Trần Gia Kiệt mỉm cười, vòng tay ôm lấy cô, cằm tì lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hỏi.
- Sao vậy?
Cô áp tai lên từng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh, cô lên tiếng.
- Em chỉ muốn ôm anh một lát.
Nghe vậy anh xiết lấy người cô càng chặt hơn, đứng im để cô ôm mình một lát.
- Kiệt, vừa rồi có một người đến tìm em. Cô suy nghĩ mãi mới quyết định cho anh biết.
Anh gật đầu :Ừ, là ai vậy? Ánh mắt anh xa xăm, tốt nhất không phải là mẹ anh hay là Lý Nhiệm Kỳ.
- Là....
- Tiểu Khiết, cậu tỉnh rồi sao? À, xin lỗi...xin lỗi đã làm phiền nhé...cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi. Tuyết Liên xông vào phòng cô thấy một màn này thì bối rối.
Tiểu Khiết đẩy anh ra :Không sao, vào đây đi.
Tuyết Liên né đi ánh mắt như muốn giết người của Trần Gia Kiệt, kẻ phá đám khi nào cũng chết thảm mà.
- Tiểu..Tiểu Khiết, ăn hoa quả nhé, tớ gọt cho cậu, ưm...nhìn là biết quả táo này rất ngọt rồi nha. Tuyết Liên lấy lại sự bình tĩnh.
Trần Gia Kiệt mang đồ ăn đang để trong hộp đến cho cô :Cô ấy vẫn chưa ăn gì đâu, ăn cơm đã rồi hẵng ăn trái cây.
- À, vậy sao? Vậy mau ăn đi. Tuyết Liên nói.
Cốc...cốc..cốc.. Tiểu Hi đưa tay gõ nhẹ cánh cửa, cô đến đây chỉ muốn thăm Tiểu Khiết, mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rồi, cô đối với Trần Gia Kiệt anh có lẽ chỉ là mến mộ, yêu thích chứ không phải là tình yêu, quan hệ nam nữ nên cô quyết định dừng lại suy nghĩ đó. Dù sao quan trọng với cô hiện tại chính là chuyện học hành, và cô còn có một mục đích khác, đó chính là chuyện công ty của nhà mình.
- Ai vậy? Vào đi. Tiểu Khiết nói.
- Chị, chị tỉnh rồi sao? Tiểu Hi nói.
Tiểu Khiết mỉm cười :Ừ.
Tiểu Hi nhìn Tuyết Liên mỉm cười :Chị, rồi quay sang nhìn anh chào hỏi.
- Chị đã khỏe hơn chưa ạ?
Tiểu Khiết gật đầu :Rồi, chị nhìn vậy chứ thực khỏe nha.
- Em sao, chính là gió cũng có thể cuốn đi. Anh ngắt mũi cưng chiều nói.
Tiểu Khiết xấu hổ tránh xa anh ra, mọi người đang ở đây mà anh cũng có thể làm như vậy được.
Nói chuyện được một lúc, Tuyết Liên thì về nhà, Tiểu Hi khó xử nhìn Tiểu Khiết, Tiểu Khiết đoán được gì đó liền nhìn anh.
- Kiệt, em muốn ăn chút đồ ăn khuya, anh có thể mua cho em không?
Trần Gia Kiệt nhướn mày nhìn cô :Heo con, đồ ăn kia em còn chưa ăn?.
Tiểu Khiết lườm anh :Anh mới là heo, anh mau đi đi. Em không thích những món này.
Tiểu Hi bên cạnh như hóa đá, anh cười lên thật đẹp, cô không thể ngờ được anh đối với chị Tiểu Khiết lại có thể tự nhiên như vậy.
- Em có gì muốn nói sao? Đợi anh đi rồi Tiểu Khiết quay sang nhìn Tiểu Hi hỏi.
Tiểu Hi gật đầu, chần chừ mãi không nói được.
- Có gì em cứ nói ra đi. Tiểu Khiết nhìn cô nói.
Tiểu Hi chậm rãi nói :Chị, thật ra em muốn nói là chuyện công ty.
- Ừ, công ty làm sao? Tiểu Khiết thật mất hết kiên nhẫn với cô bé này.
- Công ty nhà chúng ta đang bị thu mua, anh hai em dạo này rất hay uống rượu,