Lộ Bái ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đang mở trong thư phòng tầng một, thờ ơ lật một cuốn tạp chí tài chính.
Sau khi vào nhà, Lộ An Thuần mới bất ngờ phát hiện ra rằng đứng ở ô cửa sổ sát đất trong thư phòng vừa lúc có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra trong vườn hoa!
Tim cô chợt thắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Liễu Như Yên dẫn Liễu Lệ Hàn vào phòng, còn lải nha lải nhải trách móc cậu ta: "Ai bảo em cãi nhau với hai người đó vậy? Chị nói em đừng giận chứ em đúng thật là... Đàn gảy tai trâu. Hôm nay có rất nhiều bạn tham gia bữa tiệc, toàn là người trong giới cả, ai cũng cực kỳ xuất sắc. Em không lo học tập trao đổi thêm với bọn họ mà lại chạy đi gây gổ với nhân viên phục vụ."
Liễu Lệ Hàn khó chịu kêu rên: "Bọn họ có muốn nói chuyện với em đâu."
Vào nhà thấy Lộ Bái đang ở trong thư phòng, Liễu Như Yên lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Lộ Bái thích một ngôi nhà yên tĩnh, ghét sự ồn ào náo nhiệt nên nhíu mày hỏi: "Ồn ào cái gì đấy?"
Liễu Lệ Hàn lập tức mách với ông ta: "Có hai nhân viên phục vụ lưu manh quấy rối An An. Tôi không nhìn nổi nên mới nhiều lời nói giúp An An mấy câu."
"Nhân viên phục vụ quấy rối con gái ư?" Vẻ mặt Lộ Bái ngay lập tức trở nên nghiêm nghị. Ông ta nhìn về phía Liễu Như Yên: "Nhân viên phục vụ mà em mời tới sao? Sao loại người nào em cũng mời vào nhà vậy?"
Mồ hôi lạnh của Liễu Như Yên chảy ròng ròng. Cô ấy biết lúc người đàn ông này tức giận kinh khủng đến nhường nào, bèn nơm nớp lo sợ đáp: "Em... Em thấy bọn họ... Cũng rất chính trực và lễ phép nên mới thuê. Em cũng không biết..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Không phải quấy rối đâu." Lộ An Thuần lập tức giải thích: "Bọn họ chỉ là nhận nhầm con thành người khác thôi. Sau đó họ có nói chuyện với con vài câu, giải thích rõ ràng rồi thôi."
"Hai người đó không thể nào nhận nhầm được!" Liễu Lệ Hàn cứ khăng khăng nói: "An An, cậu ngây thơ quá nên không biết đến mấy cách bắt chuyện vụng về của đám con trai đấy thôi. Chắc chắn là hai người đó có âm mưu đen tối với cậu. Cậu đừng nên đáp lại những người này."
"..."
Bây giờ người mà Lộ An Thuần không muốn đáp lại nhất chính là người tên Liễu Lệ Hàn đấy.
Liễu Như Yên cũng không muốn Liễu Lệ Hàn nói tiếp nữa. Để cậu ta nói thêm vài câu nữa e rằng tối nay cô ấy sẽ rơi vào tình cảnh "bản thân cũng khó giữ nổi" mất.
"Lệ Hàn, em về nhà đi."
"Chẳng phải chị nói tối nay em có thể ở bên này sao?"
"Vừa rồi mẹ gọi điện thoại bảo chị gọi em về chăm sóc ba."
Cuối cùng Liễu Lệ Hàn cũng không nói thêm gì mà xấu hổ rời khỏi biệt thự.
Lộ Bái cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt này nữa mà tiếp tục cúi đầu xem tạp chí tài chính. Lộ An Thuần cẩn thận đánh giá vẻ mặt ông ta. Hẳn là... Không nghĩ gì nhiều đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Mấy ngày nữa ba sẽ sắp xếp một tài xế chở con đi học. Bao giờ tan học thì tài xế sẽ chở con về."
"Không cần đâu ba." Lộ An Thuần vội vàng từ chối: "Con muốn đi học và tan học chung với bạn bè. Hay là ba mua cho con chiếc xe đạp đi?"
"Xe đạp ư?" Lộ Bái cười khẽ: "Vậy con phải chuẩn bị tinh thần khiêng xe đạp của mình lên núi đi nhé.”
"Ặc..."
Lộ An Thuần nghĩ đến những lần ra ngoài không nhiều lắm của mình kia, hình như đúng là phải vượt núi băng đèo thật, chỗ nào cũng là bậc thang, khắp nơi toàn sườn núi cao và vùng trũng thấp.
"Vậy con có thể ngồi xe buýt và tàu điện ngầm với bạn bè mà. Tóm lại là con không muốn có tài xế."
"Con mới quen bạn mới hả?" Lộ Bái đổ tàn thuốc trong tẩu thuốc tráng men xuống chiếc gạt tàn rồi lơ đãng hỏi.
"Vâng."
"Tên là gì thế?"
"Ninh Nặc ạ."
Lộ Bái suy nghĩ một chút: "Con gái của tổng giám đốc Ninh ở bất động sản Việt Phong. Có điều cô bé ấy cũng có tài xế cá nhân mà."
"Con đã thống nhất với cậu ấy rồi. Sau này chúng con sẽ cùng ngồi tàu điện ngầm đi học và tan học."
"Thế ư?"
Lộ An Thuần hơi chột dạ: "Vâng."
Giây tiếp theo, Lộ An Thuần đã hối hận vì mình đáp lại quá nhanh, quên mất ba mình là người như thế nào.
Chỉ thấy Lộ Bái cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số rồi gọi đi: "Tổng giám đốc Ninh, chào ông, tôi có chút chuyện muốn hỏi thăm con gái ông, là chuyện liên quan đến con gái tôi."
Lộ An Thuần bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay khiến một miếng da bị cứa ra. Cơn đau nhói truyền tới làm cô mím chặt môi.
Rất nhanh sau đó Ninh Nặc đã tới nghe điện thoại: "Chào chú Lộ ạ."
"Ninh Nặc, nghe con gái chú bảo sau này nó với cháu sẽ đi học và tan học cùng nhau. Nhưng theo như chú biết thì nhà cháu ở Giang Bắc, ngược hướng với nhà chú cơ mà?"
"A, chú à, chú chưa biết đấy thôi. Nhà chúng cháu chuyển tới bên phía bờ nam rồi, là vì để tiện cho cháu đi học đấy. Bây giờ ba mẹ ở Giang Bắc còn cháu thì ở một mình với bảo mẫu ở bờ nam bên này, rất gần nhà chú đó nha! Cho nên cháu với An An mới thống nhất với nhau cùng đi học và tan học."
"Hoá ra là vậy. Thế sau này nhờ cháu để ý đến An An giúp chú nhé. Con bé mới đến nên vẫn chưa quen với nơi này lắm."
"Chú cứ yên tâm đi ạ."
Lộ Bái cúp điện thoại, nụ cười hiền lành lại quay về trên khuôn mặt: "An An, sau này con cứ đi học và tan học với Ninh Nặc đi nhé."
"Vâng, cảm ơn ba ạ."
Lộ An Thuần xoay người đi về phòng, lại nghe giọng nói đầy kiềm chế và bình tĩnh của người đàn ông truyền tới từ phía sau: "Nhớ cho kỹ, không bao giờ được nói nửa lời dối trá với ba. Mẹ con là một người phụ nữ miệng toàn lời dối trá. Ba không thích như vậy chút nào."
Bước chân của Lộ An Thuần hơi khựng lại. Cô nhỏ giọng "vâng" một tiếng rồi vội vàng chạy về phòng. Sau khi đóng cửa lại, cô ngồi dưới đất thở hổn hển từng hơi một.
Cứ như con cá thiếu oxy sắp nghẹt thở chết vậy.
Người đàn ông kia chẳng khác gì con quỷ. Ông ta muốn khống chế tất cả mọi thứ của Lộ An Thuần, từ mối quan hệ xung quanh cô, tương lai của cô, cho đến cả toàn bộ cảm xúc vui buồn giận hờn của cô nữa... Năm đó ông ta đã đối xử với mẹ cô như thế. Ông ta nghiêm khắc quản chế tất cả mọi mạng lưới giao tiếp của bà, luôn gọi điện thoại cho bạn bè của bà để kiểm tra tính xác thực của tin tức, xem xem bà có nói dối hay không. Dù bà đi đến đâu ông ta cũng sẽ cử người đi theo giám sát.
Lời dạy duy nhất mà Lộ An Thuần nhận được từ người mẹ của mình chính là... Không nên phản kháng.
Càng phản kháng thì sẽ càng bị giam cầm.
Cô học được cách giả vờ ngoan ngoãn, học được cách nghe lời, học được cách cẩn thận với mọi thông tin mình nói cùng bạn bè... Cho nên ở trong mắt Lộ Bái, cô vẫn là một đứa con gái nghe lời. Thành ra ông ta không cử người tới theo dõi cô mọi lúc mọi nơi.
Cô đã giành được chút tự do nhỏ nhoi này cho bản thân.
Ngón trỏ của Lộ An Thuần đang chảy máu. Cô vừa mới gỡ cái móng tay đâm sâu vào da thịt kia xuống khiến máu tươi phun ra. Điện thoại di động của cô nhuốm đầy máu. Cô phải vội vàng rút khăn lấy lau sạch.
Ninh Nặc gọi điện thoại lại: "Bé cưng, nghĩ xem phải cảm ơn tớ thế nào đi."
Lộ An Thuần thật sự vô cùng cảm ơn cô ấy đã tuỳ cơ ứng biến. Bởi vì hai người các cô chỉ vừa mới quen nhau một buổi chiều mà thôi, còn chưa kịp thống nhất tin tức với nhau. Cô ấy cũng hoàn toàn không ngờ được rằng Lộ Bái lại gọi điện thoại cho mình.
Lộ An Thuần đang định trả lời Ninh Nặc thì đột nhiên liếc mắt một cái thấy được một chấm đỏ loé lên trong góc trần nhà.
Đó là... Một chiếc camera theo dõi!!!
Nó được gắn ngay trong phòng ngủ của cô.
Lộ An Thuần cố gắng hết sức khống chế cơ mặt gần như đang vặn vẹo của mình rồi khàn giọng nói với Ninh Nặc: "Lát nữa tớ sẽ nhắn tin cho cậu."
Nói xong, cô cúp điện thoại rồi đi tới đứng dưới chiếc camera theo dõi màu đen kia, bình tĩnh nhìn xuyên qua nó để thấy được đôi mắt đang giám sát mình phía sau nó... Đôi mắt của ma quỷ.
Đúng vậy, ông ta đã đối xử với mẹ cô như thế.
Ở trong cái nhà này, mẹ con hai người đều là vật sở hữu của ông ta, bị ông ta nắm trong lòng bàn tay. Thậm chí bao gồm cả Liễu Như Yên cũng không hề có chút tự do hay riêng tư nào...
Giống như bình hoa, tủ quần áo, tủ lạnh trong nhà vậy.
Những thứ này thì cần gì phải có sự riêng tư chứ?
Việc làm ầm ĩ với Lộ Bái là chắc chắn không khả thi. Nó sẽ chỉ khiến cô rước phải những trận đòn bạo lực mà thôi. Lộ An Thuần đã vứt bỏ cách phản khách vụng về này từ lâu rồi.
Cô đứng đó bình tĩnh lại một hồi rồi cầm quần áo ngủ đi vào nhà vệ sinh thay đồ, hơn nữa còn cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách của nhà vệ sinh.
Cũng may người đàn ông này còn chưa biến thái đến nỗi gắn cả camera theo dõi vào nhà vệ sinh của cô.
Cô núp trong một góc của nhà vệ sinh, gọi điện thoại lại cho Ninh Nặc lần nữa rồi thấp giọng nói: "Ninh Ninh, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu. Sao cậu biết mà nói với