Không biết đợi ở bên trong mấy tiếng đồng hồ.
Ngoại trừ tối tăm thì chính là yên tĩnh.
Anh nghe được cuộc nói chuyện giữa Jack và cảnh sát về lông, thầm suy tính một phương án phá hỏng tốt nhất. Trước khi có báo cáo giám định, anh sẽ xông ra trước, đưa Di Di theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất định sẽ dẫn tới một trận lộn xộn, Chiếu Dã cân nhắc hậu quả.
Trong tiếng tí tách, Chiếu Dã phát hiện một tiếng động rất nhỏ.
Anh nín thở tập trung.
“Anh Lực, Chiếu Dã thực sự có thể nghe thấy sao?”
“Em gái, tuy khả năng nghe của cậu ta không bằng tôi nhưng cách mấy bức tường thì vẫn có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật à? Chiếu Dã, Chiếu Dã?”
“Ừ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có nghe thấy không, cậu ta vừa mới ‘ừ’ một tiếng.”
“Anh Lực, tôi không nghe thấy… Anh ấy trả lời tôi ư?”
“Cô còn không tin tôi?”
Chiếu Dã nhắm mắt, khóe miệng hiện ý cười.
“Chiếu Dã, Chiếu Dã, em biết anh ở bên trong không tiện nói chuyện, anh nghe em nói là được.” Di Di có rất nhiều lời muốn nói, lại sợ Chiếu Dã nghe thấy giọng nghẹn ngào của cô, ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Hươu sao nói anh ấy có cách, anh đừng sợ, em ở nhà chờ anh..."
“Đèn trong phòng khách hơi tối, em muốn đổi sang chiếc mới, cao như vậy em giẫm lên ghế cũng không đủ để với tới, vẫn để anh tới thay.”
“Còn có rèm cửa, vẫn chưa hỏi anh liệu có thể đổi thành màu hồng phấn không? Mặc dù bây giờ màu đen cũng rất tốt nhưng em thích hồng nhạt. Đợi em kiếm được nhiều tiền hơn, chúng ta cùng đi mua một căn nhà..."
Di Di ngồi xổm ngồi ở góc tường, nói một mình rất lâu.
Anh Lực nhìn thấy không đành lòng, khuyên nhủ: “Em gái, nếu không thì cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có tôi trông coi rồi.”
“Tôi sợ anh ấy ở một mình sẽ..."
“Tôi nghe lão Lộ nói hai ngày rồi cô không ngủ. Nếu như cơ thể của cô suy sụp rồi xảy ra chuyện gì đó thì cậu ta mới sợ đấy, Chiếu Dã, cậu nói có phải không?” Anh Lực cách một khoảng nói chuyện cùng Chiếu Dã.
“Cô xem xem, cậu ta vừa ‘ừ’ một tiếng.”
“Ầy, cậu ta lại nói một câu.”
Di Di hỏi: “Anh ấy nói gì?”
“Tôi xấu hổ.” Anh Lực sờ sờ đầu, tự động dịch thành thổ ngữ nói: “Cậu ta nói,