Chúc Cảm Quả vẫn giữ chặt Lộ An Thuần không cho cô xuống nước.
Đứng trên bờ nhìn thì đúng là nước trong và nông thật nhưng ai biết địa hình bên dưới thế nào, liệu có thể đi chân trần xuống hay có rong rêu gì không. Hai người họ đều không biết bơi, chẳng may xảy ra chuyện gì là liên quan đến mạng người đấy.
Chúc Cảm Quả đồng ý tìm cho cô một đội trục vớt nhưng không thể làm không công được, phải thanh toán tiền công.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần nói tiền công không thành vấn đề, cô tích cóp được không ít tiền, yêu cầu duy nhất chỉ là không thu hút quá nhiều sự chú ý.
...
Tối đó, Chúc Cảm Quả quay về ngõ Thanh Hà, chẳng hiểu sao cứ thấy hơi chột dạ, cố tình tránh cửa hàng điện thoại di động cũ của Ngụy Phong, đi đường vòng về nhà.
Không ngờ từ xa đã thấy Ngụy Phong uể oải dựa vào cửa nhà cậu ấy, bên cạnh cột đèn đường, cảm giác lạnh nhạt mà vô cùng áp bức.
Anh vừa liếc nhìn cậu ấy một cái, còn chưa mở miệng Chúc Cảm Quả đã không kiềm chế được vội vã khai hết, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt anh thôi...
"Anh Phong, tôi khai! Tôi xin khai hết!"
Ngụy Phong dập tàn thuốc, tiện tay ném một cái, tàn thuốc vững vàng bay thẳng vào thùng rác đối diện.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đầu tiên, tôi khẳng định tuyệt đối không hề đào góc tường cậu, tuyệt đối tuyệt đối không có, cô tiểu thư kia tìm tôi là vì có việc cần giúp đỡ, cậu nhất định không được nghĩ nhiều."
Ngụy Phong nhướng mày: "Trư Can, cậu cũng có mặt mũi quá nhỉ, cô cả có việc tìm cậu giúp cơ."
Chúc Cảm Quả nghe ra sự quái gở trong giọng điệu của anh thì gãi gãi đầu cười nói: "Tôi thì tính là nhân vật gì, còn chẳng phải không làm được nên đành bó tay sao? Cậu ta nhờ tôi xuống nước mò đồ đánh rơi, con vịt cạn như tôi sao mà biết bơi, nào dám dính nước. Tôi bảo với cậu ta rằng cậu bơi cực đỉnh, y như Lãng Lý Bạch Điều*, trình bơi không chê vào đâu được, đi mà tìm cậu ấy."
*Lãng Lý Bạch Điều là tên biệt danh của Trương Thuận trong Thủy Hử, một người bơi rất giỏi.
"Hử?"
"Cuối cùng cậu ấy nhờ tôi tìm giúp một đội trục vớt, thà mất tiền thuê cũng không nhờ cậu."
"..."
Chúc Cảm Quả thấy sắc mặt Ngụy Phong lập tức tối sầm thì lén lút dịch người men theo chân tường định chuồn phỉnh nhưng bị Ngụy Phong tóm chặt cổ áo, kéo lại: "Cậu ấy mất cái gì?"
"Cậu ấy nói... Nói làm mất một thứ rất quan trọng, vô cùng quan trọng." Chúc Cảm Quả khoa trương tả: "Nhất định phải tìm được, nếu không nửa đời sau sẽ không thể hạnh phúc được."
Trán Ngụy Phong hơi giãn ra, lầm bẩm: "Giờ cô ấy biết tôi rất quan trọng với cô ấy rồi?"
"Không phải..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc Cảm Quả hơi sửng sốt, không ngờ bộ não tự luyến của Ngụy Phong lại ngoằn ngoèo như vậy: "Không phải cậu ta nói cậu, không phải ví dụ đâu! Thật sự rơi mất đồ đấy!"
Ngụy Phong sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc là cái gì?"
"Hay là tôi nói chỗ rơi đồ cho cậu rồi cậu đi mò thử xem nhá, mò rồi khác biết."
"Không biết là cái gì thì mò kiểu gì?"
"Chẳng phải đi mò là biết ngay sao? Tôi thật sự không nói được đâu, đã hứa với cậu ta rồi."
Ngụy Phong chẳng buồn cãi nhau nữa, anh thả cổ áo cậu ấy ra, thuận miệng nói: "Cho tôi địa chỉ."
...
Không ngờ đêm đó trời mưa xối xả, Lộ An Thuần nằm nhoài ra bàn vừa làm bài tập xong ngẩng đầu lên đã thấy những hạt mưa lăn dài xuống ô cửa sổ như giun đất.
Cô lo lắng không yên, đầu mùa đông mà mưa to thế này chẳng biết còn kéo dài bao lâu, có lẽ sẽ kéo dài nhiều ngày, rồi nước hồ nhất định sẽ dâng lên, cô muốn tìm lại kẹp tóc con bướm sẽ càng khó khăn hơn. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Cô gọi điện thoại cho Chúc Cảm Quả: "Anh Trư Can, cậu đã tìm được đội trục vớt cho tôi chưa? Trời mưa to thế này tôi sợ nước dâng cao cuốn nó ra phạm vi rộng hơn thì phải làm sao?"
"Yên tâm yên tâm, đội trục vớt đã qua đấy rồi."
"Hả?" Lộ An Thuần tưởng mình nghe nhầm: "Ý cậu là... Bây giờ á?"
"Ừ."
"Giờ trời đang mưa to vậy cũng có người đi mò đồ cho tôi á?" Lộ An Thuần không biết nên nói gì: "Có phải đội trục vớt giá trên trời không?"
"Dù đội trục vớt có giá trên trời thế nào thì cậu cũng trả được."
"Chưa chắc đâu! Tôi không giàu như cậu nghĩ đâu."
"Yên tâm, chủ yếu là trời mưa, sợ đồ bị cuốn trôi lại khó tìm thôi, người ta có trách nhiệm lắm đấy."
"Cũng đúng."
"Cứ chờ tin tốt của người ta đi, nhất định sẽ tìm được cho cậu."
Sau khi cúp điện thoại, Lộ An Thuần thấp thỏm không yên, chợt nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, cô bò lại gần, nghe thấy Liễu Như Yên lải nhải: "Mưa lớn thế này còn muốn ra ngoài."
Giọng nói trầm thấp của Lộ Bái truyền đến: "Bên công trường đột nhiên xảy ra vấn đề, anh phải qua xem sao."
Tài xế Kiều Chính đã chờ sẵn ngoài cửa vội vàng đón Lộ Bái lên xe, Lộ An Thuần vội chạy đến bên cửa sổ vén một góc rèm lên nhìn chiếc xe con màu đen của Lộ Bái nhanh chóng biến mất trong màn mưa đêm.
Lộ An Thuần mở cửa dò hỏi Liễu Như Yên: "Chị Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không biết." Liễu Như Yên lắc đầu: "Hình như công trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không sao đâu, em đừng quan tâm."
"Vậy đêm nay ông ta có về không ạ?"
"Chắc không về được."
"Há, tốt quá!"
Lộ An Thuần quay về phòng thay cái áo khoác dày không thấm nước, lại tìm một bộ áo mưa phản quang trong tủ đồ ra mặc, trang bị xong xuôi cho bản thân, cô nghe ngóng động tĩnh thấy Liễu Như Yên đã quay lại phòng đi ngủ thì cầm ô rón rén đi xuống cầu thang, xuống dưới thì đi ủng đi mưa rồi ra ngoài.
Ra ngoài cổng khu chung cư, cô chặn một chiếc taxi đi thẳng hướng công viên rừng rậm, trên đường cô nhắn một tin cho Chúc Cảm Quả nói cô đang tới rồi, nếu cậu ta dám lừa cô thì ngày mai đến trường sẽ cho cậu ta biết tay.
Chúc Cảm Quả nhắn lại: "Bảo đảm không lừa cậu, đội trục vớt vẫn đang tìm kiếm."
Công viên bán hoang dã, ban đêm không đóng cửa.
Lộ An Thuần che ô đi một mình trên con đường lát đá lạnh lẽo không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô chẳng quan tâm được nhiều như vậy, đã đến đây rồi, quan trọng nhất là phải tìm được đồ.
Cơn mưa tầm tã đổ xuống những rặng thông cao vút, vô số hạt mưa to như mưa đá đập vào hàng ngàn, hàng vạn phiến lá như những tiếng trống dồn.
Cô đi thẳng đến chỗ cắm trại ven bờ hồ hôm nọ nhưng chẳng nhìn thấy đội trục vớt nào, chỉ thấy một bóng người cao dong dỏng mặc áo mưa đen đứng lẻ loi giữa mặt hồ trống trải, người nọ cúi người, bàn tay đang mò mẫm trong nước như thể đang tìm cái gì. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Mặt nước không sâu lắm, chỉ cao đến đầu gối, đỉnh đầu người nọ đeo một cái đèn pha soi sáng xuyên qua màn mưa to.
Khi Lộ An Thuần nhìn rõ một bên mặt người nọ, trong đầu chợt ầm một tiếng, máu huyết toàn thân nháy mắt xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô đóng băng tại chỗ.
Rõ ràng xung quanh rất ồn ào nhưng giờ khắc này như thể lặng ngắt như tờ.
Dương như Ngụy Phong sờ thấy cái gì đó, anh lôi ra thứ đó ra soi trước ngọn đèn, con bướm màu bạc phát ra ánh sáng lấp lánh giữa màn đêm, kiểu dáng trông khá quen.
Ngụy Phong nhìn chằm chằm chiếc kẹp tóc hồi lâu, hình như đã hiểu ra gì đó, anh trầm mặc đứng nhìn mặt hồ.
Anh cứ tưởng cô làm rơi cái gì quý giá lắm, ít nhất cũng phải là dây chuyền kim cương hay một thỏi vàng chứ, chỉ là cái này thôi hả...
Có đáng thuê hẳn đội trục vớt không?
Ngụy Phong bỏ chiếc kẹp