Tiểu Khiết đi vào quán cafe do Trịnh Ly hẹn, cô đi đến mỉm cười chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện Trịnh Ly.
- Trịnh tiểu thư, không biết hôm nay cô hẹn tôi đến là có chuyện gì?
Trịnh Ly nói :Rời xa anh ấy đi, chắc hẳn cô đã rõ việc tôi và anh ấy đã có hôn ước.
- Hôn ước giữa cô và anh ấy mọi người đều biết. Tiểu Khiết nói.
Trịnh Ly gật đầu :Vậy sao? Nếu đã vậy thì tôi có thể nói cô là mặt dày không?
- Tùy Trịnh tiểu thư. Cô nói.
Trịnh Ly nghiêm mặt :Cô nên nhớ ES được như ngày hôm nay là nhờ một phần Trịnh gia chúng tôi, nếu cô cố chấp như vậy đừng trách tại sao anh ấy thân bại danh liệt.
Tiểu Khiết thoáng đơ người, cô ấy nói đúng, nhưng cô rất yêu anh, làm sao có thể rời xa anh được.
Trịnh Ly đối diện cười xòa :Được rồi, giỡn cô một tí mà cô làm như tôi sắp ăn thịt anh ấy của cô vậy.
- Ý Trịnh tiểu thư là...? Tiểu Khiết ngây ngốc hỏi.
Trịnh Ly nói :Tôi đùa đấy, cô nghĩ tôi sẽ chia rẽ hai người thật sao? Haiz, thật ra tôi cũng có ý định đó, nhưng tôi đánh bay nó rồi.
Tiểu Khiết mỉm cười, Trịnh Ly nói tiếp :Ngày trước tôi rất thích anh ấy nhưng giờ nhận ra chỉ có mình tôi kiên trì sẽ không có kết quả nên tôi buông tay rồi, hôm nay hẹn cô ra đây để nói, vài ngày nữa tôi sang Singapore để học và làm bên đó rồi.
- Vậy sao? Vậy chúc cô đạt được kết quả mà mình mong muốn nhé. Tiểu Khiết nói.
Trịnh Ly gật đầu :Thật ra tôi thấy cô cũng rất được, muốn cùng cô kết làm chị em nhưng giờ tôi sắp đi rồi, đợi hai năm nữa đến lúc tôi quay về sẽ làm chị em tốt cùng cô.
Tiểu Khiết mỉm cười :Vậy khi nào Trịnh tiểu thư đi.
- Ngày kia, nếu muốn đưa chân tôi thì đến một mình thôi nhé, nếu dẫn theo anh ấy thì tôi sẽ bắt cóc anh ấy rồi mang sang bên đó, đến lúc đấy cô đừng trách tôi.
Hai người phụ nữ lần đầu gặp nhau nhưng nói chuyện lại rất ăn ý, đến chiều họ mới chịu ra về. Tiểu Khiết qua siêu thị mua chút đồ về nấu cơm tối cho anh.
Tiểu Khiết lên nhà thay quần áo, cô lấy thun cột mớ tóc của mình lên rồi đi xuống bếp đeo tạp dề để nấu cơm. Đến tối anh đi làm về, Trần Gia Kiệt nhập mật khẩu rồi bước vào nhà, mùi đồ ăn thơm phức khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Mỗi ngày khi trở về nhà đều thấy cô đang nấu cơm, hình ảnh người vợ hiền ấy sau này có lẽ sang thế giới bên kia anh cũng không thể quên được, anh thực sự mơ về một mái nhà, anh sẽ là chồng cô, là ba của những đứa nhỏ đáng yêu, nhưng bây giờ căn bệnh của anh không cho phép giấc mơ của anh trở thành sự thật.
- Tiểu Kiệt...anh về rồi, mau vào ăn cơ thôi. Tiểu Khiết nói.
Anh nói mãi cũng chẳng thể sửa nổi cách gọi của cô, không còn cách nào khác đành để cô gọi anh là Tiểu Kiệt, nhưng mỗi lần gọi thì thật sự Tiểu Kiệt của anh lại sừng sững đứng dậy. Anh đi vào bế phốc cô lên.
- Em nhớ tiểu Kiệt đến vậy sao?
Tiểu Khiết co rúm người lại :A...anh làm gì vậy? Chúng ta ăn cơm thôi, Kiệt.
Anh cười gian tà :Em mới gọi tiểu Kiệt, nó cũng rất nhớ em đó.
- Em...nhớ cái gì chứ? Anh..anh mau buông ra để em đi ăn cơm..
Anh cúi đầu xuống nói với :Bây giờ anh ăn em, lát nữa em sẽ được ăn cơm.
Tiểu Khiết ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô vùng vẫy :Em chưa tắm.
- Anh chưa bao giờ chê em bẩn. Anh nói.
Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
- Ưm. Cô không nhịn được mà