Trong phòng thẩm vấn.
Chiếu Dã đếm tiếng tích tắc, chắc khoảng ba tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi.
Cửa được mở ra, vẫn là những người đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Viên cảnh sát nói thẳng: “Tôi gặp... bạn gái của anh rồi, tên Di Di đúng không? Những gì anh nói đều trùng khớp với điều cô ấy nói.”
Một tiếng trước, cảnh sát tìm đến Di Di.
Di Di vừa hay cũng đã biết cuộc trò chuyện giữa Chiếu Dã và bọn họ từ anh Lực, cô phối hợp với những lời vớ vẩn của Chiếu Dã.
Chỉ là khi những người trong hiệp hội động vật nghe thấy những từ như “tình thú”, “cosplay”, ánh mắt họ nhìn Di Di không tránh được mà có chút… ờm.
Tóm lại là bọn họ đã qua ải đầu tiên.
Chiếu Dã ngồi trên ghế không có biểu cảm gì, anh dùng lưỡi chọc vào má, nhớ Di Di quá.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh sát thấy anh không nói gì, anh ta ném ra một bức ảnh: “Anh biết người trong bức ảnh là ai không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã đưa tay lên, hai ngón tay kẹp vào bức ảnh, anh cúi đầu xuống xem rồi nói một cách nhẹ nhàng: “Là tôi.”
Jack không ngờ Chiếu Dã lại thừa nhận luôn như vậy.
“Vậy anh còn gì để nói không?”
Chiếu Dã liếc Jack một cái, tự dưng Jack toát mồ hôi sau lưng.
Từ khi Chiếu Dã gặp Jack, anh đã nghĩ đến chuyện tối hôm đó rồi. Nếu là bình thường, chắc chắn anh sẽ phát hiện ra. Chỉ vào ngày anh mất lý trí biến thành sói mới thả lỏng cảnh giác.
Nhưng ông trời dường như vẫn đứng về phe bọn họ.
Tối đó là trăng khuyết, con đường nhỏ đó không có đèn đường, Jack đứng cách đó khá xa. Cả tấm ảnh tối đến mức chỉ thấy được hai bóng đen thôi.
Đừng nói là thấy sói, còn chẳng thấy rõ được bóng người.
“Chụp bừa một cái bóng thôi mà nói là sói.” Chiếu Dã cầm tờ giấy ảnh mỏng tang, một nụ cười khinh bỉ xuất hiện trên khóe môi anh.
“Đây chính là sói.” Jack chứng kiến tận mắt, bộ lông dài mọc ra trên cơ thể Chiếu Dã: “Tôi nhìn thấy rồi, anh tấn công loài người.”
Cảnh sát chiếu đoạn video dài mười giây đó, trong khung hình là một bóng đen giận dữ đang đánh người nằm dưới đất.
“Chúng tôi sẽ không bắt nhầm một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho một người xấu. Nếu anh là người sói thật, vậy anh không quyết định được kết quả đâu.”
Bình thường động vật biến dị sẽ được giao cho phòng thí nghiệm nhà nước để nghiên cứu. Nhưng nếu đó là động vật có ý thù địch với loài người, cố tình gây nguy hiểm đến tính mạng thì chắc chắn sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Cảnh sát xoa ấn đường: “Anh giải thích thế nào?’
Chiếu Dã xem video xong lại rất thản nhiên, cảm ơn trăng đêm đó và chất lượng mờ tịt của video.
“Cảnh sát, anh nói các anh sẽ không bỏ qua cho một người xấu nào.” Giọng nói điềm tĩnh của Chiếu Dã cứ như được truyền đến từ một khu rừng cổ vậy: “Hay là anh hỏi anh ta xem người đó đã làm chuyện gì.”
Cảnh sát nhìn Jack với vẻ hơi bất ngờ.
Mọi chứng cứ đều do Jack cung cấp, anh ta nói gặp vụ việc người sói tấn công loài người. Bọn họ xem video chỉ có thể phán đoán là một vụ ẩu đả bình thường thôi, không nhìn ra hình dạng sói cụ thể. Nhưng Jack lại rất chắc chắn nên bên trên vội vàng điều anh ta đến xử lý.
Jack không nói chữ nào về việc tại sao Chiếu Dã lại đánh người.
Cảnh sát: “Nếu anh đã nhìn thấy thì nói đi.”
Mắt Jack hơi chớp: “Hôm đó đúng là tôi đã đi qua con ngõ đó, nghe thấy tiếng đánh nhau nên tôi muốn đi đến xem. Đúng lúc đó tôi nhìn thấy một người trông rất giống sói... Tôi rất sợ. Còn về việc tại sao anh ta đánh người ta, sao