẵng ở một tháng thích ứng trước đã, nếu cả hai bên đều không có vấn đề thì làm thủ tục nhận nuôi chính thức."
Lộ An Thuần gật đầu.
Chính xác, đây là sắp xếp tốt nhất lúc này.
"Sau khi cậu nhóc đi rồi, giữa tôi và cậu chẳng còn bất cứ quan hệ gì." Bên kia điện thoại,