Trăng thanh gió mát, mây sao trôi xa.
Một cái bóng thấp thoáng nhẹ nhàng nhảy lên ban công tầng ba, nhàn nhã ngáp một cái.
Anh mở mắt ra, người khựng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hửm?
Cấm Chiếu Dã và sói vào trong?
Không nhìn thấy, không nhìn thấy...
Chiếu Dã xé tờ giấy đó xuống, vứt nó đi mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì. Anh nhìn tờ giấy rơi tự do, bay ra xa. Anh quyết định rồi, nếu Di Di hỏi thì nói bị gió thổi đi rồi là được.
Tóm lại là không liên quan đến anh.
Anh đẩy cửa ra một cách thuần thục. Phía trước có rất nhiều chướng ngại vật, anh khéo léo tránh chúng, không tạo ra bất cứ tiếng động nào.
Chiếu Dã nhìn chằm chằm Di Di đang ngủ yên lành, anh nghĩ: Xem ra tối qua làm cô sợ thật rồi…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh cúi người hôn lên môi cô, biến thành hình dạng sói nhỏ một cách rất không tình nguyện, chui vào chăn, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Di Di.
Hôm sau, Di Di bị một đám lông làm ngứa nên tỉnh, cô quay mặt qua, hắt xì một cái.
Lúc quay đầu lại, cái đầu lớn của Chiếu Dã đang ở rất gần cô, gối lên gối của cô.
Cô đưa tay ra xoa đầu anh, Chiếu Dã dường như đã cảm nhận được trong giấc mơ. Tai anh động đậy, lại gần cô hơn.
Di Di nhìn về phía ban công, tờ giấy đó quả nhiên đã không cánh mà bay, cô thầm thở dài.
Cô không hề giận, nếu Chiếu Dã ngày nào cũng chịu ghé thăm giường cô bằng chế độ sói con làm ấm giường như vậy thì cô cũng rất vui.
Di Di tắm rửa thay quần áo. Hôm nay cô mặc một chiếc áo gió dài màu kaki, bên trong phối với váy liền màu gạo trắng, chân đi bốt cao, trông vừa khí chất vừa dịu dàng.
Hai mắt Tiểu Khả sáng lên: “Chị Di Di, sao hôm nay chị xinh vậy!”
Di Di im lặng mím môi. Tiểu Khả tinh ranh nghĩ ra nguyên nhân: “Ồ, em biết rồi, là vì đi hẹn hò với anh Chiếu Dã đúng không? Em hiểu, em hiểu mà.”
Mới một ngày thôi mà Tiểu Khả đã gọi Chiếu Dã là anh rồi. Di Di không biết nên khóc hay cười, cô gặp phải sự châm biếm của Tiểu Khả: “Chị đi làm việc trước đây.”
Tiểu Khả vui vẻ đến mức khua chân múa tay.
Hôm nay có khách đặt trước một cái bánh kem cỡ tám inch, Di Di làm xong mấy món đồ ngọt thường ngày, sau đó tranh thủ làm bánh kem.
Cô không biết bình thường Chiếu Dã tan làm lúc mấy giờ nên muốn kết thúc nhanh chuyện phải làm.
Một cách bất giác, cô đã bắt đầu thường xuyên nghĩ đến anh.
Di Di cho mình tan làm trước giờ, cô tạm biệt Tiểu Khả.
Bên ngoài đã trải qua một cơn mưa, con đường ẩm thấp, lá trên những hàng cây vẫn còn những giọt nước. Di Di hít một hơi thật sâu, không khí tươi mới của cây cỏ đi vào phổi cô.
Cô nhớ Chiếu Dã từng nói đến nơi anh làm việc, cô tìm theo trí nhớ, bản đồ trên điện thoại hiển thị cách đó mười mấy ki-lô-mét.
Xa quá, liệu có nhầm không?
Di Di bắt đầu nghi ngờ, cô nhập lại để xác nhận, nhưng vẫn là những thông tin như vậy. Cô gọi một chiếc xe, định đi thử vận may.
Tài xế là một chú trung niên rất dễ nói chuyện. Chú ấy nói với Di Di đây là câu lạc bộ tập gym tốt nhất trong thành phố này, thẻ hội viên còn phải nhờ người trong nội bộ tranh suất, còn hỏi Di Di giành được thế nào.
Di Di ngượng ngùng nói cô chỉ nhờ bạn thôi.
Hơn bốn mươi