Suốt một tuần sau đó, Lộ Bái đều bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán vì chuyện trên công trường. Lúc ăn cơm ông ta thuận miệng hỏi một câu. Lộ An Thuần vội vàng giải thích rằng chú chó nhỏ ngày đó bị ông ta đá cho một cú sau khi đưa đến bệnh viện thì không thể chữa khỏi nên đã chết rồi.
Lộ Bái hơi ngạc nhiên và khiếp đảm: "Chết rồi ư? Chỉ mới đá có một đá thôi mà đã chết rồi ư?"
Lộ An Thuần cụp mắt xuống, dùng đũa đảo đảo cơm trong bát rồi bình tĩnh trả lời: "Bác sĩ bảo bị gãy xương sườn nên đau quá mà chết. Tính mạng vốn là thứ rất mong manh mà."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trông Liễu Như Yên còn ngạc nhiên hơn cả Lộ Bái: "Sao lại chết được chứ? Sáng hôm đó mẹ thấy nó chỉ là nằm yên không nhúc nhích ở đó, trông hơi uể oải tí thôi mà..."
Cô ấy còn chưa dứt lời đã bị Lộ Bái vả cho một cái bạt tai.
Một tiếng "chát" vang dội. Gò má trắng nõn của Liễu Như Yên ngay lập tức đỏ lên.
Lộ An Thuần không kịp chuẩn bị nên bàn tay đang cầm đũa chợt siết chặt lại. Cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Lộ Bái lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên một cái: "Con chó kia là vật cưng mà An An thích nhất. Cô thấy nó không thoải mái sao không kịp thời đưa đi khám hả?"
Liễu Như Yên ôm lấy mặt, khóc sụt sùi giải thích: "Em đưa nó đi khám rồi mà. Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn..."
Cô ấy ngước đôi mắt ngấn lệ lên liếc nhìn Lộ An Thuần một cái. Lộ An Thuần siết chặt đôi đũa, mu bàn tay tái nhợt đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô khựng lại một chút để điều chỉnh tâm trạng rồi mới cất lời: "Bác sĩ bảo chó hơn mười tuổi là đã già rồi, xương cốt cũng yếu đi."
Vẻ mặt Lộ Bái trở nên u ám.
Lộ An Thuần rất thân thiết an ủi Lộ Bái: "Ba, không sao đâu ạ, chỉ là một con chó thôi mà, chết rồi thì thôi. Ba đừng vì chút chuyện này mà tức giận. Ba phải để ý đến sức khoẻ của mình chứ."
"Lần sau ba sẽ mua thêm cho con một con."
"Không cần đâu ạ!"
Ý thức được giọng của mình hơi chói tai, Lộ An Thuần vội cố hết sức kiềm chế những suy nghĩ trong lòng rồi mỉm cười đáp: "Con cũng chỉ còn nửa năm nữa là tốt nghiệp rồi. Con muốn cố gắng thi vào trường danh giá một chút nên không muốn mất tập trung nữa."
Lộ Bái gật đầu một cái rồi bỗng nhiên lại nói: "Trong nửa năm nay con tốn không ít tiền nạp thẻ cơm nhỉ? Mỗi ăn cơm thôi mà tháng nào con cũng tốn hơn ba nghìn. Con chỉ ăn cơm trưa ở trường học và mua đồ ăn vặt ở nhà ăn thôi mà hết nhiều vậy sao?"
Trái tim Lộ An Thuần như ngừng đập.
Cô vẫn luôn dùng thẻ học sinh của các bạn để đổi tiền mặt. Số tiền mặt này mới là tiền tiêu vặt chân chính mà cô có thể tự do quản lý. Chỉ là tất cả những thứ này không thể để cho Lộ Bái biết được.
Lộ An Thuần ổn định lại tinh thần rồi thoải mái đáp: "Tất nhiên là con không chỉ ăn cơm. Con còn mua nước và đồ ăn vặt trong cửa hàng tiện lợi nữa. Hơn nữa con cũng phải cà thẻ để mua máy tính. À đúng rồi, còn cả mấy thứ băng vệ sinh nữa..."
Tâm trạng của Lộ Bái vốn đang cực kỳ phiền não vì chuyện của công ty nên giờ phút này không còn đủ kiên nhẫn để nghe Lộ An Thuần kể lể mấy thứ mà ông ta cho là nhỏ nhặt không đáng kể nữa. Thế là ông ta cắt ngang lời cô: "Cái gì cần dùng đến tiền thì cứ dùng. Chỉ cần con ngoan ngoãn thì cái gì ba cũng cho con."
"Vâng, con cảm ơn ba."
"Còn một chuyện nữa. Gần đây công ty mở một dự án mới ở phía Bắc nên có thể ba phải xa nhà một thời gian."
Tâm trạng vốn đang bực bội, u ám của Lộ An Thuần ngay lập tức tan biến hết. Đáy mắt cô sáng bừng lên nhưng vẫn phải cố gắng quản lý biểu cảm rồi hỏi: "Ba phải đi công tác à?"
"Ừ, lúc ba không ở nhà còn phải ngoan đấy. Ba sẽ để mẹ con ở nhà giám sát con."
Liễu Như Yên và Lộ An Thuần nhìn nhau một cái. Lộ An Thuần nhìn thấy rõ sự sợ hãi và hoảng hốt dưới đáy mắt cô ấy.
"Con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ." Lộ An Thuần đảm bảo: "Bao giờ ba quay về?"
"Thỉnh thoảng ba sẽ về nhà thăm con."
"Vâng... Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Sau khi ăn xong, Lộ An Thuần cầm thuốc bôi đi tới phòng Liễu Như Yên. Người phụ nữ ấy đang ngồi bên mép chiếc giường lớn làm từ gỗ me tây, trong tay cầm một cục giấy nhăn nhúm để lau nước mắt.
Cô gõ cửa một cái. Liễu Như Yên vội vàng lau sạch nước mắt trên mặt: "Mời vào."
Lộ An Thuần đi vào ngồi xuống bên cạnh cô ấy, im lặng mở tuýp thuốc bôi ra quẹt một chút thuốc mỡ mùi bạc hà mát rượi lên đầu ngón tay rồi bôi lên gò má bên trái bị tát đỏ tấy lên của người phụ nữ.
"Cầu Cầu chết thật rồi hả?" Liễu Như Yên không dám tin: "Lúc chị đưa nó đi khám bác sĩ đã bảo rằng phẫu thuật không có nguy hiểm gì quá lớn mà. Sao có thể..."
"Chỉ có cái chết mới có thể đổi được sự tự do."
Giọng của Lộ An Thuần rất dịu dàng nhưng lại mang theo sự tỉnh táo khiến người ta không rét mà run: "Cầu Cầu là thế, mẹ em cũng vậy."
Có vẻ như Liễu Như Yên nghĩ đến gì đó. Cô ấy gật đầu một cái, không hỏi thêm gì nữa.
Liễu Như Yên sờ sờ mặt mình, nghĩ về lời mà Lộ An Thuần nói.
Bây giờ cô ấy còn chưa đi đến bước cần phải dùng đến cái chết mới đổi được tự do. Ít nhất thì địa vị của cô ở trong lòng Lộ Bái giờ còn chưa nặng đến vậy.
Lộ An Thuần vẫn luôn ám chỉ cô ấy phải rút lui kịp thời, đừng chờ đến khi muốn đi lại không thể đi được nữa, sau đó lặp lại số phận bi thảm của mẹ cô...
Liễu Như Yên rất cảm ơn ý tốt của cô, chỉ là bây giờ cô ấy thật sự không thể nào đi được nữa rồi.
"An An, có phải gần đây em ầm ĩ với Liễu Lệ Hàn không?" Liễu Như Yên nói sang chuyện khác.
"Vâng." Lộ An Thuần rất thẳng thắn thừa nhận: "Em không thích những kẻ như em trai chị chút nào."
Liễu Như Yên thở dài: "Tính cách nó có hơi cực đoan. Nói thật thì chị cũng không thích lắm nhưng nó là em chị. Từ bé đến lớn ba mẹ luôn dạy chị rằng em trai là hy vọng duy nhất của gia đình. Tương lai chị cũng phải dựa vào nó mà sống."
"Bây giờ là ai dựa vào ai đây?" Lộ An Thuần nở một nụ cười lạnh lùng: "Em cảm thấy chị còn giỏi hơn cậu ta nhiều. Có lẽ sau này chị có thể thử nhìn lại một chút, tự dựa vào bản thân mình mà sống."
"An An, em chưa bao giờ cảm nhận được sự đau khổ khi không có tiền. Bây giờ em muốn tự do, cảm thấy đối với con người thì tự do là thứ quý giá nhất. Nhưng mà chị muốn nói với em rằng không có tiền là thứ còn khiến người ta nghẹt thở hơn cả không có tự do."
Lộ An Thuần cúi đầu suy nghĩ một chút, một bóng dáng cô đơn nhưng lại rất mạnh mẽ hiện lên trong đầu cô.
Anh cảm thấy nghẹt thở ư?
Có lẽ là có nhưng anh không hề đầu hàng trước số phận.
Lộ An Thuần cũng sẽ không đầu hàng.
"Chị Liễu, trong khoảng thời gian ba em đi vắng, chị sẽ giám sát em sao?" Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Liễu Như Yên.
"An An, chúng ta đã nói với nhau rằng chúng ta là bạn mà." Liễu Như Yên nắm lấy tay cô: "Chị sẽ không giám sát em, cũng sẽ không báo cáo hết cho ông ta tất cả mọi chuyện của em. Lúc cần thiết chị cũng sẽ che chở cho em. Nhưng mà An An à... Em biết ba em đối xử với chị như thế nào mà. Em cũng phải ngoan một chút, đừng để chị bị làm khó."
"Cảm ơn chị Liễu." Lộ An Thuần ôm chặt cô ấy một cái: "Em sẽ không làm chị khó xử đâu."
...
Cuối tuần, Ngụy Phong xách cái túi nhựa lớn ra khỏi nhà, chuẩn bị đi thăm hỏi sức khỏe Ngụy Nhiên.
Lộ An Thuần đã chờ anh trong con hẻm nhỏ từ lâu rồi.
Ánh nắng sớm chiếu sáng khuôn mặt dịu dàng động lòng người kia. Cô gái cực kỳ ngang ngược ngồi lên xe gắn máy của anh, còn khoe khoang cười với anh một tiếng: "Cậu lề mề chết đi được. Chờ mỗi mình cậu thôi mà cả tiếng đồng hồ lận."
Ngụy Phong mặc áo sơ mi trắng phối với áo khoác vest đồng phục, trông như anh trai nhà bên vừa đẹp trai vừa rạng ngời như ánh mặt trời vậy.
Đồng phục học sinh là món đồ mà anh thường mặc nhất trong số quần áo mà anh có. Trước kia lúc nào nó cũng bị anh làm cho nhăn nhúm.
Thế mà hôm nay lại được ủi cho phẳng lỳ.
Trùng hợp là hôm nay Lộ An Thuần cũng mặc đồng phục. Cô quan sát cơ thể thon dài cân đối của Ngụy Phong, lần đầu tiên hơi thinh thích đồng phục học sinh của trường THPT số 1 Nam Gia... Cứ như là một bộ đồ đôi trắng trợn vậy.
"Sao cậu lại tới đây?" Ngụy Phong đặt cái túi nhựa lớn lên phía trước xe: "Gần đây cậu rảnh quá nhỉ?"
"Ba tôi đi công tác rồi." Khóe miệng Lộ An Thuần nhếch lên để lộ một nụ cười mỉm rực rỡ: "Tạm thời thì tôi được tự do!"
Ngụy Phong có thể cảm nhận được tâm trạng cực kỳ vui vẻ của cô gái, bèn thò tay nhéo mũi cô một cái: "Cảm giác có được tự do như thế nào?"
"Siêu vui luôn!" Lộ An Thuần rất quen tay đội mũ bảo hiểm Angry Birds lên đầu: "Nếu không phải anh Trư Can lỡ miệng nói ra thì tôi cũng không biết hôm nay cậu muốn đi thăm nhóc tiểu học đâu."
"Cậu ấy nói cho cậu biết lúc nào?"
"Tối hôm qua đó."
"Buổi tối hai người cũng nói chuyện hả?"
"Ấy ấy... Đó có phải điểm chính đâu."
"Đó là điểm chính." Ngụy Phong dùng một tay xách cô gái nhỏ lên như xách con mèo con, kéo cô xuống khỏi xe.
Lộ An Thuần vùng vẫy, ôm chặt lấy chiếc xe: "Đưa tôi theo với đi mà!"
"Đêm hôm khuya khoắt lại đi nói chuyện với bạn thân của tôi. Cậu có muốn giải thích một chút đã không?"
"Tại sao phải giải thích chứ? Tôi và cậu có là gì của nhau đâu."
"Nếu chúng ta không là gì của nhau thì cậu nhóc tiểu học nhà chúng tôi cũng chẳng là gì của cậu cả."
Lộ An Thuần bĩu môi một cái, nhìn anh với vẻ tức giận.
Người này lúc nào cũng có thể chọc trúng điểm yếu của cô.
"Thôi được rồi, là tôi bắt anh Trư Can báo cáo lại cho tôi chuyện của cậu." Cô biết điều thừa nhận.
"Cậu không biết mở miệng hỏi à? Muốn biết chuyện của tôi sao không chạy thẳng tới hỏi tôi?"
"Ngụy Phong, cậu tưởng ai cũng thẳng thắn như cậu à?" Lộ An Thuần giẫm chân xuống đất rồi mất tự nhiên đáp: "Còn lâu con gái mới thẳng thắn như thế. Cái gì mà tới hỏi cậu chứ, tôi chỉ thích hỏi thăm tin tức của cậu qua bạn tốt của cậu thôi đấy, sao nào?"
Ngụy Phong lười biếng dựa vào tường, nghịch chiếc chìa khóa xe: "Cậu hỏi thăm cậu ấy chuyện gì của tôi?"
"Gần đây cậu làm thêm ở đâu này, có vất vả lắm không này. Sau đó cậu ta nói ngày mai cậu muốn tới thăm Ngụy Nhiên."
"Sau này muốn biết mấy chuyện đó thì trực tiếp hỏi thẳng tôi đi."
"Còn lâu."
Cô không tiếp tục chủ đề này nữa mà cầm lấy cái túi nhựa lớn trên xe: "Cậu mang cái gì cho bạn học nhỏ vậy?"
"Mấy cuốn sách về Olympic toán học Quốc tế và vật lý cơ bản mà tôi mới mua."
"..."
Lộ An Thuần lắc đầu: "Món quà này tốt đấy, sau này đừng mua nữa."
Ngụy Phong nhìn cái cặp của cô một cái: "Cậu đưa quà gì vậy?"
Lộ An Thuần cởi cặp sách ra vỗ nhè nhẹ lên đó: "Tôi mua cho em ấy một chiếc xe mô hình cực kỳ ngầu lòi. Chắc chắn em ấy sẽ thích. Giờ em ấy biết chị gái và anh trai ai thương em ấy hơn rồi."
Ngụy Phong liếc cô một cái, không hiểu tại sao mấy cô gái cứ thích so đo chuyện nhàm chán này.
"Tôi không quan tâm nó thích ai hơn."
Lộ An Thuần hừ nhẹ một tiếng rồi lại tự nhiên như không ngồi lên xe máy: "Cậu nhanh lên chút đi, đã lâu rồi tôi không được gặp nhóc tiểu học."
Ngụy Phong xoay xoay chùm chìa khoá đang móc trong đầu ngón tay thon dài rồi thờ ơ hỏi: "Tôi có nói sẽ dẫn cậu đi à?"
"Sao cậu lại không dẫn tôi đi?"
"Sợ cậu đi rồi lại không nỡ về, sau đó khóc lóc sướt mướt khiến ông đây không nỡ."
"Tôi đảm bảo sẽ không khóc đâu. Nếu Ngụy Nhiên có ba mẹ tốt thì tôi vui còn không kịp!"
"Vậy tôi giới thiệu cậu kiểu gì đây?"
"Nói tôi là chị gái em ấy là được rồi."
"Viện trưởng trại mồ côi đã nói với đôi vợ chồng kia rằng ba mẹ nó mất cả rồi. Nó không còn người thân nào nữa."
"Tất nhiên không phải là chị ruột rồi. Cậu cứ nói tớ là chị gái hàng xóm nhà em ấy là được rồi. Nếu không được nữa thì là bà con xa..."
Ngụy Phong liếc cô một cái: "Chị hàng xóm, chị bà con xa, cái gì cũng được, dù sao thì cậu cũng không muốn thật sự trở thành chị gái nó."
"Ơ kìa."
Lộ An Thuần hơi đỏ mặt đẩy anh một cái rồi lại nhanh chóng kéo người ta về: "Mau lái xe đi."
"Bây giờ cậu không sợ ngồi xe gắn máy nữa à?"
"Có cậu thì tôi sẽ không sợ."
Ngụy Phong ngồi lên xe gắn máy. Lộ An Thuần quen cửa quen nẻo ôm lấy eo anh rồi thúc giục: "Mau nổ máy đi."
Xe gắn máy "brừm" một tiếng. Ngụy Phong cảm nhận cảm giác phức tạp lúc cô gái ôm chặt lấy mình rồi quay đầu lại nói: "Tôi nghi ngờ hợp lý là cậu muốn lợi dụng việc được ngồi lên xe tôi mà sàm sỡ tôi."
Cô đụng đụng cái mũ bảo hiểm lên lưng anh: "Cậu im miệng đi."
"Có đúng không?" Ngụy Phong không thuận theo bỏ qua cho cô mà hỏi ngươc lại.
"Đúng vậy." Lộ An Thuần dứt khoát thản nhiên thừa nhận luôn: "Vậy thì sao nào? Không được sàm sỡ à?"
"Có thể."
Bỗng nhiên anh dừng xe lại.
"Lại làm sao nữa thế?"
Ngụy Phong mở kính trên mũ bảo hiểm ra rồi quay đầu lại hỏi với giọng điệu vô cùng nghiêm túc: "Vậy cậu có muốn hôn môi không?"
"..."
Lộ An Thuần lập tức cạn lời.
"Mau lái xe đi con chó ngu xuẩn này."
Ngụy Phong cong môi lên cười rồi vặn ga để chiếc xe gắn máy "vèo" một cái chạy ra ngoài, lao vùn vụt quay những nơi đông đúc của thành phố cao thấp chập chùng.
Gió mạnh rít gào bên tai Lộ Thuần An. Cô siết chặt lấy quần áo bên hông Ngụy Phong, nhìn bờ vai rộng lớn vững chãi của anh bằng ánh mắt cực kỳ dịu dàng.
...
Nhà ba mẹ nuôi của Ngụy Nhiên là một căn biệt thự nằm trong một khu nhà ở Giang Bắc. Ngụy Phong