Ba năm sau...
Trong căn biệt thự lớn nhất thành phố S, Tiểu Khiết như mọi ngày dậy sớm để chuẩn bị đi làm, cô thay quần áo công sở rồi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, kể từ ngày phẫu thuật, bác sĩ nói cuộc phẫu thuật rất thành công, đây là cuộc phẫu thuật thứ ba xảy ra kì tích, nhưng đến giờ anh vẫn chưa tỉnh lại.
Ba năm nay cô thay thế mẹ anh và anh quản lí tập đoàn ES, bước đầu có chút khó khăn nhưng nhờ sự giúp đỡ của thư kí Triệu và bà Doãn, bây giờ cô đã làm cho công ty phát triển bình thường nhờ vào thực lực của mình.
- Tiểu Kiệt, em đi làm nhé. Nói rồi cô hôn nhẹ lên má anh.
Ba năm trôi qua khiến cho Tiểu Khiết từ một người phụ nữ yếu ớt, nhỏ bé trở thành một người mạnh mẽ, thành đạt, cô đẹp hơn ba năm trước một cách mặn mà, nhiều công ty muốn hợp tác với ES cũng chỉ vì tổng giám đốc ở đó là một người phụ nữ quá xinh đẹp.
Cô bước xuống nhà, bà Doãn đang đọc báo.
- Mẹ, mẹ dậy sớm vậy sao? Kể từ ngày đó bà đã đề nghị cô gọi bà là mẹ, bởi vì bà rất quý cô, biết anh bị như vậy cô không những rời bỏ anh vậy mà luôn bên cạnh anh nên bà đã quyết định chỉ chọn mình cô làm con dâu.
Bà Doãn quay đầu lại nhìn cô :Tiểu Khiết, ăn sáng rồi hẵng đi làm.
- Con đến công ty ăn sau ạ, con trễ giờ rồi. Cô vừa đi vừa nói.
Ra đến cửa cô đeo đôi giày cao gót năm phân vào rồi bước ra ngoài, thật ra bà rất lo lắng, bởi vì cô vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang khiến cho rất nhiều người đàn ông theo đuổi.
Bà còn nhớ có lần, một cậu thanh niên hai mươi lăm tuổi theo cô đến tận nhà xin phép bà qua lại với cô, thật tình từ lúc đó bà rất sợ mất đứa con dâu này.
Tiểu Khiết ra đến xe, thư kí Triệu đã ở đó chờ sẵn, mở cửa cho cô :Thiếu phu nhân.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi biệt thự, bà Doãn thấy họ đi rồi liền đi lên phòng vào phòng anh.
- Con bé đã đi làm rồi.
Lúc này người đàn ông nằm trên giường lúc giờ mới mở mắt ra, ngồi dậy, anh chính là Trần Gia Kiệt. Bà Doãn nhìn anh.
- Tỉnh rồi sao không cho con bé biết chứ? Thật tội nghiệp cho nó.
Thật ra anh đã tỉnh được hai năm, sau khi phẫu thuật anh hôn mê suốt một năm trời, đến khi tỉnh dậy thì cả cơ thể không thể tài nào động đậy được, lúc đấy anh giống như người thực vật, không muốn cô phải nhìn thấy mình như vậy nên anh vẫn giả vờ rằng mình chưa tỉnh, từ đó anh bắt đầu tập đi đứng, tập nói, tất cả những hoạt động bình thường đơn giản nhất anh đều tập, chuyện này chỉ có Giản Tử Hạo, thư kí Triệuvà bà biết. Đến khi đã trở lại bình thường anh bắt đầu quá trình vật lí trị liệu, nó chia thành nhiều quá trình và nhiều đợt, hiện tại anh cũng sắp hoàn thành nó rồi, chỉ cần tuần tới lần cuối này nữa là xong.
Hai năm nhìn người con gái xinh đẹp của mình bên cạnh mà không được làm ăn gì thật sự là một cực hình cho anh.
Tiểu Khiết ngồi trên xe nhìn ra cửa sổ, bây giờ trời đã chuẩn bị chuyển sang đông rồi, ngồi trong xe nên cô không thể cảm nhận được cái lạnh của những người đi bộ ngoài đường đang chịu.
Tít...tít..tít.. Là Dạ An gọi cho cô, thằng bé đã được ba tuổi rưỡi, nó rất nhanh nhẹn và hoạt bát so với những đứa trẻ cùng tuổi.
- Dì Khiết, đến khi nào dì mới đến thăm Tiểu An đây, người ta rất nhớ dì nha, người ta chưa từng thấy