Đến tối, nhờ có cô bên cạnh nên anh ăn được nhiều hơn mọi khi, mọi người đều về khách sạn ngủ để lấy sức cho ngày mai, Tiểu Khiết nằm trong lòng anh, cô xoay lưng về phía anh, cằm anh tì lên đầu cô, cả hai im lặng nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Đồng hồ trên tường trôi qua thật nhanh, từng phút trôi qua như từng giây khiến nỗi sợ trong lòng hai người càng lớn hơn. Anh sợ sau ngày mai mình không được nghe giọng cô nữa, không được ôm cô ngủ như bây giờ nữa.
Còn cô, cô rất sợ anh xảy ra chuyện gì đó thì bản thân mình cũng không thiết sống nữa.
- Tiểu Kiệt.
- Ừm. Anh ôm chặt lấy cô hơn.
Cô nhỏ giọng hỏi :Hứa với em một chuyện được không?
Anh im lặng...
- Sau này anh sẽ cùng em đến cục dân chính, chúng ta sẽ đăng kí kết hôn nhé.
Mắt anh cay cay, nếu hứa mà không làm được cô sẽ buồn lắm :Anh không thể.
- Tiểu Kiệt, anh phải cố gắng lên, nếu anh không tỉnh lại em sẽ chờ, em sẽ chờ đến khi anh tỉnh lại.
- Tiểu Khiết?
Cô mỉm cười, nước mắt lăn từ mắt thấm xuống drap giường :Cuộc đời em chỉ yêu mình anh, anh chắc chắn sẽ tỉnh lại, chắc chắn anh sẽ khỏe mạnh bình thường, anh hãy hứa với em, được không?
Anh hôn lên tóc cô :Nếu hứa rồi anh không thực hiện được em sẽ không giận anh chứ?
- Có, em sẽ rất giận. Cô thành thật trả lời.
Anh mỉm cười :Vậy anh sẽ không hứa.
Cô quay lại nhìn anh :Anh sẽ tỉnh lại, lá bùa bình an này sẽ giúp anh, anh cũng phải giúp em thực hiện lời nói vừa rồi, cùng em đến cục dân chính.
- Tiểu Khiết, anh thật sự không muốn em lãng phí cuộc đời vào anh.
Tiểu Khiết lắc đầu :Không có, bên cạnh anh em chưa bao giờ xem là lãng phí cả.
Anh ôm lấy cô, cả hai cùng im lặng đến tận sáng, mỗi người mỗi suy nghĩ, mỗi người mỗi nỗi sợ.
Sáng hôm sau....
Tiểu Khiết dậy sớm để đưa anh đi kiểm tra trước khi vào phòng phẫu thuật, mọi người đã đến đây đủ.
Làm xong một loạt quy trình, anh được đặt lên giường đẩy vào phòng, Tiểu Khiết nắm chặt tay anh.
- Kiệt, anh phải cố gắng lên.
Y tá đưa một tờ giấy cho bà Doãn :Phiền người nhà kí cam kết.
Tay bà run run, đây là lần thứ hai bà kí vào tờ giấy này, bà không muốn nó như lần thứ nhất, bà thật sự chịu không nổi cú sốc này.
- Tiểu Khiết, cháu hãy kí nó đi.
Tiểu Khiết lắc đầu :Cháu không kí.
Bà Doãn nhẹ nhàng đặt bút xuống, những nét chữ nguệch ngoạc, kí xong bà đưa cho y tá. Anh đã được đẩy vào trong, y tá bước vào cánh cửa phòng khép chặt lại, đèn trong phòng được bật sáng lên.
Bên trong mỗi giây trôi qua đều căng thẳng, bởi vì người bệnh đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, chỉ cần một tí sơ hở là cũng thể mất mạng, Giản Tử Hạo cầm dao cạo lên, anh ta cạo hết tóc cho anh để dễ dàng cho quá trình phẫu thuật, Ngô Đồng tiêm thuốc mê vào người anh. Bác sĩ Max đeo xong găng tay bắt đầu tiến hành phẫu thuật.
Một con dao nhỏ sắc nhọn được để trên đầu tay, tay bác sĩ khẽ ấn nhẹ một đường, lớp da đầu khẽ mở ra.
Bên cạnh máy đo nhịp