Tối đó, hai người họ ngồi rất lâu trong cầu thang tối mờ, nghe tiếng dạ tiệc Giáng sinh ồn ào do các bạn học trong lớp tổ chức, âm thanh rộn rã như tới từ một thế giới xa xôi khác.
Còn hai người họ ở riêng ở một thế giới khác.
Một thế giới ngăn cách mọi nguy hiểm, phiền nhiễu, tiếng ồn… Chỉ có nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong rất muốn làm chút gì đó nhưng anh rất thận trọng.
Trước đây, thỉnh thoảng anh còn dám làm càn một chút nhưng khi thực sự có được tình yêu mà anh tha thiết ước mơ, anh lại không dám khinh suất làm bừa vì anh sợ sẽ để mất tình yêu này.
Giống như anh từng cẩn thận che chở cho bầy chim én tới làm tổ dưới mái hiên nhà, anh cũng đối xử với Lộ An Thuần... Thận trọng tới mức chỉ dám chạm vào cô bằng ánh mắt.
Lộ An Thuần nhận ra tâm thái chó má của người ngồi bên mình, thấy vẻ mặt kiềm chế lại khát khao, chờ mong của anh, cô chợt thấy buồn cười.
Cô khẽ thì thầm tâm sự với anh một lát, sau đó lấy một chiếc túi lưới dây rút đựng đồ thể thao trong túi xách ra: “Đây là quà Giáng sinh dành cho cậu học sinh tiểu học.”
Ngụy Phong nhận chiếc túi, lấy trong túi ra một chiếc băng bảo vệ cổ tay co giãn màu đen.
“Dạo này em ấy đang tập bóng rổ với anh mà phải không?” Lộ An Thuần giải thích: “Phải chú ý bảo vệ cổ tay.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em cũng đã tặng cho thằng bé bao nhiêu là quà rồi.”
“Dù em có tặng em ấy bao nhiêu quà thì em ấy cũng không cần phải khách sáo với em.”
Ngụy Phong không phản bác câu này, anh đeo băng bảo vệ cổ tay lên cổ tay được phác họa bằng những đường nét trôi chảy của mình: “Trông cũng tạm được, cảm ơn.”
Lộ An Thuần vươn tay ra cướp lại: “Anh không thấy ngượng à, đây là đồ tặng cho em trai anh, coi chừng làm giãn ra mất đấy!”
Ngụy Phong giơ tay lên cao, cô gái vươn tay lên kéo xuống, hai người ồn ào với nhau, Ngụy Phong đưa bàn tay còn lại của anh giữ lấy bờ eo thon của cô, thử… Làm càn một lần.
Lộ An Thuần đỏ mặt, đẩy anh ra: “Da mặt dày vừa vừa thôi.”
Anh xùy khẽ một tiếng, nghe lời rút tay về, cởi băng bảo vệ cổ tay ra, cất vào trong túi: “Anh thay mặt cậu học sinh tiểu học cám ơn chị dâu của thằng bé nhé.”
“Là chị gái của em ấy.” Lộ An Thuần cải chính, lấy sau lưng ra một chiếc hộp của một thương hiệu thể thao đưa tới đầu gối của Ngụy Phong: “Đây mới là quà cho anh.”
“...”
Thấy Ngụy Phong im lặng, cô đẩy khẽ người anh một cái: “Còn ngẩn người ra đó làm gì, mở ra xem thử xem có thích không.”
Ngụy Phong nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên hộp, quay mặt qua nhìn cô: “Em làm thế này làm anh thấy lúng túng quá.”
“Lúng túng gì chứ?”
“Anh không chuẩn bị cho quà Giáng sinh cho em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ An Thuần hừ khẽ một tiếng: “Đúng vậy, tại sao anh lại không chuẩn bị quà Giáng sinh cho em vậy?”
“Sinh nhật của em sắp tới rồi, anh muốn để dành tiền mua cho em thứ gì đó thật tốt.”
“Không cần đâu.” Lộ An Thuần sờ búi tóc sau gáy, sợi tua của chiếc kẹp tóc hình bươm bướm kêu lao xao: “Em rất thích chiếc kẹp tóc anh tặng.”
“Em vẫn dùng nó à?”
“Lúc nào đi với anh mới đeo, hơn nữa ba em cũng đi vắng rồi.” Lộ An Thuần đẩy chiếc hộp: “Anh mau xem thử xem có thích không.”
Ngụy Phong mở hộp ra, lấy trong hộp ra một đôi giày thể thao màu đen mới tinh, tạo hình đường viền gợn sóng trông rất trẻ trung thời thượng. Đương nhiên, anh cũng biết thương hiệu này, bọn Từ Tư Triết thường hay đi chúng, chắc chắn giá cả không hề rẻ.
Anh lấy hẳn đôi giày ra, lật miếng lót chống xóc dưới đáy hộp lên.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Hóa đơn, anh muốn xem giá.”
“Em vứt hóa đơn đi rồi, anh xem giá làm gì?”
Ngụy Phong lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh tìm hình ảnh tương tự, Lộ An Thuần bị anh chọc tức, đứng dậy nói: “Anh làm vậy thì đừng hòng sau này em tặng anh gì nữa!”
Ngụy Phong di một ngón tay trên màn hình, cũng may là giá tiền này anh vẫn có thể chi trả được.
Đương nhiên chiếc giày này không thể quá đắt đỏ được. Bởi vì, Lộ An Thuần để dành tiền cũng chẳng dễ dàng gì. Cô đổi tiền mặt từ tiền trong thẻ học sinh ra nên phải mất rất lâu mới tiết kiệm đủ mấy ngàn tệ.
Ngụy Phong nghiêm túc nhìn cô: “Quà em tặng anh thì anh luôn nhận nhưng anh cũng muốn biết giá trị của nó.”
“Giá trị của nó không được đo bằng giá cả.”
“Đương nhiên là được đo bằng giá cả chứ.”
“Quá tục tằn.” Lộ An Thuần đá mũi chân vào người anh: “Tình cảm và sự chân thành của nhau cũng có thể đong đếm bằng tiền của hay sao?”
“Có thể.” Quan niệm và hiểu biết của Ngụy Phong cực kỳ chắc chắn: “Anh kiếm được một trăm nhưng tiêu hai trăm cho em là vì anh thích em, thứ gì cũng có thể cho em, có phải mang nợ anh cũng bằng lòng. Cho nên đúng vậy đó, quà tặng đương nhiên có thể đong đếm bằng tiền.”
Lộ An Thuần nhíu mày.
Cô sắp sửa bị anh thuyết phục đến nơi mất rồi.
“Vậy nếu anh chỉ kiếm được mười tệ, một tệ thì sao?”
“Bản chất vẫn vậy nhưng nếu vậy thì không khỏi quá đáng buồn. Nếu như anh không nuôi nổi em thì sẽ không để em phải chịu khổ chung với anh, anh sẽ để em đi.”
“Anh… Vĩ đại vậy sao?”
“Anh cũng phát hiện ra rồi, đây đều là yêu, em có muốn hôn anh thêm mấy lần nữa không?”
“Ha ha ha ha.” Lộ An Thuần bị anh chọc cười, đẩy đầu của anh ra.
“Ngụy Phong, anh nói đúng, quả là không thể dùng tiền bạc để đong đếm, cho nên quà anh tặng em với quà em tặng anh tuy khác nhau về giá cả nhưng đều là thứ tốt nhất mà chúng ta có thể cho. Không bắt buộc nhất định phải ngang giá.”
Không ngờ Ngụy Phong cũng bị cô thuyết phục, anh cầm giày lên, cẩn thận phủi bụi, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Vậy thì anh được hời rồi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, em không có nhiều tiền tới vậy đâu, không thể lần nào cũng tặng quà đắt tiền cho anh được… Có điều, em thích làm đẹp cho anh. Anh đẹp trai như vậy, nếu đi giày em tặng chắc chắn sẽ còn đẹp trai hơn.”
“Vậy để anh đi thử xem sao nhé.”
Ngụy Phong cúi người xuống cởi dây giày, cởi giày ra, Lộ An Thuần nhìn đôi tất chân màu đen của anh, cười nói: “Anh dám cởi giày ở trước mặt em cơ à?”
“Tại sao lại không dám?” Ngụy Phong co duỗi bàn chân: “Anh đâu có bị thối chân.”
“Nhưng em sẽ không cởi giày ra trước mặt anh đâu.”
“Chúng ta thân thiết vậy cơ mà.”
“Cũng đâu có thân lắm đâu!”
Ngụy Phong huých nhẹ vào bờ vai mảnh dẻ của cô: “Anh thấy rất thân, anh có thể cởi áo, cởi giày, cởi quần trước mặt em.”
“Quần… Thì không cần đâu!”
“Vợ à, anh có thể cho em xem mọi thứ.”
“Cám ơn, em hoàn toàn không muốn nhìn! Với lại… Ai là vợ anh!”
Lộ An Thuần vừa buồn cười vừa bó tay với anh, anh thật sự giống một chú chó to cực kỳ dính người.
Cô nhặt chiếc giày còn lại lên, xỏ dây giày cho anh, để nó xuống cạnh chân anh: “Anh hoàn toàn không định duy trì cảm giác thần bí trước mặt em à?”
Đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp của Ngụy Phong liếc nhìn cô: “Anh có phải đồ cặn bã đâu, đâu chơi trò lạt mềm buộc chặt giống em.”
“Ai chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ.”
“Em nhử anh rõ lâu còn gì.”
“Em chỉ không chắc chắn mà thôi.” Lộ An Thuần nghiêm giọng: “Em không chắc làm thế này có đúng không.”
“Anh từng nghe một bài hát, lời bài hát là… Chim bồ câu trắng ở nhà thờ không hôn quạ đen. Cô cả này, thực ra anh vốn không xứng với em.”
Tim Lộ An Thuần lặng lẽ thắt lại đau đớn: “Cho nên Ngụy Phong, anh cũng cảm thấy chúng ta làm như thế này là không đúng sao?”
Ngụy Phong cúi người thắt dây giày màu đen, buộc chặt giày lại, đôi mắt đen láy ẩn sâu vào trong bóng đêm: “Ai bảo… Cứ nhất định phải làm chuyện đúng đắn chứ.”
Trái tim cô bị câu nói đầy quyết tâm của anh bóp nghẹt.
Thái độ kiên định không thay đổi này chính là lý do quan trọng nhất Lộ An Thuần yêu anh.
Ngụy Phong mãi mãi sẽ không đẩy cô ra, dù chết anh cũng sẽ không làm vậy.
“Giày đi có êm chân không?” Cô cười hỏi.
“Rất vừa chân.”
Ngụy Phong đứng dậy bật nhảy mấy lần, làm động tác lên bóng vào rổ thật ngầu: “Anh thấy mình lại đẹp trai hơn rồi.”
Lộ An Thuần nhìn thiếu niên có dáng xương mặt tuấn tú, đẹp trai rạng ngời trước mặt, đôi mắt cô đong đầy nụ cười dịu dàng: “Đúng, đúng, đúng.”
Những bông tuyết bay theo cơn gió đông lạnh thấu xương lách qua cửa sổ áp mái bay vào trong nhà, tan chảy trên người anh.
Cứ như thể… Tuyết đêm nay đều yêu anh tha thiết.
*
Nghỉ đông đến đúng theo lịch. Hôm có điểm thi cuối kỳ, Lộ An Thuần ngồi trong phòng nhìn chằm chằm phiếu điểm trên máy tính một lúc lâu, kiểm tra đi kiểm tra lại để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.
Xếp hạng chung của Ngụy Phong vượt trên cô!
Anh vượt qua cô rồi!
Nghĩa là, người đàn ông này không chỉ cưa đổ cô mà còn dùng viên đạn bọc đường mang tên tình yêu bất ngờ đánh úp khiến cô không kịp trở tay, thành tích của anh đã vượt qua cô, trở thành người xếp hạng cao nhất trong lớp.
Lộ An Thuần không thể nào chấp nhận nổi chuyện này, cô nhìn kỹ lại một lượt bảng xếp hạng thành tích từng môn học một.
Điểm môn Tiếng Anh và Ngữ Văn của Ngụy Phong tăng vượt bậc so với trước nhưng vẫn thấp hơn cô hai mươi