Trước cửa Tân Quang Thiên Địa, lái xe Kiều Chính tới đón cô, thấy cô xách túi lớn túi nhỏ, ông ấy vội cầm chúng cho cô: “Ồ, cháu mua không ít nhỉ!”
“Sắp khai giảng nên cháu mua một ít quần áo mới.”
“Lên xe đi, hôm nay ba cháu bày tiệc, về nhà sớm muốn ăn cơm với cháu, không ngờ cháu lại không ở nhà. Sắc mặt ba cháu khó coi lắm, ông ấy còn mắng cả dì Liễu nữa, trách vì sao cô ấy không đưa cháu về nhà cùng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tâm trạng của Lộ An Thuần chẳng dễ gì mới lắng lại được, cô lấy lại bình tĩnh, lo lắng hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao.”
“Vậy chú mau chở cháu về đi.”
Lái xe khởi động xe, phóng chiếc xe bảy chỗ cải tiến lên trên cầu vượt, lao về nhà nhanh như chớp.
...
Sau khi Lộ An Thuần ra về, cậu bé Ngụy Nhiên ngồi ở ngưỡng cửa của cửa hàng điện thoại di động cũ, nhìn theo hướng cô đi khỏi, đeo tai nghe nghe những bài hát đang nổi tiếng, thở ngắn than dài.
Đúng lúc này, Chúc Cảm Quả xách một túi giấy dầu tới, lúc vào nhà cậu ấy còn quệt dầu lên mặt Ngụy Nhiên: “Bà tôi bảo tôi mang cho hai anh em cậu một ít sườn heo xông khói.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thay tôi cám ơn bà Chúc nhé.”
Ngụy Phong sai Ngụy Nhiên: “Em đi lấy một ít cam đường Bồ Giang* mua mấy hôm trước cho anh Trư Can của em đi.”
*Cam đường Bồ Giang là giống cam đặc sản của Bồ Giang, Tứ Xuyên. Cam đường Bồ Giang được xếp vào danh sách một trong một trăm thương hiệu nông sản tiêu biểu hàng đầu của Trung Quốc.
Ngụy Nhiên bèn nhặt hết tất cả những quả cam đường còn lại đưa cho Chúc Cảm Quả mang về.
“Chỉ là chút sườn heo xông khói thôi mà, bọn cậu không cần phải tặng lại gì đâu.”
“Bà cậu thích ăn cam đấy.”
Chúc Cảm Quả không còn cách nào khác đành nhận lấy túi cam.
Cậu ấy là bạn chơi với Ngụy Phong từ nhỏ đến lớn nên hiểu rất rõ tính cách của Ngụy Phong, xưa nay anh không thích nợ gì người khác, hàng xóm láng giềng cho gì anh cũng đều có quà đáp lại.
Hồi học tiểu học, trong tiết Mỹ thuật, vì không có bút sáp màu nên anh đành phải ngồi nhìn các bạn khác vẽ tranh, nom hết sức đáng thương. Bạn nữ ngồi bàn trên thấy vậy bèn cho Ngụy Phong mượn vài ba cây bút sáp màu để anh hoàn thành bài tập mỹ thuật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bạn ấy mập mạp, cũng không xinh xắn gì, thường hay bị bạn bè trong lớp trêu là con bé thủ heo.
Sau khi tan học, Ngụy Phong ra vườn hoa hái được mấy bông hoa dại, dùng giấy màu của tiết Mỹ thuật gói lại, còn dùng dây ruy băng bó thành một bó hoa xinh xắn tặng cho cô bạn cho anh mượn bút sáp màu coi như quà đáp lễ, giúp cô ấy được một phen hãnh diện trước các bạn trong lớp.
Cô bạn cho mượn bút sáp màu bật khóc ngay tại chỗ.
Ngụy Phong là người rất nhạy cảm, chu đáo, đôi mắt đen láy sắc như dao của anh có thể nhìn thấu niềm khát vọng sâu nhất trong lòng mọi người.
Bó hoa ấy khiến cô bạn cho mượn bút sáp màu yêu anh rất nhiều năm, cuối cùng, năm lớp mười, cô ấy gom góp dũng khí tỏ tình với anh nhưng lại bị anh tuyệt tình từ chối.
Lý do rất đơn giản, anh không hề có ý gì với cô ấy, đừng nghĩ nhiều, anh làm vậy chỉ là để trả ơn mà thôi.
Cho nên anh thực sự đúng là một cỗ máy thu hoạch trái tim của các cô gái, các cô gái đều thích anh, không chỉ vì khuôn mặt đẹp trai đỉnh chóp của anh mà còn vì khí chất lịch lãm đầy ngang tàng này.
Anh nổi tiếng là khó cưa đổ.
Tính đến thời điểm hiện tại, chưa có bạn nữ nào có thể hái được đóa hoa mọc trong bụi gai này.
“Đúng rồi, vừa rồi lúc tôi mới ra khỏi cửa, tôi nhìn thấy cô gái đêm đó bị chúng ta dọa sợ, sao cậu ta lại tới đây?”
Ngụy Nhiên vội vàng đáp: “Chị ấy tới đây gặp anh em giống các chị khác, chị ấy đến để tỏ tình với anh em.”
Chúc Cảm Quả kinh ngạc trợn tròn mắt: “Không phải chứ!”
Mặc dù cả con ngõ này đều biết chuyện Ngụy Phong được nhiều người yêu mến, suốt bao năm nay, hễ có cô gái xinh xắn nào tới ngõ Thanh Hà thì mười cô, có tới tám, chín cô là tới để gặp Ngụy Phong.
Cô gái hôm nay tới đây rất xinh đẹp nhưng chiếc túi cô cầm trên tay còn có… Mức giá đẹp mắt hơn nhiều.
“Chắc chắn cậu ta là con gái nhà giàu đấy, anh trai em có bán mười nghìn chiếc máy cũ cũng không mua nổi cái túi người ta dùng đâu, em thấy cái túi cậu ta cầm không, đó là túi LV bản số lượng giới hạn trên toàn cầu đó.”
Mặc dù Chúc Cảm Quả không có xu sứt nào nhưng bình thường cậu ấy lại thích xem tạp chí thời trang, ngắm trai xinh gái đẹp, nắm rõ thông tin của các nhãn hiệu hàng đầu như lòng bàn tay: “Cái túi đấy không phải cứ có tiền là mua được đâu, cả thế giới chỉ có mấy chiếc thôi, cậu ta mua được nó chứng tỏ nhà cậu ta… Không chỉ giàu sương sương thôi đâu mà phải là dạng giàu nhất trong số những người giàu! Tầm cỡ thế lực khổng lồ trong giới tư bản!”
Ngụy Phong thản nhiên sửa bo mạch điện thoại: “Làm gì có cô con gái nhà giàu nào ăn mặc như cô ấy, che kín mín hệt như nữ tu vậy, vừa quê mùa vừa lỗi mốt.”
Tỏ tình cũng không biết ăn mặc đẹp một chút.
Ngụy Phong cảm thấy cô hoàn toàn thiếu chân thành.
“Có khi người ta thích phong cách này cũng nên, mặc dù cậu ta mặc đồ lỗi mốt nhưng toàn là của các thương hiệu xịn cả đấy! Có thể là do gu thẩm mỹ không được tốt thôi, dù sao cũng không liên quan gì tới chuyện người ta có nhiều tiền.”
Ngụy Phong liếc nhìn Ngụy Nhiên: “Em nghĩ sao?”
“Ồ, chị ấy nói chị ấy không đủ tiền mua cho em thật nhiều cốc socola bánh quy hành tinh, chỉ mua được mười chiếc thôi, em nghĩ chị ấy không có nhiều tiền lắm đâu.”
“Nghe thấy chưa?”
“Ngụy Phong, cậu lạ nhỉ.” Chúc Cảm Quả cười nhìn Ngụy Phong: “Sao vậy? Cậu không muốn cậu ta là con gái nhà giàu à?”
“Liên quan cóc gì tôi.” Ngụy Phong tháo bo mạch điện thoại ra, đáp chẳng khách sáo chút nào: “Tôi đâu có quen biết gì người ta.”
“Trong đám con gái cưa cẩm cậu thì cậu quen biết được mấy người chứ.”
“Chẳng quen biết ai hết.” Ngụy Nhiên nói xen ngang: “Nhưng mà! Vừa rồi anh em gọt táo cho chị ấy đấy.”
“Ồ? Anh em còn biết cả gọt táo cơ à.”
“Gọt hơi bị siêu luôn nha, xoay dao một cái, xoẹt xoẹt vài nhát là mấy giây sau đã gọt xong rồi, vỏ liền một mạch không bị đứt đoạn!” Cậu bé khoa tay múa chân tả đầy khoa trương.
Chúc Cảm Quả thấy thực sự khó tin. Tính cách Ngụy Phong cứng đầu như một con chó hoang, không ai trêu chọc vào được, đã cắn người là không chịu nhả ra, kiểu gì cũng phải ngoạm đứt được một tảng thịt đầm đìa máu tươi mới chịu thôi. Truyện được nhóm dịch đăng ở luvevaland.co. Nhóm sẽ public 51 chương, từ chương 52 mọi ngươi có thể vào group Động spoil và review truyện (search trên facebook, tên nhóm viết hoa hết) hoặc vào bằng link https://www.facebook.com/groups/spoilandreview để đọc không tốn MP. Mọi người nhớ trả lời câu hỏi để được duyệt vào nhóm nhanh hơn nha.
Nếu nói một người như vậy cầm dao đâm người khác thì cậu ấy còn tin chứ bảo là cầm dao gọt táo, hơn nữa còn là gọt táo cho con gái… Chúc Cảm Quả thật sự không thể tin nổi.
“Tại sao cậu lại gọt táo cho cậu ta?”
Ngụy Phong để điện thoại di động xuống, hời hợt nói: “Tôi làm cô ấy sợ hai lần, cô ấy nghĩ ông đây là một thằng bạo lực nên tôi phải thay đổi ấn tượng của cô ấy một chút.”
“Cũng đúng, kiểu đánh nhau bạt mạng của cậu đúng là làm bọn con gái sợ khiếp vía.” Chúc Cảm Quả nở nụ cười, huých cùi chỏ vào Ngụy Nhiên: “Có phải cậu ta cảm động chết đi được phải không?”
“Không, chị ấy không nhận.”
“Tại tại tại sao?”
“Chị ấy nói chị ấy không thích ăn táo, chị ấy chỉ thích ăn cherry thôi.”
“...”
“Cuối cùng anh em tự ăn quả táo đó, nhai luôn cả hạt.”
*
Lộ An Thuần trở về biệt thự Giang Đinh, Lộ Bái và Liễu Như Yên đang ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày mấy món ăn Tứ Xuyên, mọi người vẫn chưa động đũa.
“Xin lỗi, con về muộn.”
Lộ Bái không thay đổi sắc mặt, không thể đoán ra được tâm trạng của ông ta: “Đi đâu?”
Lúc này, lái xe Kiều Chính xách túi lớn túi nhỏ vào nhà: “Ồ, An An mua được không ít đồ ở Tân Quang Thiên Địa.”
Đôi mắt như chim ưng của ông ta nhìn về phía Liễu Như Yên: “Em không đi cùng con bé à?”
“Em... Em phải…”
Liễu Như Yên lắp bắp nói, Lộ An Thuần ngắt lời cô ấy: “Đừng trách mẹ, tại con không muốn có ai đi cùng, thích đi dạo phố một mình cho tự do nên nói mẹ về trước.”
Lộ Bái bước tới kiểm tra những món đồ hiệu mà Lộ An Thuần mua, lấy điện thoại di động ra kiểm tra thông báo biến động số dư của thẻ tín dụng ở trong điện thoại di động, thản nhiên nói: “Có hai tiếng đồng hồ con không tiêu một xu nào, con đi đâu?”
“Đi xem phim.” Lộ An Thuần biết ngay ông ta sẽ hỏi vậy nên lấy cuống vé xem phim đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.
Lộ Bái xem xong không hỏi thêm gì nữa, nói với Kiều Chính: “Vứt mấy bộ đồ này đi.”
“Ơ...” Kiều Chính lúng túng nhìn Lộ An Thuần: “Nhưng...”
Lộ An Thuần nhìn mặt thảm, im lặng, không nói tiếng nào.
“Sếp Lộ, đây là đồ cô Lộ mua... Thật không hay khi…”
Lộ Bái cầm một chiếc váy dây lên, thẳng tay ném nó xuống chân Lộ An Thuần: “Mặc cái thứ này để quyến rũ thằng nào chứ, tùy