“Chị Di Di, chị cầm đũa ngược rồi.”
“Chị Di Di, bỏ nhiều bột mì quá rồi.”
“Chị Di Di, ngọt quá rồi...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiểu Khả nếm thử một miếng nhỏ món mới do Di Di tự chế, sắc mặt cô ấy khó coi, lè lưỡi.
Di Di không hiểu, cô ăn một miếng một cách chậm rãi, cau mày phản ứng chậm.
Món mới thất bại rồi...
“Chị Di Di.” Tiểu Khả lo lắng nói.
“Có phải là chị không khỏe không? Hay là chị về nghỉ ngơi đi, em thấy sáng nay tinh thần chị không được tốt lắm.”
Di Di nghe thấy hai từ “không khỏe” thì nhớ đến chuyện tối qua như phản xạ có điều kiện, nhớ đến hành vi mê loạn của bọn họ. Cô thấy bức bách đến mức muốn đào hố nhảy xuống, vội vàng phủ nhận: “Không, chị khỏe lắm! Em mau đi làm việc của em đi.”
“Bây giờ cũng đâu có ai đâu...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới nói xong, tiếng chuông cửa vang lên, Di Di vui vẻ đuổi Tiểu Khả đi: “Có người đến rồi đấy.”
Tiểu Khả vội vàng ra ngoài, người đẩy cửa vào là một chàng trai cao lớn. Anh mặc một chiếc áo gió màu đen, ngũ quan được ẩn giấu dưới lưỡi mũ lưỡi trai của anh.
Phản ứng đầu tiên của Tiểu Khả là lùi về phía sau. Anh có khí chất nguy hiểm, thần bí, khiến cô liên tưởng tới hung thủ những vụ án vào nhà cướp của giết người trong bảng tin TV, cô ấy sợ hãi theo bản năng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ờm...” Tiểu Khả không dám đến gần để bắt chuyện, cô ấy thầm nhìn hướng đi của người đó.
Nào ngờ người đó đi thẳng về phía cô ấy, mây đen ập xuống. Tiểu Khả như cõng cả ngàn cân bông thấm nước trên lưng.
“Chủ cửa hàng của mấy người có ở đây không?” Người đó chủ động cởi mũ ra, để lộ ra gương mặt góc cạnh, nói một cách bình tĩnh.
Thấy rõ dáng vẻ của anh, cô ấy sắp bị giết người diệt khẩu rồi… Tiểu Khả nghiêng đầu qua, tưởng tượng một lát nữa người này sẽ uy hiếp cô ấy như trong TV, khóe miệng động đậy: “Ưm...”
“Chiếu Dã” Di Di nghe thấy nên đi ra, cô đã nghe ra đó là giọng của Chiếu Dã từ lâu rồi. Nhưng nghĩ đến tối qua, cô cũng muốn trốn tránh như Tiểu Khả vậy, cô không biết phải đối diện với Chiếu Dã thế nào.
Sáng dậy cô mới phát hiện mình trần trụi nằm bên cạnh Chiếu Dã, Di Di gần như đã hoảng hốt bỏ chạy.
Tiểu Khả luôn hoạt bát, hướng ngoại, bây giờ mang bộ dạng như sắp hi sinh. Di Di lo lắng cho Tiểu Khả, chỉ trích anh: “Anh dọa em ấy làm gì!”
“Anh đâu có...” Chiếu Dã khổ mà không nói ra được.
“Đây là Tiểu Khả, em từng nói với anh rồi.”
Di Di nói với Chiếu Dã.
Tiểu Khả như sống lại vậy, cô ấy mở to mắt nhìn Chiếu Dã rồi lại nhìn Di Di: “Chị Di Di.” Tiểu Khả quàng tay Di Di, trốn phía sau cô.
Kỳ lạ thật, đứng bên cạnh Di Di, khí chất ban nãy của người này giảm mất một nửa. Cô ấy không sợ đến vậy nữa.
Di Di xoa đầu Tiểu Khả, cô nghĩ nên giới thiệu Chiếu Dã thế nào: “Đây là hàng xóm của chị...”
Ánh mắt của Chiếu Dã không đúng lắm, anh cứ nhìn chằm chằm hai tay đang gần gũi với nhau của Di Di và Tiểu Khả.
“Ừm...” Di Di bổ sung thêm: “Kiêm bạn trai.”
Chiếu Dã hài lòng, nét mặt thả lỏng.
“Hả?”
Tiểu Khả kinh ngạc: “Bạn? Trai?”
“Chị Di Di, sao chị bao giờ nói với em, sao em không biết gì cả?” Tiểu Khả chỉ nghỉ làm ba ngày, mấy ngày sau quay lại mà mọi thứ như đã thay đổi hết rồi.
Bây giờ, Triết Triết rất ít khi đến chỗ bọn họ. Đúng rồi, hàng xóm, Triết Triết và người đàn ông này đều là hàng xóm của chị Di Di.
“Hai người quen nhau thế nào thế? Yêu nhau lúc nào thế?” Tiểu Khả có hàng trăm câu hỏi.
“Khụ, nói ra thì hơi phiền phức, chị nói với em sau.” Di Di lấp liếm cho qua, cô hỏi Chiếu Dã: “Em nhớ hôm nay anh đi làm mà, sao lại đến chỗ em?”
Giọng Chiếu Dã dịu dàng: “Buổi tối em có thời gian không? Anh đưa em đi mua quần áo.”
“Hả, tại sao lại phải mua?” Di Di khựng lại, cô nghĩ đến một vài chuyện, cô tự nhiên thấy người nóng bừng lên.
Đúng là anh đã xé mất mấy cái áo của cô rồi, cô còn bảo anh đền nữa...
“Bởi vì...”
“Im miệng.” Di Di sợ Chiếu Dã nói câu gì đó