Xưa nay, Ngụy Phong vẫn luôn là hạng người không chịu nghe lời.
Hôm đó, Tề Minh uống một ít rượu với đám bạn. Lúc đi ra khỏi quán bar, ngồi vào chiếc xe Lamborghini mình vừa mua, lái xe chạy dọc đường Tân Giang vắng vẻ không người qua lại, cậu ta giật mình phát hiện ra trong gương chiếu hậu có một bóng người màu đen cưỡi xe mô tô thể thao phóng vù tới.
Tề Minh quan sát gương chiếu hậu, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngụy Phong đội mũ bảo hiểm màu đen có kính mắt, đôi mắt đen láy của anh tựa như mắt thú rừng ẩn nấp trong màn đêm.
Tề Minh thầm chửi “đệt” một tiếng, giẫm chân ga hết cỡ, điên cuồng phóng xe lao thẳng về phía trước, ba cậu ta đang giục cậu ta phải về nhà ngay, đêm nay cậu ta không muốn kiếm chuyện.
Thế nhưng, thật không ngờ, Ngụy Phong lại bỗng nhiên tăng tốc, tiếng động cơ gầm lên ầm ĩ, anh nhanh chóng bắt kịp chiếc Lamborghini của Tề Minh.
Tề Minh nghiến răng nhìn Ngụy Phong.
Ngụy Phong đáp trả lại cậu ta bằng ngón giữa, sau đó tăng tốc, vượt qua xe của cậu ta, nhanh chóng lao vào trong màn đêm trước mặt.
Khi Tề Minh cho rằng Ngụy Phong sắp sửa đi khỏi rồi thì bỗng nhiên, chiếc xe mô tô thể thao hãm phanh xoay ngang thân xe ở ngay ngã tư trước mặt, chặn đường chiếc Lamborghini của cậu ta.
Ngụy Phong đứng trước mặt cậu ta không hề biết sợ là gì tựa như quỷ dữ lấy mạng người trong đêm tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy chiếc Lamborghini sắp sửa lao tới đâm vào đối phương, Tề Minh đạp chân phanh, chiếc xe thể thao rít lên ken két rồi dừng lại cách Ngụy Phong không đầy nửa mét.
Lực quán tính xô Tề Minh lao về phía trước, đập người vào vô lăng, trái tim cậu ta như muốn bắn ra khỏi lồng ngực, cậu ta nhìn chàng trai chán sống ở trước mặt, không nén nổi giận dữ quát ầm lên: “Mẹ kiếp, mày điên rồi sao! Mày muốn chết đấy à! Mày chán sống nhưng tao vẫn còn muốn sống tiếp!”
Ngụy Phong thong thả châm một điếu thuốc lá, đóa hoa màu vàng cam thoáng bừng sáng ở khóe môi rồi vụt tắt, làn khói trắng lượn lờ tan vào trong màn đêm.
“Ông đây chẳng có gì hết, mày muốn liều mạng với tao thì cũng được thôi.”
Nói đoạn, anh rút cây gậy giắt ở sau lưng ra, chậm rãi đi về phía Tề Minh.
Tề Minh vội vàng khóa cửa xe lại, hoảng hốt nhìn Ngụy Phong: “Mày, mày định làm gì vậy?”
“Xe này là xe thể thao mà, mày đóng cửa xe lại cũng có ích gì đâu chứ?”
Ngụy Phong ghì cây gậy lên cổ cậu ta, hất cằm lên, ung dung nhìn cậu ta với thái độ xem thường. Khuôn mặt Tề Minh méo xẹo lại vì hoảng sợ…
“Mày chớ làm bừa, tao… Tao bồi thường cho mày là được chứ gì.”
“Chuyện này dừng ở đây nhé! Mày thấy, thấy sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng Tề Minh đã sợ mất hồn mất vía.
Ngụy Phong quan sát khuôn mặt thư sinh đằng sau chiếc kính không gọng của cậu ta, cậu ta chẳng khác gì một bông hoa nở trong nhà kính, chưa từng thực sự trải qua bão tố bao giờ, hoàn toàn không thể trụ vững khi bị người khác hù dọa.
Đúng như Ngụy Phong nói, kẻ vô sản thì sợ gì bọn có của.
Nếu như Ngụy Nhiên không quay lại, nếu như anh chỉ có một mình, nếu như anh không hứa với cô sự tự bảo vệ mình thì có lẽ Ngụy Phong sẽ cầm cây gậy này đập vỡ sọ cậu ta rồi.
Bất chấp hậu quả, bất kể cái giá đắt phải trả, tính anh đã có thù thì nhất định phải rửa hận…
Thế nhưng, cuối cùng anh lại dời cây gậy khỏi hộp sọ mong manh của cậu ta, “choang” một tiếng, gương chiếu hậu của xe ở phía bên tay trái bị đập nát vụn.
Ngụy Phong rút điện thoại di động ra gọi điện thoại báo cảnh sát: “Số ba mươi hai, đường Tân Giang, xe Lamborghini biển số DuLx403*, tài xế uống rượu lái xe.”
*Du là đầu biển số xe của các xe đăng ký biển kiểm soát tại thành phố Trùng Khánh, công thức biển số xe của Trung Quốc là: Tên viết tắt của tỉnh/thành phố + một ký tự Latin + năm chữ số. Ví dụ: DuL12345.
...
Sau đêm đó, Tề Minh bị ốm nặng, đã vậy còn bị treo bằng lái.
Liễu Lệ Hàn biết chuyện Tề Minh đã làm, thầm mắng cậu ta quá kích động, không có đầu óc. Cậu ta có gì nào? Chẳng phải cậu ta có chỗ dựa là quyền lực của ba mình hay sao, sao không lợi dụng nó mà lại chơi bạo lực với Ngụy Phong, tự đẩy bản thân vào thế bị động chứ.
Ngụy Phong đã lăn lộn dưới đáy xã hội từ tấm bé, ba ngày một trận đòn, dăm ngày một trận đổ máu, với hạng người như vậy… Thứ Ngụy Phong không thèm sợ nhất chính là chơi bạo lực.
...
Kể từ khi bắt đầu mùa đông, cả sức khỏe lẫn tinh thần của chú chó nhỏ Cầu Cầu đều càng ngày càng xuống dốc.
Lộ An Thuần đã tới thăm Cầu Cầu mấy lần.
Cho dù Ngụy Phong chăm sóc nó cực kỳ cẩn thận, mua hạt cho chó loại nhập khẩu tốt nhất cho nó, cho nó nằm ổ lót đệm nhung mềm, dùng đẩy đủ các loại thuốc dành cho thú cưng.
Nhưng vì chú chó nhỏ đã cao tuổi, sau lần bị trọng thương gãy xương sườn, sức khỏe của nó càng ngày càng tệ, hầu như lúc nào cũng chỉ ốm yếu nằm co ro trong ổ.
Ngụy Phong nhắc Lộ An Thuần phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, có lẽ chú chó này không thể sống sót qua mùa đông năm nay.
Đôi khi, Lộ An Thuần thích nghe lời anh nói nhưng cũng đôi khi… Cô cảm thấy anh nói chuyện quá thẳng thắn.
Đúng vậy, sự thật luôn mất lòng, đây cũng chính là nguyên nhân cô thích dùng những lời nói dối để dựng nên cảnh yên bình giả tạo, cô luôn dễ dàng nói ra những lời dối trá với mọi người xung quanh mình.
Thế nhưng, lừa dối chính là hàng rào phòng ngự tuyệt vời nhất của phần lớn mọi người để chống lại thế giới tàn nhẫn này.
Chỉ riêng Ngụy Phong là không chịu chấp nhận cảnh đẹp mong manh dễ dàng tan biến như bọt biển ấy, anh luôn đối mặt thẳng thừng với sự thực, trực diện với cuộc đời xù xì lởm chởm thậm chí có những lúc đầm đìa máu me này.
Bởi vậy nên anh luôn nói thật với cô.
Hôm Giáng Sinh, Ngụy Phong báo tin cho Lộ An Thuần biết, Cầu Cầu đi rồi.
Cầu Cầu đau đớn, rên rỉ suốt cả đêm, tới quá nửa đêm, anh và Ngụy Nhiên đưa chó tới phòng khám thú y hoạt động hai mươi tư giờ mỗi ngày để cấp cứu nhưng bác sĩ nói dù có cứu nó cũng chỉ khiến nó phải chịu đau đớn lâu hơn mà thôi, bác sĩ hỏi xem anh có muốn lựa chọn cái chết nhân đạo cho nó hay không.
Ngụy Phong lắc đầu, anh không đồng ý, nó vẫn chưa muốn chết, nó vẫn đang cố gắng giãy giụa lần cuối, chống lại thần chết tới tận giây phút cuối cùng.
Anh và Ngụy Nhiên ở bên cạnh chú chó nhỏ suốt đêm.
Khi những tia nắng bình minh xé toạc chân trời, cuối cùng chú chó nhỏ cũng trút hơi thở cuối cùng.
Chiều tối hôm đó, ban cán sự lớp tổ chức một buổi dạ tiệc Giáng Sinh, mặc dù rất muốn đeo mặt nạ hạnh phúc giả dối cùng hòa vào không khí vui vẻ với mọi người nhưng Lộ An Thuần phát hiện ra dù cô có cố gắng mỉm cười thế nào đi nữa, dù cười tới nỗi cơ miệng bị chuột rút…
Khóe mắt cô vẫn cay xè muốn rơi lệ.
Cái chết của Cầu Cầu giống như một đám mây đen phủ bóng tối trong lòng cô. Tuy nhiên, đây không phải nguyên nhân khiến cô buồn.
Cô nghĩ đến cuộc đời của mình, không biết cuộc đời cô có giống Cầu Cầu không, sống ngụy trang trong sự đè nén ngày qua ngày, dần dần mệt mỏi, cuối cùng tàn lụi và khô héo.
Cô rời khỏi buổi dạ tiệc vui vẻ, một mình đi lên sân thượng trên nóc nhà, ngồi ở cầu thang ngắm nhìn cả một vùng ráng chiều rực lửa nơi chân trời tựa như sắc màu rực rỡ của tuổi trẻ trong bữa tiệc hoan ca cuối cùng.
Chẳng bao lâu sau, Ngụy Phong cũng lên sân thượng, ngồi cạnh cô.
Cho dù đã đầu đông nhưng anh vẫn mặc áo sơ mi trắng đồng phục như trước. Ánh chiều tà nhuộm ánh sáng ấm áp lên áo anh, khuôn mặt sắc sảo mọi ngày cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
“Vì sao không chọn cái chết nhân đạo?” Lộ An Thuần khẽ hỏi anh.
“Nó không biết nói nhưng tôi nghĩ, nó sẽ không muốn chủ động từ bỏ sinh mạng, lại càng không muốn người khác kết thúc sinh mạng của mình.” Sắc mặt của Ngụy Phong không hề thay đổi, giọng nói trầm ấm của anh nghe như tiếng giấy nhám cọ mài: “Đau đớn là chuyện bình thường của cuộc đời, vui sướng mới là điều xa xỉ.”
Lộ An Thuần nhìn góc nghiêng tuấn tú của thiếu niên, anh ngả ngửa ra sau, chống một tay đỡ lấy cơ thể, phóng mắt nhìn xa xăm về phía ánh chiều tà tối mờ, đôi mắt đen láy của anh không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Vừa thoải mái lại vừa không thoải mái.
“Ngụy Phong, có thể cho tôi dựa vào người cậu một lát được không?”
“Dựa bao lâu cũng được.”
Anh ngồi dịch lại gần cô hơn, Lộ An Thuần nhẹ nhàng gối đầu lên bờ vai rộng