Chiếu Dã đói quá nên tỉnh giấc.
Cuộc thi tối qua làm anh tiêu hao mất nhiều thể lực. Sau khi về, anh chỉ lo ngủ, quên cả việc ăn.
Chiếu Dã lục tủ lạnh, anh nhìn đống thức ăn nhanh đã bị để qua đêm với vẻ chán ghét, cuối cùng anh vẫn chọn đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa ra ngoài thì có một hộp đồ rơi xuống.
Anh nhặt nó lên, là đồ ăn.
Món bánh ngọt thơm ngon, còn có bánh quy được nướng giòn. Chiếu Dã ngửi thử, giống như đang đoán xem có độc hay không.
Anh không ngửi thấy độc, chỉ thấy mùi thơm ập vào mũi, làm anh thấy thèm ăn.
Chiếu Dã nghi ngờ về nguồn gốc của thức ăn, anh nhìn thấy tấm thiệp nhỏ được nhét ở bên cạnh, dùng ngón trỏ và ngón cái để cầm nó lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xin chào, tôi là người mới chuyển đến tầng 3. Đây là một vài món đồ ngọt tôi làm, mong anh thích chúng. Sau này xin hãy chiếu cố tôi nhé, chúc anh vui vẻ.”
Chiếu Dã nhìn hai chữ “Di Di” được ghi bên dưới, mặt không biểu cảm. Anh ăn một miếng bánh quy, mùi vị ngon ngoài sức tưởng tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ăn vài miếng là hết, nhưng vẫn đói.
Chiếu Dã thu dọn rác, đội mũ lên đi ra ngoài.
Để tránh cửa bị mở ra đóng vào nhiều quá ảnh hưởng đến người khác, Di Di tìm một hòn đá để chặn ở cửa.
Di Di thở hổn hển mới chuyển được va-li thứ hai, cô đi một bước dừng một bước, tóc đuôi ngựa được cô buộc bừa lên lắc lư theo.
Va-li che mất phần lớn tầm nhìn của cô, cô cẩn thận nhìn cầu thang dưới đất để đi.
Khi đến chỗ rẽ, có tiếng bước chân nhẹ dần đến gần, ngày càng rõ ràng. Di Di ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một dáng người cao lớn, áo đen quần đen, đội mũ lưỡi trai, tay cầm một túi rác.
Người đó đứng ngược sáng, lưỡi trai của mũi được đè thấp xuống, không nhìn rõ được ngũ quan.
Rõ ràng là không quen nhưng lại khiến cô muốn lùi về sau vài bước vì cảm giác chèn ép không biết đến từ đâu ấy. Cô dường như đã nhận ra thân phận của anh ngay.
Di Di tinh mắt, cô thấy trong túi rác có hộp đồ ngọt do chính tay cô gói lại, tim cô như muốn nhảy lên đến cổ họng.
Bị, bị vứt đi rồi sao?
Di Di tưởng tượng cảnh anh người sói nhổ bánh quy của cô ra, để lộ ra răng nanh, nói với giọng ghê gớm: “Không ngon, còn không bằng lấy cô ra để nấu ăn.”
Chết chắc rồi...
Người đó nhìn từ trên xuống, như một ngọn núi lớn màu đen vậy. Di Di trốn sau va-li nhưng lại không kiềm nổi sự tò mò, nghiêng đầu qua liếc trộm.
Cao quá... anh ấy cao một mét chín à?
Trong lúc đang nghĩ linh tinh, Di Di ngửi thấy mùi thơm nhẹ, mùi hương sâu và u tối, cứ như đến từ một khu rừng xa xăm, một vùng núi xa không có người, gió thanh, trăng sáng bên chân trời.
Cô bất giác nhắm mắt lại, khi mở ra thì đã không thấy người đâu nữa.
Di Di quay đầu lại, người đó xách túi bóng đi ra khỏi cửa lớn, coi cô như không khí, còn chẳng thèm nhìn cô.
Di Di thở phào một hơi, chậm rãi leo lên tầng.
Trong phòng là một bãi hỗn độn, chuyển nhà mệt thật đấy. Cô tự nhiên thấy hơi hối hận, một trăm hai thì một trăm hai, cứ đưa thôi.
Sau sự chán nản ngắn ngủi đó, Di Di gặm hết một cái bánh mì là lại có tinh thần trở lại.
Cô ngân nga một bài hát không đúng theo giai điệu, đang ngân nga thì cô tự dưng