Lý Nhiệm Kỳ thở dài :Cô quên chuyện đó đi. Lúc nãy là do tâm trạng của anh nên anh mới nói ra câu đó, giờ thì anh lại thấy hối hận rồi.
- Có phải là vì Tiểu Khiết? Uông Nhã bất lực hỏi.
- Phải.
Bốp Một cái bạt tai vào mặt Lý Nhiệm Kỳ, mặt anh ta đang dần đỏ lên.
- Lý Nhiệm Kỳ anh thật quá khốn nạn, anh xem tôi như bạn giường của anh, giờ thì không cần tôi, còn có đứa con của chúng ta anh sẽ làm thế nào, con người anh quá khốn nạn.
Lý Nhiệm Kỳ gằn từng chữ nói :Uông Nhã, đây là cô tự chuốc lấy, nhân lúc tôi còn tử tế thì mau cút cho tôi.
Anh lúc này như con hổ có thể nghiền nát bất kì ai, Uông Nhã không còn sợ dáng vẻ này của anh nữa rồi, chỉ thấy tim mình đau thắt lại. Cô leo lên xe taxi rồi đóng cửa lại, chiếc xe cứ thế biến dần mất trong bóng đêm.
Lý Nhiệm Kỳ bước vào nhà, Tiểu Hi chạy đến cạnh anh.
- Anh hai, ngày mai anh đưa em đến chỗ chị Tiểu Khiết ở nhé, lâu rồi chưa gặp chị ấy, em nhớ chị ấy quá.
Mẹ Lý cười :Phải rồi, mai con đưa con bé đến đó đi, mai mẹ phải đi lên chùa cầu bình an cùng mấy người bạn, vài ngày mới về được.
Sáng hôm sau, Tiểu Khiết tỉnh dậy bên cạnh chỗ đã trống, Trần Gia Kiệt đi từ trong phòng vệ sinh ra. Trên người anh đã mặc một bộ vest hoàn chỉnh, nghiêm túc.
- Dậy rồi sao? Chúng ta chuẩn bị đi ăn sáng thôi. Anh nhìn cô ôn nhu nói.
- Vâng. Cô xuống giường đi vệ sinh cá nhân rồi cả hai ra ngoài ăn sáng.
Anh và cô đến một nhà hàng cổ điển để ăn sáng, hương vị ở đây rất ngon lại phù hợp với khẩu vị của cả hai.
Ăn sáng xong anh đến công ty còn cô về nhà trước mới đến công ty, cô đến hơi muộn nhưng cũng may trưởng phòng không làm khó dễ cô, Tuyết Liên hôm nay sao chưa đi làm nhỉ? Bình thường cô ấy đi làm rất đúng giờ cơ mà.
Tiểu Khiết làm việc đến trưa, cô vào nhà vệ sinh rồi gọi cho Tuyết Liên.
Một cuộc...Hai cuộc...Ba cuộc...Không biết đến cuộc thứ bao nhiêu Tuyết Liên mới bắt máy.
- Tuyết Liên, sao hôm nay cậu không đi làm, còn mãi mới nghe điện thoại của mình vậy? Giọng cô lo lắng.
- Huhu, Tiểu Khiết, phải làm sao đây? huhu, mình khổ quá... Chưa bao giờ Tuyết Liên khóc như vậy làm cho Tiểu Khiết lo lắng không thôi.
- Tuyết Liên, cậu bình tĩnh lại đã, kể cho mình nghe chuyện gì được không?
- Cậu đến nhà mình đi. Tuyết Liên nghẹn ngào nói.
Tiểu Khiết tắt máy bước ra khỏi phòng vệ sinh thì gặp ngay anh, Trần Gia Kiệt, anh đang dựa vào tường đợi cô.
- Kiệt, anh mau ra ngoài, đây là nhà vệ sinh nữ. Không chỉ là nhà vệ sinh nữ mà ở đây các nữ nhân viên hay ra vào, lỡ đâu bắt gặp anh và cô thì trăm cái miệng cũng không thể giải thích nổi.
Trần Gia Kiệt nắm tay cô kéo ra ngoài :Đi ăn trưa với anh.
Tiểu Khiết cắn môi khó xử :Em...em giờ có việc rồi, Tuyết Liên cô ấy đang gặp chuyện giờ em phải qua đó với cô ấy.
- Ừ, vậy thôi, em qua đó đi, tối đi ăn với anh là được rồi. Trần Gia Kiệt thất vọng nói.
Tiểu Khiết nhìn thấy vẻ mặt của anh thì hơi đau lòng, cô nhìn trước ngó sau rồi nhón chân hôn lên môi anh, nụ hôn không quá ba