Ăn sạch sẽ cô xong, anh như người có thêm sức sống, còn cô bị anh rút hết sức lực, mệt mỏi nằm trên giường, anh mỉm cười bế cô lên đi vào phòng tắm.
Tiểu Khiết để mặc anh tắm những chỗ cần tắm cho mình, giờ cô chẳng còn ít sức lực nào mà ngăn cản nổi con người tinh lực dồi dào này.
Mặc quần áo xong xuôi anh đưa cô xuống phòng bếp ăn cơm tối, Tiểu Khiết cầm dĩa thức ăn :Nguội rồi, để em hâm lại cho nóng.
Anh ấn cô ngồi lại xuống ghế :Ngồi yên dưỡng sức cho hiệp tiếp theo, để anh làm cho.
Mặt cô thoáng đơ tại chỗ, hiệp tiếp theo sao, vậy anh tốt nhất nên đánh ngất cô đi rồi muốn làm gì thì làm, cô mệt quá rồi. Nhìn gương mặt của cô, anh phì cười.
- Xem ra bảo bối của anh rất mong đợi nhỉ?
Tiểu Khiết lườm anh :Đại biến thái, anh làm nhanh lên, em sắp chết đói rồi. Không đùa với anh.
Anh gật đầu rồi đặt thức ăn vào lò vi sóng, Tiểu Khiết ngồi cắn đũa đợi đồ ăn. Năm phút sau, anh mang đồ ăn lên, cô như mèo bị bỏ đói lâu ngày vồ lấy thức ăn. Anh cười ôn nhu nhìn cô.
- Em ăn từ từ thôi, anh có giành với em đâu. Anh nói.
Cô đỏ mặt, nghe lời anh ngồi lại theo dáng tiểu thư rồi ăn một cách nho nhã nhất. Anh cười rồi tiếp tục ăn cơm.
Bỗng...
Đầu anh có chút nhói, anh đưa tay bóp nhẹ thái dương. Tiểu Khiết nhìn anh.
- Anh sao vậy? Tiểu Khiết hỏi.
Anh lắc đầu :Không có gì.
- Anh nói dối. Tiểu Khiết nhìn ra được hình như anh bị đau đầu, cô hỏi :Lại là chứng đau nửa đầu sao?
Chỗ mũi anh cảm nhận được một chất lỏng lạnh ngắt chảy ra, một giọt máu chảy xuống mặt bàn.
- Kiệt, máu.. Cô hoảng loạn nhìn vào máu đang chảy ở mũi anh.
Anh vội đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa lại, Tiểu Khiết đập cửa.
- Kiệt, anh bị sao vậy? Mở cửa cho em...
Giọng cô như sắp khóc :Kiệt, anh ra đây đi mà...
- Anh đừng dọa em.. Cảm xúc hiện tại của cô lo sợ giống như trong giấc mơ vậy, lần này nó chân thực hơn gấp ngàn lần.
Cầm máu xong anh đợi cho gương mặt mình đỡ trắng bệch mới mở cửa bước ra ngoài, thấy cô đang đứng ngoài cửa khóc lóc một cách thảm thương. Anh ôm lấy cô.
- Được rồi, đừng khóc nữa.
Tiểu Khiết đưa đôi mắt đầy nước nhìn anh :Kiệt, anh bị bệnh gì có phải không?
Cô nhớ trước đây anh hay đau đầu, bây giờ lại chảy máu mũi rồi cả giấc mơ không lành tối qua nữa, anh có giấu cô điều gì không?
Anh xoa đầu cô :Em nói gì vậy?
- Kiệt, anh có gì giấu em phải không?
Anh mỉm cười :Đàn Tiểu Khiết, em muốn anh bị gì hay sao mà hỏi nhiều thế hả?
Cô lắc đầu, ôm lấy anh :Tại sao anh lại bị chảy máu mũi, hay đau đầu nữa.
- Anh đã nói đây chỉ là chứng đau nửa đầu bình thường, hôm nay chảy máu mũi là do em đấy.
Cô nhìn anh :Do em?
- Phải, ăn mặc như vậy mà ở trước mặt anh hỏi sao anh không có phản ứng cho được.
Tiểu Khiết lắc đầu :Em không đùa với anh.
Anh xoa đầu cô :Ngoan, anh không sao cả, chỉ là dạo này thời tiết nóng quá nên bị chảy máu, ngày trước anh cũng hay bị.
- Thật sao? Cô nghi ngờ hỏi.
Anh nhướn mày :Sao hả? Muốn anh bị bệnh gì đó lắm sao?
Cô lắc đầu :Kiệt, gần đây em có cảm giác rất lạ, em có cảm giác như sắp tới sẽ xảy ra chuyện.
- Đừng linh tinh, vào ăn cơm tiếp thôi. Anh ngắt mũi cô rồi đưa cô vào bàn ăn.
Thật nguy hiểm, cũng may cô chưa biết, bây giờ cô đã khóc lóc như vậy rồi, nếu như sau này cô