Bởi vì Liễu Lệ Hàn gây chuyện như vậy nên Lộ An Thuần không dám đến ngõ Thanh Hà thăm Ngụy Nhiên nữa.
Cô ngoan ngoãn ở nhà, thỉnh thoảng lại mời Ninh Nặc đến nhà bơi lội chơi dưới nước, hoặc là uống trà chiều và ăn đồ ngọt.
Mặc dù Lộ Bái không nghi ngờ gì, nhưng cô cũng không dám mạo hiểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lỡ như có gì thì sao.
Lộ An Thuần không chấp nhận nổi cái lỡ như kia, cô đã mất mẹ rồi, em trai là người thân duy nhất mẹ để lại cho cô, cô nhất định phải bảo vệ em ấy thật tốt.
…
Buổi sáng ngày mùng một tháng chín, Lộ An Thuần thay đồng phục nữ của trường THPT số 1 Nam Gia, bộ đồng phục xinh xắn vừa như in, đôi giày da nhỏ màu đen làm bằng da thật, áo sơ mi trắng phối với chân váy đồng phục dài xếp ly tối màu, một chiếc nơ bướm màu đỏ sẫm được thắt trên cổ áo sơ mi, trên ngực trái cài huy hiệu mang logo trường THPT số 1 Nam Gia.
Chỉ một bộ đồng phục… Đã đẹp hơn quần áo bình thường của cô, Lộ An Thuần cực kỳ thích bộ đồng phục này, cô đứng chụp ảnh tự sướng trước gương một lúc lâu.
Giống như tất cả những cô thiếu nữ đang độ tuổi xuân thì khác, cô rất thích cái đẹp, cũng rất thích chăm chút cho bản thân.
Chỉ tiếc, cô không thể có được sự đẹp đẽ này dưới ánh mặt trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lộ An Thuần gặp được Ninh Nặc ở dưới tầng, cô ấy dựa vào hàng rào, chán đến chết nhai kẹo cao su.
“Để cậu đợi lâu rồi!”
Ninh Nặc quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “An An, tớ bảo đảm, cậu sẽ trở thành người được chọn cho vị trí hoa khôi của trường chúng ta.”
“Cái gì thế, trường của các cậu còn có chuyện chọn hoa khôi nữa à?”
“Chẳng lẽ trường cấp ba lúc trước của cậu không chọn?”
Lộ An Thuần lắc đầu: “Không chọn.”
Lộ Bái chạy bộ buổi sáng xong, vừa hay gặp được hai cô gái đi ra ngoài, ông ta dùng khăn lông trắng lau mồ hôi trên mặt: “An An, bảo tài xế đưa hai đứa đi đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không cần đâu ba, con cố ý dậy thật sớm là để đi bộ đến trường đấy, còn có thể làm quen đường xá, mà cũng không xa lắm.”
Lộ Bái không kiên trì, ông ta nhận lấy cặp sách trong tay quản gia rồi đeo lên lưng cho cô, vươn đầu ngón tay nâng cằm cô gái lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô: “Ba rất vui vì con đồng ý đến thành phố C, ngoan vào, đừng khiến ba thất vọng.”
“Vâng, con biết rồi.”
Tất nhiên Ninh Nặc không nghe thấy sự đe dọa trong giọng ông ta, dọc đường đi cô ấy đều hâm mộ Lộ An Thuần: “Ba cậu đối xử với cậu tốt quá! Vừa nhìn đã biết là chú ấy rất thương cậu rồi!”
Lộ An Thuần đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, khoé môi nở một nụ cười nhạt: “Đúng vậy, ba đối xử với tớ rất tốt.”
“Hơn nữa! Quan trọng nhất là ba của cậu rất đẹp trai! Dáng người cũng siêu chuẩn, không vác cái bụng bia giống ba tớ, hoàn toàn không quan tâm đến hình thể chút nào, tớ đã bảo ông ấy bao lần rồi mà ông ấy còn bảo tớ béo, tớ béo đâu mà béo.”
Ninh Nặc lầu bà lầu bầu trách móc ba mình, nhưng cô ấy không hề biết Lộ An Thuần nghe thấy cô ấy nói những lời này lại hâm mộ cô ấy đến mức nào.
Đó mới là một người cha tốt bình thường, sẽ tranh cãi với con trẻ nhưng không tổn thương nhau, lại càng không dùng danh nghĩa tình yêu để… Khống chế và giam cầm.
Các kiến trúc xung quanh nằm san sát nhau như đang đi ngang qua khu rừng đô thị, khi thì đi xuyên qua đường hầm, khi thì đi thang máy lên tầng, sau khi cửa thang máy mở ra lại là một con đường cái khác.
Ninh Nặc thấp giọng hỏi Lộ An Thuần: “Này, cậu có ghét vị kia nhà cậu không… Chị gái của Liễu Lệ Hàn ấy?”
“Tớ không ghét.”
“Sao lại thế, chắc chắn chị ta muốn thay thế vị trí của mẹ cậu đấy, muốn lên làm vợ cả! Hừ, người như vậy là không biết xấu hổ nhất luôn, đào mỏ.”
Lộ An Thuần không biết vì sao Liễu Như Yên lại lựa chọn ở bên Lộ Bái, có lẽ là vì tiền, có lẽ là vì địa vị, hoặc giống như lời Ninh Nặc nói, muốn có được một cuộc hôn nhân đầy vẻ vang.
Nhưng… Dù có là lý do nào thì Lộ An Thuần cũng cảm thấy, bảo hổ lột da sẽ chẳng có kết quả gì tốt.
Lộ Bái đối xử với mẹ cô như thế nào thì sẽ đối xử với cô ấy như thế.
Cô không hận cô ấy mà chỉ thấy thương cho cô ấy.
“Thật ra chị ấy đối xử với tớ cũng khá tốt.” Lộ An Thuần nắm thật chặt quai đeo cặp sách: “Có đôi khi chị ấy sẽ giúp tớ, che chở cho tớ trước ba.”
“Vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không nói xấu cậu linh tinh, châm ngòi quan hệ ba con của cậu.”
“Chị ấy chỉ lớn hơn tớ mấy tuổi, nghe nói là chị ấy mới tốt nghiệp đại học được một thời gian, có lẽ không phải loại người mưu mô vậy đâu.”
“Nếu chị ta là người tình của ba cậu, vậy cậu xưng hô với chị ta thế nào, Liễu Lệ Hàn xưng hô với ba cậu thế nào thế.” Ninh Nặc bấm tay tính toán: “Chẳng lẽ cậu phải gọi chị ta là dì à? Liễu Lệ Hàn gọi ba cậu là anh? Thế chẳng phải cậu là cháu gái của Liễu Lệ Hàn à?”
“Làm gì phức tạp đến mức ấy.” Lộ An Thuần cũng sắp bị cô ấy làm cho choáng hết cả đầu: “Lúc không có mặt ba tớ thì tớ gọi chị ấy là chị Liễu, lúc có ba thì gọi là dì thôi. Liễu Lệ Hàn… Cậu ta vẫn gọi là ông Lộ, cũng không có chuyện tớ làm cháu gái của cậu ta đâu.”
“Cũng đúng, người tình chỉ đến vậy thôi, sao mà bằng vợ cả được.”
Hai người nói chuyện câu được câu không, cuối cùng cũng đến trường THPT số 1 Nam Gia.
Trường học nằm ở vùng thấp nên cần phải đi một đoạn đường xuống dốc rất dài mới đến nơi, đương nhiên có năm cái thang máy riêng dành cho học sinh, bạn nào không đi xe có thể đi thang máy xuống.
Đây là lần đầu tiên Lộ An Thuần nhìn thấy chuyện phải đi thang máy mới đến trường, không thể không cảm thán sự thần kỳ của thành phố C.
Sau khi ra khỏi thang máy sẽ thấy một dãy thiết bị kiểm soát ra vào của trường học.
Khuôn viên trường THPT số 1 Nam Gia theo phong cách kiến trúc châu Âu, tuy đã hơi cũ kỹ, nhưng càng lâu đời thì lại càng có cảm giác của phong cách cổ điển, tiện tay chụp một bức ảnh, thêm một lớp kính lọc màu ngả vàng thì sẽ có cảm giác rất giống phim nghệ thuật.
Khuôn viên trường như vậy gắn liền với rất nhiều câu chuyện thanh xuân.
Ninh Nặc thấy suốt cả đoạn đường cô đều cầm điện thoại chụp choẹt liên tục, thậm chí còn tự sướng, cười nói: “Lúc đầu tớ còn cảm thấy cậu lạnh lùng xa cách, giờ xem ra cậu cởi mở phết đó chứ, là một cô gái lạc quan, yêu đời nha.”
“Sao cậu lại cảm thấy tớ lạnh lùng xa cách thế?”
“Chắc là vì cậu quá xinh đẹp.”
Ninh Nặc quan sát ngũ quan xinh đẹp của cô ấy: “Những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta cảm thấy chỉ có thể nhìn từ xa, cảm giác cao quý xa cách không thể đến gần, không dễ gần như mấy anh đẹp trai. Ví dụ như nhân viên phục vụ ở buổi tiệc nhà cậu hôm đấy á, cái cậu đẹp trai ý… Chả có mấy cô gái dám đứng ra bảo cậu ấy bưng trà rót nước.”
“Ấn tượng của cậu với cậu ấy có vẻ sâu sắc quá nhỉ, đến giờ vẫn còn nhớ như in.”
“Đùa chứ, trai đẹp có giá trị nhan sắc cực phẩm cỡ đấy có tìm khắp cả thành phố này cũng không tìm ra được người thứ hai đâu!”
“Cậu ấy đẹp trai thật, trường cấp ba lúc trước của tớ cũng có rất nhiều trai đẹp, ở miền Bắc cũng có nhiều người cao lắm, nhưng cậu ấy là người đẹp nhất mà tớ từng thấy.”
“Thật không!” Ninh Nặc tiếc đứt ruột sao lúc đó mình lại không hỏi xin số liên lạc của anh.
“Nhưng mà này, cậu học ở Bắc Kinh cũng tốt mà, tuy chỗ của bọn tớ cũng không kém nhưng sao cậu lại chuyển trường đến đây thế, chỉ vì muốn ở cùng với ba thôi à?”
“Không phải.” Lộ An Thuần cười nói: “Đây là một bí mật.”
“Á à! Cậu còn giữ bí mật với tớ nữa! Không được, tớ nhất định phải biết!”
Hai cô gái ríu ra ríu rít bước vào lớp bồi dưỡng* của khối mười hai, trong phòng học có rất nhiều gương mặt quen thuộc,