Ngày hôm sau, cảnh sát nhận được báo cáo kiểm tra đo lường, Jack chờ xem kịch vui.
Cánh cửa sắt mở ra, cảnh sát nói với Chiếu Dã: “Anh có thể đi rồi.”
Chiếu Dã thờ ơ.
Jack kinh ngạc nói: “Cái gì?”
Cảnh sát mặt không biến sắc nói: “Báo cáo cho thấy cậu ấy và sợi tóc đó chỉ có 0,9% trùng khớp, hơn nữa đó là lông mèo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Jack không dám tin: “Sao có thể thế được? Nhất định là các người nhầm rồi, chính mắt tôi nhìn thấy anh ta biến thành sói.”
Chiếu Dã cởi còng tay, bắt đầu khởi động cổ tay, từ trên cao nhìn xuống: “Anh thua rồi.”
“Là anh giở trò quỷ?”
“Hai người có ân oán cá nhân gì thì ra ngoài giải quyết đi.” Cảnh sát đuổi người.
Chiếu Dã liếc mắt nhìn Jack thật sâu, rời đi không quay đầu lại, chỉ để lại Jack nhìn chằm chằm vào tài liệu báo cáo.
-
Chiếu Dã phong trần mệt mỏi đi ra ngoài, tìm mùi hương, phát hiện Di Di đang ngồi xổm ở góc đường.
Cô dựa vào tường ngủ, ngay cả trong mơ vẫn cau mày.
Chiếu Dã nhanh chân nhanh tay ôm lấy người, thấy anh Lực thì làm động tác ‘suỵt’ một cái.
Anh Lực gật đầu, dùng khẩu hình miệng nói: “Tôi quay về hiệp hội động vật.”
Chiếu Dã thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Lực vỗ ngực, tỏ ý chỉ là chuyện nhỏ.
Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu lên người Chiếu Dã, trên tay là khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ say của Di Di, anh đứng tại chỗ rất lâu.
Một lần nữa nhìn thấy Di Di, Chiếu Dã cảm thấy dường như đã xa cách cả mấy đời.
Đường phố sạch sẽ, tầng mây mỉm cười, trong ngực là người con gái mềm mại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chiếu Dã chưa bao giờ cảm thấy may mắn như thế.
“Chiếu Dã?” Di Di nghĩ mình đang nằm mơ, dụi dụi đôi mắt để xác nhận.
Chiếu Dã nở một nụ cười: “Về nhà.”
“ Ừm.” Cuối cùng, Di Di không thể nhịn được nữa, ghé vào bả vai Chiếu Dã khóc.
Chiếu Dã xoa đầu Di Di, nghe thấy cô vừa khóc vừa nói: “Chúng ta đi cảm ơn hươu sao và chị Lộc.”
Vợ của hươu sao quen biết nhân viên ở trong trung tâm giám định, lén lút cầm tóc của Chiếu Dã đổi thành lông của mèo hoang.
“Còn có anh Lực, anh mắt híp, chú Dương.”
“Bọn họ chăm sóc và giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”
“Được, chúng ta đi cám ơn bọn họ. Em đừng khóc.” Chiếu Dã rất khổ sở.
Di Di lau nước mắt, khóe mắt cong cong: “Em không khóc.”
Hai người tới căn cứ hiệp hội động vật, đúng lúc bọn họ họp xong, mọi người đang chuẩn bị rời đi.
Nhìn thấy Chiếu Dã và Di Di, tất cả mọi người đều rất vui mừng.
Chiếu Dã dắt Di Di, khẽ khom người: “Cảm ơn.”
“Này.” Hươu sao ngừng động tác của anh lại: “Nói như vậy có hơi xa lạ, sau này hiệp hội động vật có chuyện cần tới cậu, tôi sẽ không khách sáo.”
Chiếu Dã nở nụ cười: “Được.”
Di Di nói: “Còn có tôi, tôi có thể làm đồ ăn cho mọi người.”
Chú Dương vuốt râu: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Anh Lực vừa nghe có ăn lập tức thèm chảy nước miếng.
“Lại nói, so với việc cứu cậu thế nào, tôi càng sợ cậu sẽ trực tiếp xông ra ngoài, đến lúc đó chúng tôi muốn xoay chuyển cũng khó.” Hươu sao nói một câu trêu chọc.
Chiếu Dã quả thực từng nghĩ tới biện pháp này.
Vì sao lại không hành động chứ? Anh nhớ tới đêm anh biến thành sói, hươu sao từng nói với anh: “Lần sau, đừng kích động như vậy, cậu nên nghĩ đến những người xung quanh.”
Chiếu Dã không làm như vậy.
Anh Lực khen ngợi: “Giống một người đàn ông.”
Hươu sao nói đến chuyện khác: “Tôi đề nghị là trong khoảng thời gian này tốt nhất là hai người trốn đi một chút. Tôi thấy trong chốc lát có thể Jack sẽ không buông tha cho hai người đâu, vì để tránh anh ta làm ra chuyện xấu, vẫn nên hành động cẩn thận.”
Di Di cảm thấy hươu sao nói rất có lý, lên tiếng trả lời: “Được.”
Vừa dứt lời, âm thanh trầm thấp của Chiếu Dã vang lên: “Trốn?”
Đời này Chiếu Dã chưa từng nghe thấy từ ‘trốn’.
“Cậu cho rằng tôi sẽ bị anh ta bắt được nhược điểm hai lần sao?”
“…” Một giây trước Hươu Sao còn cảm thấy Chiếu Dã thận trọng, giây tiếp theo lại bị suy nghĩ thẳng thắn của con sói này thuyết phục.
Anh ấy đỡ trán, đổi một từ khác nói: “Trốn tránh, tránh đầu sóng ngọn gió.”
Chiếu Dã: “Vì sao tôi phải trốn tránh cậu ta?”
“…” Không thể khai thông.
Di Di đứng phía sau Chiếu Dã nháy mắt với hươu sao một cái, chỉ vào bản thân, làm ra dáng vẻ ok một cái.
Ý à để cô đến thu phục anh.
Hươu sao giãn mày,