Từ lúc Chiếu Dã phát hiện rượu là thứ tốt, anh không kháng cự nữa, chạm cốc với Ngạn Kỳ, còn lừa Di Di uống nhiều lên.
Di Di đã có kinh nghiệm rồi nên chỉ nhấp vài ngụm nhỏ.
Kết thúc hôn lễ, Chiếu Dã lảo đảo khi đi trên đường, cả cơ thể dựa vào người Di Di, mè nheo muốn hôn: “Vợ ơi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh đã tìm được cách chuyên dùng để gọi cô, gọi lên gọi xuống không ngừng.
“Vợ đẹp quá, vợ đáng yêu quá, vợ ơi, vợ ơi, vợ ơi…”
Di Di hôn anh: “Được rồi, được rồi, ngày mai còn phải đi làm, chúng ta phải nhanh chóng đi về thôi.”
Chiếu Dã cọ vào cổ cô: “Nghe theo vợ hết.”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch ~
Như tiếng mũi tên của thần Cupid*, bắn thẳng vào trái tim nhỏ của Di Di.
*Trong thần thoại La Mã, Cupid (tiếng Latinh: Cupido, có nghĩa là "khao khát") là vị thần của ham muốn, tình yêu tình dục, quyến rũ và cảm xúc. Sử sách miêu tả Cupid là một bé trai không bao giờ lớn có đôi cánh trắng, luôn mang bên mình cung và hai mũi tên, mũi tên vàng và mũi tên đồng. Mũi tên vàng bắn vào ai người đó sẽ yêu người đầu tiên mình nhìn thấy say đắm, ngược lại mũi tên đồng khiến người bị bắn ghét cay ghét đắng người đó. (theo Wikipedia)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã đã từng ngoan như vậy bao giờ đâu.
Di Di sờ mái tóc ngắn ngủn của anh, giọng điệu mềm đến mức rối tinh rối mù: “Về nhà rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa dứt lời, cô đã bị anh đẩy áp vào cây, một tay thăm dò vào trong áo khoác của cô.
“Ơ, Chiếu Dã…”
Rồi anh hôn lung tung, nụ hôn mang theo mùi rượu.
“Về nhà, về nhà rồi…” Thân cây đằng sau làm cô bị cấn đến mức đau nhức, Di Di ôm cánh tay của Chiếu Dã nói: “Đừng làm vậy ở ngoài…”
“Nếu anh muốn thế.”
Chiếu Dã bóp ngực Di Di cách lớp áo, cười nhẹ hỏi: “Nếu anh muốn thì em có đồng ý không?”
Giọng nói ổn định như thế làm Di Di cảm thấy anh không hề say…
Di Di tìm lý do: “Do camera giám sát đấy.”
Chiếu Dã chắc chắn nói: “Không có đâu.”
“Vậy cũng sẽ có người đi ngang qua.”
“Anh nghe thấy mà.”
“...” Càng nói càng muốn làm thật, tạm thời Di Di không muốn làm tình khi dùng trời làm chăn, dùng đất làm giường, moi ruột gan ra để suy nghĩ làm sao để thuyết phục Chiếu Dã.
Hạ thân Chiếu Dã ngo ngoe muốn ngóc đầu dậy, xoa Di Di đầy đà, cách lớp quần áo, làm thế nào cũng thấy chưa đủ đã.
Anh đưa tay ra, muốn xé cổ áo Di Di.
Di Di bảo vệ bộ quần áo mới mua, cuối cùng ra đòn cuối cùng, đáng thương nói: “Em không muốn làm ở ngoài… chúng ta về nhà được không, về nhà làm… chồng ơi…”
Gió thổi làm lá rơi, xao động rì rào.
Hai chữ cuối cùng ẩn dưới âm thanh của vạn vật trong tự nhiên, gần như không thể nghe thấy.
Nhưng tai của Chiếu Dã rất nhạy, rõ ràng anh đã nghe thấy câu của Di Di, vẻ mặt anh bỗng nhiên sáng bừng lên.
“Gọi lại đi.”
Chiếu Dã dụ dỗ Di Di, lại hôn lên môi cô: “Gọi lại đi em.”
“... Chồng.” Tiếng Di Di như muỗi kêu.
Chiếu Dã như bị choáng.
“Được thôi vợ, về nhà làm tiếp.”
Chiếu Dã ôm Di Di đi qua con đường nhỏ, chạy vội về khu Kim Hoa.
Giống như một cơn gió lốc đen, nhanh đến mức chỉ nhìn thấy ảnh lướt qua.
Khẩn cấp, khát vọng làm đầu óc anh như muốn hôn mê.
Đến mức ngũ quan dần dần suy yếu, mãi đến khi đến gần cửa khu Kim Hoa, anh mới khẽ nhíu mày.
Có gì không ổn.
Một cơ thể to lớn chậm rãi đi ra, Jack cười nói: “Đã lâu không gặp, ZY.”
Cách đó không xa, có mấy chiếc xe chuyên dụng, tám chín người mang theo đồ chế ngự ở gần đó.
Sự chếch choáng không còn, đột nhiên Chiếu Dã tỉnh táo lại, vô thức che Di Di lại.
Di Di