Sáng sớm, mới dậy Lộ An Thuần đã cảm thấy mũi hơi nghèn nghẹn nhưng đo nhiệt độ cơ thể vẫn bình thường, có lẽ cô đã bị cảm vì dầm mưa hôm qua.
Từ trước đến nay thể chất của cô luôn rất khỏe, ít khi mắc bệnh vặt vãnh, đa phần mỗi lần cô ngã bệnh đều có liên quan tới cảm xúc như sợ hãi quá độ khi bị nhốt trong phòng tối hay khi lo lắng thái quá.
Để phòng ngừa không may, cô vẫn uống một gói thuốc trị cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơn mưa xối xả đã tạnh, ngoài cửa sổ tràn ngập cảm giác tiêu điều sau khi gió thu mưa đông ghé qua, lá chuối tây ướt sũng nghiêng trái nghiêng phải, bãi cỏ dần chuyển sang màu vàng héo.
Khi Lộ An Thuần xuống lầu bèn thấy Lộ Bài ngồi ở vị trí cuối cùng trên bàn ăn dài đang ăn sáng nhưng mặt mày chẳng được vui. Ông ta còn khoác lên người chiếc áo công sở màu đen khi ra ngoài hôm qua, có lẽ suốt đêm qua chưa về và vừa mới về nhà sáng nay.
Chú cún trắng nhỏ Cầu Cầu vẫy đuôi rồi bước đến, cọ vào Lộ Bái với vẻ thân mật.
Ông ta bực bội đá nó tránh ra.
Chó con la lên đầy sợ hãi và đau đớn, chạy cà nhắc ra ngoài.
Có thể thấy được lúc này ông ta cực kỳ cáu kỉnh.
Lộ An Thuần không dám nói gì cả, cô đi đến gần bức tường, ngồi xổm xuống rồi an ủi Cầu Cầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điện thoại của Lộ Bái bỗng đổ chuông, ông ta đứng dậy bước vào phòng làm việc.
Lộ An Thuần dùng bữa sáng xong bèn cắp sách đến trường.
Hôm nay có cuộc thi đấu bóng rổ giữa các trường học trong khu vực. Nhờ có sự dẫn dắt của Ngụy Phong, đội bóng rổ của trường thế như chẻ tre tiến thẳng vào vòng chung kết. Trong trận chung kết, họ sẽ thi đấu với đội bóng rổ do trường trung học Thực Nghiệm tuyển chọn ra.
Tháng tư năm sau, Ngụy Phong sẽ tham gia kỳ thi thể chất của trường Đại học Hàng không Bắc Kinh. Sáng hôm nào anh cũng kiên trì vận động suốt hai tiếng đồng hồ, duy trì thói quen đó rất nhiều năm nên thành tích các môn thể dục khiến các giáo viên ngạc nhiên và mừng rỡ hơn so với thành tích Toán học của anh.
Sân bóng rổ chật ních học sinh từ lớp mười đến lớp mười hai. Thành viên của trường THPT số 1 Nam Gia và đội bóng rổ trường Trung học Thực Nghiệm đều ra sân, bắt đầu khởi động làm nóng người ở dưới bảng bóng rổ của đội mình.
Hầu hết ánh mắt của các cô gái đều dáo dác tìm kiếm bóng dáng của Ngụy Phong nhưng anh mãi vẫn chưa xuất hiện.
Lộ An Thuần cũng không đến, cô đang nói chuyện điện thoại với Liễu Như Yên ở trong một phòng học vắng người.
“Hình như Cầu Cầu không ổn cho lắm, cả hôm nay nó cứ ủ rũ miết, cũng không chịu ăn gì, bình thường nó thích thịt gà nhất nhưng vừa rồi chỉ ngửi một tí chứ không ăn.” Liễu Như Yên lo lắng nói: “Có phải nó bị bệnh rồi không?”
Lộ An Thuần cũng nghĩ thế, ắt hẳn nó đã bị thương vì cú đá sáng nay của Lộ Bái, vì vậy cô bèn nói nhỏ: “Chị Liễu, em nhờ chị dẫn Cầu Cầu đến phòng khám thú y để khám tổng quát được không ạ?”
“Được, bây giờ chị dẫn nó đi ngay, em đừng lo lắng.”
“Em cảm ơn chị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ An Thuần vừa cúp máy xong bèn xoay người thì thấy Ngụy Phong đang đứng ở một góc hành lang, ôm quả bóng rổ đỏ au bên tay trái, lười biếng dựa vào lan can. Anh mặc bộ đồ bóng rổ đỏ chót y như ánh nắng gắt nóng hừng hực, mạnh mẽ đầy nam tính.
Hiếm khi cô mới nhìn thấy anh mặc quần áo khác ngoài màu đen, đặc biệt là màu đỏ lòe loẹt thế này, như thể cuộc đời của anh cũng phải cháy bỏng, được nắng gắt ngày hè và gió ấm thiên vị chứ không phải chỉ có mỗi màu đen đơn điệu.
Cô cười hỏi: “Cậu ở đây làm gì, chẳng phải cuộc thi đấu sắp bắt đầu rồi ư?”
Ngụy Phong đặt quả bóng rổ xuống dưới chân rồi đối diện với cô.
Gương mặt điển trai được ánh nắng xuyên qua cửa sổ áp mái chiếu sáng để lộ từng góc cạnh rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp ẩn nấp dưới bóng mờ của hàng lông mày thẳng tắp.
“Cậu không ở đó nên tôi đi tìm cậu.”
“Cậu tìm tôi làm gì?”
“Cậu không ở đó tôi chơi cho ai xem.” Giọng điệu của anh ngang ngược lại đầy vẻ hùng hồn.
“Ở sân bóng rổ có rất nhiều cô gái tới xem cậu thi đấu, tôi nghe Ninh Nặc nói những cô gái ngồi quanh cậu ấy đều hò reo ủng hộ cậu, hô tên của cậu, tiếng hoan hô sắp lật ngược nóc sân bóng rổ rồi kia kìa.”
Ngụy Phong nhanh chân bước lên lầu rồi đi đến bên cạnh cô: “Tôi chỉ muốn nghe cậu gọi tên tôi thôi.”
Cô gái bất giác ngửa người về sau rồi dựa vào lan can của cầu thang, nghênh đón khí thế mạnh mẽ của anh.
Lộ An Thuần đã quen với cách cư xử thẳng thắn của anh từ lâu. Sau tối hôm qua, Ngụy Phong ngày càng không biết nể nang gì, anh chống tay ra lan can sau lưng cô, giam cầm cô trong không gian chật chội giữa hai cánh tay của anh.
Trên người anh thoang thoảng mùi hương bạc hòa, Lộ An Thuần không biết mùi hương đó xuất phát từ bột giặt hay mùi thuốc lá, có điều cô rất thích hương thơm ngọt thanh mát tận xương.
“Cậu đừng đến đây.”
Cô định đẩy anh ra.
Ngụy Phong không để cô đạt được ý đồ, anh đặt cặp của cô bên cạnh lan can, nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen sẫm: “Sao giọng cậu nghe nghèn nghẹn thế, bị cảm rồi đúng không?”
“Tôi chỉ hơi nghẹt mũi thôi, vì ở chỗ mọi người khá ẩm ướt.”
Ngụy Phong lấy một viên kẹo bạc hà ra khỏi túi, xé mở gói kẹo rồi đưa vào miệng cô.
Hương vị mát lạnh khiến hô hấp dễ dàng hơn.
“Ngụy Phong, cậu thích mùi hương bạc hà lắm sao, trên người cậu chỉ toàn mùi này thôi.”
Ngụy Phong cũng lấy một viên kẹo bạc hà rồi cúi đầu nhai nó: “Cậu thích không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Tàm tạm? Cậu có muốn tiếp nhận nụ hôn mang hương vị bạc hà cùng tôi không?”
“Cậu biến đi.”
Lộ An Thuần biết tỏng anh chả nói được lời gì tốt lành cả.
Ngụy Phong dựa vào lan can và đứng thấp hơn cô hai bậc, khiến chiều cao của hai người xấp xỉ nhau.
“Vừa rồi ai gọi điện cho cậu vậy?”
“Là chị Liễu gọi đến, chị ấy nói hình như Cầu Cầu bị bệnh rồi, định dẫn nó đến phòng khám thú y, tôi chờ đến lúc tan học sẽ đi qua đó xem sao.”
“Tôi đi cùng được chứ?”
“Đợi tới đó rồi bàn sau, cậu nhanh ra thi đấu đi, sắp bắt đầu rồi đấy!”
“Cậu muốn tôi chiến thắng không?”
“Chắc chắn cậu sẽ chiến thắng.”
Ngụy Phong bật cười khi nghe giọng điệu chân thành và tin tưởng tuyệt đối của cô. Anh tháo chun cột tóc trên tóc đuôi ngựa của cô sau đó đeo vào cổ tay thon gầy của mình, khẽ xoa mái tóc dài xõa bung của cô: “Cho tôi mượn một ít may mắn của cậu nhé, lát nữa tôi sẽ trả cho cậu.”
Lộ An Thuần cúi đầu nhìn chun cột tóc màu đen trên cổ tay của anh, đằng sau dây chun là chiếc vòng hạt gỗ, anh vẫn đeo nó chưa từng tháo ra.
“Tôi cho cậu may mắn lớn nhất của tôi đấy.”
…
Lộ An Thuần sửa sang tóc tai lại rồi vội vàng đi đến bên cạnh Ninh Nặc, cô ấy đã giành vị trí ghế ở hàng đầu tiên với góc nhìn tuyệt vời ở sân bóng rổ.
“Vừa rồi Hứa Sơ Mạt định ngồi ở đây nhưng tớ không chịu nhường, chỗ này tuyệt cú mèo.” Ninh Nặc chớp mắt: “Chậc, thế là cô ta ngồi hàng ghế ở khu vực nghỉ ngơi luôn rồi.”
Lộ An Thuần biết Hứa Sơ Mạt vẫn luôn thích thầm Ngụy Phong, mặc dù cô ta chưa tỏ tình nhưng thái độ cực kỳ rõ ràng. Mỗi khi anh đi ngang qua, cô ta đều lấy điện thoại ra chụp ảnh anh lại.
Ngụy Phong rất lười so đo với bạn nữ khác nên lựa chọn làm như không thấy.
“Cậu có định xuống đó ngồi không?” Ninh Nặc nhắc nhở Lộ An Thuần.
“Tại sao tớ phải xuống đó, khu nghỉ ngơi là chỗ của thành viên đội bóng mà.”
“Tình địch của cậu xuống đó ngồi rồi đấy.”
Lộ An Thuần thoáng nhìn Hứa Sơ Mạt mặc váy ngắn, chải tóc mái lên đang ngồi ở hàng ghế dưới.
Lúc này cô ta đang lấy điện thoại quay phim đội bóng.
“Cô ta không phải tình địch của tớ.”
“Xin nhờ, ai cũng biết cô ta ôm lòng dạ Tư Mã Chiêu… Với Ngụy Phong, có điều cô ta không tỏ tình nên không cho cậu ấy cơ hội từ chối, bất kỳ trận bóng nào cô ta cũng đều đến cổ vũ cậu ấy chẳng khác gì cao da chó cả, dù muốn bỏ cũng không được.”
“Ai cũng có quyền được yêu người khác.”
“Vậy cậu không cảm thấy khó chịu ư? Cậu và Ngụy Phong…”
“Tớ và cậu ấy không có gì cả.” Lộ An Thuần nhấn mạnh: “Mấy bạn trong lớp tung tin đồn là việc của họ.”
“Được rồi…” Ninh Nặc biết cô vẫn luôn cẩn thận như vậy nên không nói đùa lung tung với cô nữa.
Lộ An Thuần mím môi, viên kẹo bạc hà trong miệng vẫn chưa tan hết, sau đó cô thoáng nhìn Hứa Sơ Mạt ngồi ở khu vực nghỉ ngơi dưới khán đài.
Thật ra cô rất hâm mộ cô ta vì có thể thích một người cuồng nhiệt, không hề kiêng dè ở tuổi xuân cháy bỏng nhất.
Lộ An Thuần không làm được, cô chỉ biết giấu kín tình yêu vào sâu trong trái tim mình, màn thổ lồ dưới mưa tối qua chỉ là vô tình đã khiến cô hối hận không thôi.
Đối với những người khác, đây là độ tuổi có thể gây ra