Trần Gia Kiệt trở cô đến khách sạn cô thuê để thay đồ, trước khi xuống xe anh và cô có nói vài câu.
- Chăm sóc tốt cho vết thương, đừng để nó có sẹo. Làm việc đừng quá sức, chăm sóc bản thân cho tốt.
Những lời anh nói đều mang nghĩa quan tâm sâu sắc, Tiểu Khiết cảm động nhìn anh rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Gia Kiệt xoa đầu cô: "Nhớ làm việc chăm chỉ, dự án lần này rất quan trọng, đừng để mọi người nói con mắt tôi có vấn đề".
Tiểu Khiết tiếp tục gật đầu.
Anh cũng không nói gì thêm đợi cô bước xuống xe rồi phóng xe đi, Tiểu Khiết nhìn chiếc xe khuất dần rồi mới đi vào. Cô phải bảo vệ trái tim mình cho tốt, tự nhủ với bản thân mình như vậy.
Điện thoại bỗng đổ chuông, là điện thoại của Tuyết Liên, chắc cô lại gọi để tám chuyện của mình đây mà.
Hai tuần sau....
Chớp mắt đã hai tuần trôi qua, anh và cô không hề gặp nhau một lần, cô cảm nhận như mình chỉ là người đi ngang qua đời anh vậy. Tuần tới công ty anh sẽ có buổi tiệc để giới thiệu dự án này mà cô chính là người phụ trách nó, nhưng hai tuần nay mọi việc lớn nhỏ đều thông qua thư kí của anh, cô không có cớ để gặp anh.
Trưởng phòng ban đầu đối xử rất tốt với cô sau dần thấy Trần tổng không đến nữa nên ông ta thay đổi thái độ luôn, bắt cô làm thêm giờ cũng may còn có Tuyết Liên giúp đỡ cô.
Ba ngày sau....
Hôm nay, buổi tiệc được tổ chức tại nhà hàng Thịnh Thế,đây là một trong những nhà hàng thuộc tài sản của anh. Cửa đại sảnh rộng lớn, đèn sáng trưng, Tiểu khiết một thân váy bó sát màu trắng dài đến đầu gối, mái tóc được cuốn lên gọn gàng, lớp trang điểm hoàn hảo, kĩ càng từ trên xe taxi bước xuống. Dù sao cô cũng là người phụ trách đề án này, không thể ăn mặc giản dị chạy đến đây được.
Cô bước xuống xe trở thành tâm điểm của mọi người, một số người con trai độc thân tiến đến làm quen đều bị cô khước từ lịch sử. Cô đảo mắt nhìn xung quanh tìm hình bóng người đàn ông kia, anh cũng thế ngay từ đầu cô bước vô anh đã nhìn thấy cô, bất chợt bốn mắt giao nhau, muôn vàn cảm xúc đều ẩn chứa trong đôi mắt...
Mới hai tuần không gặp anh càng cuốn hút và lịch lãm hơn, còn cô tâm trạng nhớ nhung anh không hiểu sao càng mãnh liệt hơn. Trần Gia Kiệt nhìn