Nhóc tiểu học Ngụy Nhiên gần như là quỳ luôn lên ghế ngồi, nằm rạp cả người lên cửa kính thuỷ tỉnh, rướn cổ ngửa đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cậu nhóc loáng thoáng thấy chị gái hôn anh trai một cái, chỉ là khoảng cách xa quá, lại do vị trí đang ngồi hiện tại không thuận lợi cho lắm nên cậu nhóc không thấy rõ. Sau khi cẩn thận nhìn lại thì hai người đã tách ra rồi. Chị gái cứ cúi đầu mãi. Anh trai muốn lấy thuốc ra hút nhưng bị chị đè tay lại nên đành phải thôi.
Một lát sau, hai người kẻ đi trước người theo sau quay về cửa hàng tiện lợi, gò má cả hai đều đỏ ửng một cách mất tự nhiên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hình như mặt của anh trai đỏ hơn mặt chị gái một chút thì phải.
Rốt cuộc là có hôn không vậy? Ngụy Nhiên thật sự rất tò mò muốn biết.
"Anh, anh bị sốt à?"
Giọng của Ngụy Phong vẫn hung hăng như cũ: "Đừng có nói nhảm nữa, ăn mì của nhóc đi."
Một lát sau anh trai ôm mặt đứng dậy đổi vị trí với Ngụy Nhiên, cho cậu nhóc ngồi vào phía đối diện, còn mình thì ngồi bên cạnh Lộ An Thuần.
Nếu là bình thường thì chắc chắn Ngụy Nhiên sẽ cự lại ngay.
Nhưng hôm nay cậu nhóc lại cực kỳ ngoan, chỉ mong quan hệ giữa anh và chị mình có thể tiến thêm một bước nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như vậy thì bọn họ sẽ giống như một nhà ba người vậy. Nếu tình cảm giữa ba mẹ tốt đẹp thì con cái cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc.
Tâm trạng bây giờ của Ngụy Nhiên là hạnh phúc trên cả thế giới này đều đang xoay quanh mình. Cậu nhóc hy vọng mình có thể vĩnh viễn ở bên hai người bọn họ.
Nguỵ Phong ngồi bên cạnh Lộ An Thuần. Anh cũng không nói gì nhiều, chỉ im lặng lột vỏ chân giò hun khói.
Ngụy Nhiên đã giơ ly mì của mình qua rồi nhưng anh lại bỏ cái chân giò hun khói kia vào trong ly của Lộ An Thuần.
"Tôi không ăn được nhiều vậy đâu, lãng phí quá." Cô nhỏ giọng nói.
Ngụy Phong thờ ơ nói: "Cậu ăn hết thịt đi, mì ăn không hết thì để tôi ăn cho."
Lộ An Thuần cười một cái rồi múc từng miếng mì lên ăn. Trước kia cô thấy món này chẳng ngon lành gì cả nhưng có lẽ hôm nay đói quá nên ngửi lại thấy thơm thật.
"Anh ơi, mấy lời anh vừa nói ấy, anh sẽ không thay đổi ý định đấy chứ?" Ngụy Nhiên thấp thỏm hỏi anh trai mình: "Từ nay về sau anh không đưa em đi chỗ khác nữa thật hả?"
"Điều kiện tiên quyết là thành tích học tập của nhóc phải đi lên dần đều. Sau này dù là chuyển trường đến chỗ nào thì nhóc cũng phải nhanh chóng theo kịp tiến độ học tập nơi đó."
"Chuyển trường không thành vấn đề! Chắc chắn em sẽ cố gắng hết sức!" Ngụy Nhiên sôi sục ý chí chiến đấu nói: "Chỉ cần anh đừng đưa em đi chỗ khác thì anh nói gì em cũng nghe hết!"
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Nhiên: "Em chỉ muốn ở cùng anh trai thôi hả?"
"Vâng!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lần này ba mẹ không tốt nhưng lỡ lần sau em gặp được ba mẹ tốt hơn thì sao?"
Ngụy Nhiên dùng nĩa nhỏ khuấy mì rồi chân thành nói: “Không ai có thể so sánh được với anh trai em."
Lộ An Thuần cười rộ lên: "Anh trai em tốt đến vậy luôn hả?"
"Chỉ có anh trai em mới có thể bảo vệ em. Cũng chỉ có anh trai em là đối xử tốt với em."
"Chẳng phải anh ấy thường xuyên đánh em sao?"
"À... Bị đòn em cũng chấp nhận. Dù sao thì em cũng chỉ cần anh trai thôi."
Lộ An Thuần rút khăn giấy ra lau cái miệng đầy dầu mỡ cho nhóc tiểu học rồi cười nói: "Nhiên Nhiên thích anh trai như vậy thì đi theo anh đi, vĩnh viễn không xa rời nhau."
"Vậy chị thì sao?"
"Chị á?"
"Từ giờ trở đi anh trai phải nuôi cả em nữa nên sẽ rất khó tìm bạn gái." Trong đôi mắt của nhóc con ánh lên vẻ gian trá. Cậu nhóc nhìn Lộ An Thuần bằng ánh mắt vô cùng chân thành: "Chị à, chị nghĩ sao?"
Lộ An Thuần nhìn Ngụy Phong một cái. Ngụy Phong vô tội nhún nhún vai, tỏ vẻ mình chưa bao giờ dạy lung tung cho nhóc con.
"Anh trai em đẹp trai thế sao lại không tìm được bạn gái được?"
"Yêu đương là một chuyện mà kết hôn lại là một chuyện khác chứ. Anh Trư Can bảo rằng người bây giờ thực tế lắm."
"Em đừng có nghe anh Trư Can của em nói bừa."
"Lỡ may là vậy thì sao?" Cậu nhóc không thuận theo cô cho qua vấn đề này mà cố chấp hỏi tiếp: "Anh trai em mà lỡ cả đời vì em là em áy náy lắm đấy."
"Đừng làm khó chị gái nhóc." Ngụy Phong ngăn cản Ngụy Nhiên tiếp tục hỏi đến cùng: "Tương lai của nhóc sẽ không thiếu chị gái được đâu."
"Há... Được rồi, anh trai em vẫn còn rất tự tin."
Lộ An Thuần cười rộ lên: "Cũng không khác cái tính tự yêu mình quá là mấy."
...
Lộ An Thuần không đồng ý với việc để nhóc con ngồi xe máy, hơn nữa cũng không tiện xách vali theo nên Ngụy Phong đã lái xe máy về một mình còn cô và Ngụy Nhiên thì bắt xe quay về ngõ Thanh Hà.
Ngụy Nhiên lại quay về với tiệm sửa điện thoại cũ vừa quen thuộc vừa thân thiết. Tất cả thái độ vâng vâng dạ dạ và cẩn thận dè chừng hồi trước khi ở căn biệt thự kia ngay lập tức biến mất tăm. Cậu nhóc như được quay lại với địa bàn của mình vậy, hết ngồi nơi này phá phách một chút lại qua nơi kia lăn lộn một chút, sướng không chịu nổi.
"Đồ đạc mang về đây hết chưa?"
"Vâng, em mang về cả rồi. Còn một ít quần áo là do dì Trình mua nên em không mang về."
"Bọn họ mua quần áo mới cho em hả?"
"Vâng ạ, bọn họ nói trẻ con nhà bọn họ không thể tiếp tục giữ dáng vẻ lấm lem bẩn thỉu được."
"Chúng ta không mặc đồ của bọn họ, sau này chị mua cho em."
"Chị, nếu chị không phải chị dâu của em thì em cũng không lấy quần áo chị mua cho đâu. Anh trai sẽ mua cho em."
Lộ An Thuần đứng dựa vào cửa phòng ngủ, cười tủm tỉm nhìn nhóc con dọn dẹp lại vali của mình: "Khách khí với chị vậy sao?"
"Anh em bảo em không thể tùy tiện nhận quà của người ngoài."
"Em nói vậy làm chị đau lòng quá."
Nhóc con quay đầu lại cười gian với cô: "Nếu chị là chị dâu của em thì chúng ta là người một nhà rồi."
"Em còn cật lực hơn cả anh trai em nữa!" Lộ An Thuần dạy dỗ: "Cho dù không phải chị dâu thì chị cũng là chị của em. Em không được khách khí với chị!"
Ngụy Nhiên lôi sách bài tập từ trong cặp sách ra làm bài tập về nhà: "Chị, đến giờ em phải làm bài tập rồi."
"Sao tự nhiên tự giác thế?"
"Vâng, nếu thành tích của em không tăng lên lỡ như anh lại muốn tìm gia đình nhận nuôi em thì làm sao bây giờ."
"Sau này anh trai em học đại học, em cũng bằng lòng đi theo anh ấy chuyển trường đến thành phố mà anh ấy học sao? Em có thể từ bỏ được... Bạn học ở nơi này à?"
"Cũng có chút không nỡ ạ. Nhưng mà anh trai mới là người nhà của em."
Một chút do dự cuối cùng dưới đáy lòng Lộ An Thuần bị lời của cậu nhóc xua tan hết. Cô kiên định nói: "Ừ, sau này em đi theo người anh tốt nhất trên thế giới của em đi. Anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho em."
Cầu Cầu đang dưỡng thương chui từ trong cái ổ nhỏ của nó ra, từ từ đi tới cạnh cửa, ốm yếu ngoắt ngoắt cái đuôi.
"A! Chó nhỏ!" Ngụy Nhiên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ chạy tới, ngồi xổm xuống sờ đầu chó nhỏ: "Chó nhỏ ở đâu ra vậy ạ?"
"Nó tên là Cầu Cầu." Lộ An Thuần cười đáp: "Là chó nhỏ anh trai em nhận nuôi đấy. Chủ nhân của nó không bảo vệ được nó, chỉ có anh trai em là có thể bảo vệ được nó thôi."
"Nó bị thương." Ngụy Nhiên nhìn băng vải quấn quanh người chú chó nhỏ rồi nhẹ nhàng vuốt ve phần lông mềm mại trên cổ nó: "Chị yên tâm, anh trai em rất giỏi, anh ấy sẽ không để người xấu làm tổn thương chị lần nữa đâu."
Lộ An Thuần dựa lưng vào vách tường trắng lạnh như băng nhìn nhóc con trước mặt và chú chó nhỏ đang dựa sát vào người nhóc.
Toàn bộ ấm áp và tình cảm chân thành trong cả cuộc đời cô đều nằm dưới đôi cánh bảo vệ của thiếu niên kia cả.
Không, anh đã không còn là thiếu niên từ lâu rồi.
Chàng trai ấy giống như một cơn gió giữa sa mạc, cuốn theo cả đống cát vàng chui mọi lỗ hổng để vào được lòng cô, sau đó bao trùm, lan rộng và tràn ngập... Cô không hề có sức chống cự.
Cả buổi chiều, bạn học nhỏ Ngụy Nhiên này cứ nằm bò ra bên bàn sửa chữa, tập trung hết tinh thần làm bài tập về nhà.
Lộ An Thuần cũng cầm vở bài tập tiếng Anh của Ngụy Phong, dùng bút chì sửa lại những chỗ sai cho anh sau đó viết chú thích nhỏ giải thích ngữ pháp xuống bên cạnh.
Người này học lệch quá nghiêm trọng. Nếu thành tích tiếng Anh và Ngữ văn của anh có thể tăng lên một chút thì mấy đại học hàng đầu trong nước đều có thể dâng lên trước mặt mặc anh chọn.
Chỉ là cũng không sao. Anh có thành tích học chói mắt nên đoán rằng tổng điểm cũng sẽ không thấp, chắc chắn sang năm anh sẽ có thể thi đậu trường Đại học Hàng không Bắc Kinh như ý muốn, thực hiện khát vọng của mình.
Lộ An Thuần nắn nót viết một câu vào vở anh: "All you want will come to you."
Anh sẽ có được những gì anh muốn.
Ngụy Nhiên làm xong một đề toán rồi ngẩng lên nhìn bầu trời phía Tây lúc hoàng hôn một chút: "Chị ơi, sao anh em còn chưa về nhỉ?"
"Đúng thế." Lộ An Thuần đi tới cạnh cửa: "Không biết anh ấy lại đi đâu rồi."
"Bởi vì có người giúp anh ấy trông con nít nên chắc chắn là anh ấy lại tới phòng bi-a chơi rồi." Ngụy Nhiên hừ hừ: "Chị ơi, anh ấy thật là quá đáng."
"Đúng là rất quá đáng!" Lộ An Thuần quay đầu lại nói: "Em gọi điện thoại bảo anh ấy mau về nhà nấu đồ ăn tối đi, nói chị sắp chết đói rồi."
"Vâng!" Ngụy Nhiên lập tức dùng chiếc chức năng điện thoại trên đồng hồ đeo tay trẻ em của mình gọi cho Ngụy Phong một cuộc, sau đó đè tay xuống chỗ phát loa ngoài.
Hai chị em đều nghe được một giọng nói lạnh như băng truyền ra từ đồng hồ đeo tay: "Xin lỗi nhiều, số điện thoại ngài đang gọi đã tắt máy."
"Anh trai em tắt máy sao?"
"Sao lại tắt máy chứ?"
Lộ An Thuần lấy điện thoại di động của mình ra bấm gọi cho anh mấy cuộc nhưng đều nghe thấy âm thanh lạnh như băng giống vậy, liên tục nhắc nhở cô là đối phương đã tắt máy.
Trái tim cô lại bắt đầu đập thình thịch. Cô đứng dậy nói với Ngụy Nhiên: "Nhóc con, em ở nhà một mình một lát nhé. Nhớ đóng cửa lại, đừng chạy lung tung ra ngoài, cũng không được mở cửa cho người lạ. Chị