Hôm sau, Chiếu Dã và Di Di lên đường đi về quê Chiếu Dã.
Ngồi trên tàu điện vài giờ đồng hồ, rồi lại đổi sang xe buýt, đến khi họ đến ngôi làng dưới chân núi thì trời đã tối.
Tại đây, rừng núi chưa được khai thác, thường xuyên có dã thú xuất hiện, vậy nên cứ đến trời tối là nhà nhà đều đóng chặt cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Họ không có chỗ nghỉ chân.
Di Di nói: "Em không đi nổi nữa đâu."
Chiếu Dã cõng Di Di lên, xách theo hai rương hành lý, nói: "Em ôm chặt một chút."
"Ưm."
Vừa dứt lời, Chiếu Dã đã chạy như điên trong đêm tối. Thỉnh thoảng, có nhà chưa tắt đèn nhìn thấy bóng đen ấy vút qua, người bên trong tưởng dã thú xuống núi, vội vàng khóa chặt cửa chính và cửa sổ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau năm phút đồng hồ, bọn họ đi đến ngọn núi đầu tiên. Lúc này, Di Di đã ngủ quên trên lưng Chiếu Dã.
Chiếu Dã dừng bước, nhẹ nhàng đặt Di Di xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt cỏ mềm xốp, hơi thở của thiên nhiên, vả lại còn có Chiếu Dã ở bên cạnh, mọi thứ tạo cho Di Di một cảm giác an toàn không giới hạn, khiến cô vô giác biến về nguyên hình.
Chiếu Dã vuốt ve chú thỏ trắng ngủ gà ngủ gật, mỉm cười duỗi lưng.
Dưới bầu trời đêm bạt ngàn ánh sao, bên cạnh cây đa cành lá um tùm, một con sói xám thoải mái nằm trên thảm cỏ. Trong lòng nó có một chú thỏ đang mơ một giấc mơ ngọt ngào.
Sói xám dùng đuôi ôm chặt lấy chú thỏ, giống như giang rộng hai tay, ôm ấp cô trong tư thế bảo vệ.
-
Khi Di Di mở mắt ra, cô phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ lạ lẫm, bên cạnh là rương hành lý của cô.
Cô đứng dậy ngó nhìn xung quanh.
Đây là một căn phòng nhỏ được làm từ gỗ, chỉ có đúng một ngọn đèn nằm chính giữa trần phòng, hơn nữa còn là bóng đèn sợi vonfram kiểu cũ.
Trong phòng ngoài một chiếc giường gỗ, một chiếc chảo sắt đặt trên bếp nồi, một cái ghế thì không còn vật phẩm nào khác.
Di Di tò mò mở cửa ra, một cơn gió mát cuốn theo hương thơm ngát của cây rừng và sương sớm ập vào, cô thoải mái hít vào một hơi.
Đây là một mùi hương quen thuộc với cô.
Đó là mùi thường có trên cơ thể Chiếu Dã.
Mùi hương của thiên nhiên.
Trước mặt cô, cây cối khoác một lớp áo sương trắng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
Trong giới hạn tầm nhìn của mình, cô nhìn thấy bầu trời cao vời vợi trong vắt, những chiếc lá rụng dệt nên một tấm thảm nâu, cùng với mấy đóa hoa dại cô đơn, vạn vật đang ấp ủ mầm sống mới trong chốn hoang vu.
Yên ả mà bình hòa.
Di Di bước ra phòng nhỏ, giẫm lên vài phiến lá rụng, phát ra tiếng xào xạc tách