Di Di quyết định chuyển nhà.
Từ khi chú Heo chuyển đến bên cạnh nhà cô, cả tháng nay cô đều không ngủ ngon được. Tối nào cô cũng bị tiếng ngáy rúng động trời đất của chú ấy làm cho tỉnh giấc, dẫn đến việc ban ngày đi làm cô không tỉnh táo.
Di Di mất hai ngày để tìm nhà. Cuối cùng, cô chọn một căn phòng ở khu Kim Hoa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn phòng ở tầng 3, gồm một phòng ngủ, một phòng khách và một nhà bếp. Môi trường xung quanh rất tốt, cách phường nấu nướng của cô khá gần. Điều quan trọng nhất là giá của nó rất phải chăng.
Hơn nữa trong khu dân cư này toàn là đồng loại của cô.
Loại “người” như bọn họ đều biến thành từ các loài động vật. Ở một phương diện nào đó, họ gần với từ “yêu quái” mà mọi người hay nói hơn. Nhưng bọn họ không có cái gọi là yêu lực, chỉ là so với loài người thì tuổi thọ của họ dài hơn, sức khỏe tốt hơn.
Người đưa cô đi xem phòng là một con hươu sao, sau khi hóa thành người, nó trở thành một người đàn ông rất đẹp trai. Anh ấy còn không thèm giấu giếm thân phận của mình, thậm chí còn biến lại thành nguyên hình cho Di Di xem một cách vô cùng hào phóng.
Di Di lập tức quyết định chuyển vào, ở đây cô không phải nơm nớp lo sợ mà ngụy trang.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi đưa tiền cọc, hươu sao nói với cô một câu với giọng điệu rất khó tả.
“Tôi vốn không muốn nói, nhưng vì bản thể của cô là loài động vật nhỏ bé yếu đuối nên tôi vẫn phải chịu trách nhiệm với cô. Cô biết tại sao tiền thuê căn phòng này lại rẻ hơn tiền thuê của căn phòng khác gần một nửa không? Bởi vì...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hươu sao nói đến đó thì chỉ vào cánh cửa đối diện, ánh mắt tối lại, giọng anh ấy nhỏ như bị một cơn gió thổi đến.
Anh ấy nói: “Ở đó có một con sói ở.”
“Khách thuê trước đó bị anh ta dọa chạy mất, khách thuê trước nữa bị anh ta đánh chạy mất.” Hươu sao thở dài.
“Anh, anh ấy...” Di Di trợn mắt lên, cẩn thận hỏi: “Anh ấy... ăn động vật sao?”
Hươu hoa nghe xong, một nụ cười xuất hiện trên gương mặt thanh tú ấy: “Ha ha, không đến mức đó, nói thế nào thì cũng tiến hóa đến mức này rồi mà, đâu thể giống như dã thú được chứ.”
“Chỉ là tính tình hơi kỳ lạ thôi, không phải người xấu đâu.” Lần nào đưa tiền thuê nhà cũng rất dứt khoát.
Vì an toàn tính mạng của mình, Di Di vẫn phải hỏi rõ: “Sao anh ấy lại đánh người thế?”
“Cụ thể thì tôi không rõ, chỉ biết mọi người đều truyền nhau là khách thuê đó mặt mũi sưng húp lên lúc chuyển đi. Từ đó, căn nhà này không dễ bán nữa...” Hươu sao sợ Di Di hối hận, anh ấy lại nói: “Thực ra an ninh của khu chúng ta tốt lắm, nếu anh ấy thực sự dám làm gì cô, cô có thể nhờ bảo vệ giúp.”
Di Di không nói gì.
Hươu sao nói tiếp: “Nếu cô thuê thật thì tôi có thể nói với cấp trên để giúp cô hạ tiền thuê xuống.”
“Sao? Có thuê không?”
Nghĩ đến cái giá khiến người ta rung động đó, Di Di cắn răng nói: “Thuê!”
Ba ngày sau, Di Di chuyển vào khu Kim Hoa.
Cô làm khá nhiều đồ ngọt, trên tầng, dưới tầng cô đều